Lá Thư Và Rắc Rối Ở Thôn Hạnh Phúc 2
Editor: Hye Jin
Vương Tú Liên vừa nghe thấy thế, lúc này mới nhận ra, con trai bà vẫn còn nằm dưới đất kia mà!
"Đúng, đúng, đúng, đội trưởng, ông mau gọi người giúp đưa nó đến chỗ thôn y Liễu đi!"
Đại đội trưởng không phản đối, vội vàng bảo người đưa Tề Đại Oa đến phòng khám nhỏ của Liễu Khai Nguyên.
"Đại đội trưởng, ông nhất định phải bắt Vu Xuân Hương gả cho con trai tôi! Vì cứu nó mà con trai tôi hôn mê bất tỉnh, còn cô ta thì sao, người đã bỏ chạy rồi."
Tề Thắng Quốc suýt chút nữa thì tức đến mức phun máu khi nghe câu này. Còn chưa rõ ràng sự tình gì mà Vương Tú Liên đã nói ra mấy lời chắc nịch như thế.
"Bà mau đi chăm sóc Đại Oa trước đi, mọi chuyện chưa điều tra rõ ràng, đừng nói linh tinh. Tôi nói cho bà biết, mấy thanh niên trí thức này đều là người làm công tác văn hóa cả đấy."
Vương Tú Liên bị nghẹn lời, cúi đầu đảo mắt đầy chột dạ.
Đại đội trưởng hừ một tiếng rồi quay người đi về phía kí túc xá tập trung các thanh niên trí thức.
"Lưu thanh niên trí thức, Vu thanh niên trí thức có ở đây không?"
Lưu Lệ Lệ nhìn thấy đội trưởng, cứ tưởng có việc gì.
"Đội trưởng, hình như Vu thanh niên trí thức đã cùng Lý thanh niên trí thức lên trấn rồi."
Đại đội trưởng sững người, sau đó hỏi: "Cháu có biết họ đi từ lúc nào không?"
Lưu Lệ Lệ thật sự không biết thời gian cụ thể, chỉ có thể đoán sơ sơ.
"Khoảng tầm 6 giờ sáng thì phải! Nói là gia đình gửi thư, họ đi cùng nhau lên trấn để lấy thư."
Đại đội trưởng không nói thêm, quay người đi đến chỗ Liễu Khai Nguyên.
Chưa vào đến cửa, ông đã nghe thấy tiếng Vương Tú Liên khóc lóc om sòm.
"Đại Oa ơi! Sao con lại thành ngớ ngẩn thế này? Mẹ còn trông cậy vào con để dưỡng lão đây này! Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bắt Vu thanh niên trí thức làm vợ con."
Đại đội trưởng nghe Vương Tú Liên nói Đại Oa ngớ ngẩn, thì hơi giật mình.
"Thôn y Liễu, sao nó lại trở nên ngớ ngẩn thế?
Liễu Khai Nguyên cũng không hiểu nổi. Tề Đại Oa vừa tỉnh lại, ánh mắt thì đờ đẫn, nước miếng chảy ròng ròng, miệng cứ lẩm bẩm: "Vợ, vợ."
"Không chữa được sao?" Đại đội trưởng không cam tâm, hỏi lại lần nữa.
Liễu Khai Nguyên lắc đầu nói: "Tôi không chữa được, có lẽ phải đến Bắc Kinh thử xem sao."
Nghe nhắc đến Bắc Kinh, trong lòng đội trưởng cảm thấy bất lực. Tổ tiên họ đời đời sống ở thôn Hạnh Phúc, nơi xa nhất họ từng đến có lẽ chỉ là huyện thành, Bắc Kinh thì e là cả đời không dám nghĩ tới.
"Mẹ của Đại Oa, bà đưa nó về nhà trước đi! Ở đây làm loạn thế này chẳng ra làm sao cả. Đợi Vu thanh niên trí thức về, tôi sẽ để các người đối chất."
Vương Tú Liên nghe thấy vậy, lập tức thoát khỏi cảm xúc đau buồn.
"Đối chất, đối chất cái gì chứ? Chính Vu Xuân Hương bỏ lại con trai tôi, hại nó thành ngớ ngẩn, tôi chỉ cần cô ta chăm sóc con tôi cả đời!"
Đại đội trưởng còn chưa kịp nói gì, thì có người báo Vu thanh niên trí thức đã quay lại.
Vương Tú Liên bỏ mặc Tề Đại Oa, tức giận chạy thẳng đến kí túc xá tập trung của các thanh niên trí thức.
Vu Xuân Hương vừa bỏ đồ vào ký túc xá, bị Vương Tú Liên lao đến túm lấy.
"Vu Xuân Hương, con trai tôi cứu cô, cô lại bỏ chạy, hại nó thành ngớ ngẩn. Cô phải gả cho con tôi, còn phải mang theo 300 đồng tiền sính lễ!"
Vu Xuân Hương vốn không phải người dễ tính, lập tức phản kháng, kéo ngược Vương Tú Liên ra khỏi ký túc xá, rồi đẩy bà ta ngã ra sân.
Vương Tú Liên không ngờ Vu Xuân Hương dám ra tay, lập tức bật dậy từ dưới đất, lao về phía Vu Xuân Hương.
Vu Xuân Hương đã sớm có chuẩn bị, ngay khi Vương Tú Liên gần chạm đến mình, cô liền né sang một bên.
Vương Tú Liên không kịp dừng lại, đâm sầm vào bức tường kí túc xá.
"A ui, cái mũi của tôi!"
Vợ của đội trưởng vừa đến nơi, thấy Vương Tú Liên va đầu vào tường, vội vàng chạy tới đỡ dậy.
"Mẹ Đại Oa, bà sao rồi?"
Vương Tú Liên ôm mũi, tức tối nói: "Mẹ Thành Tích, tôi nhất định phải đánh chết Vu Xuân Hương, bà đừng cản tôi!"
Đội trưởng kí túc xá thanh niên trí thức náo loạn thành một cục, lớn tiếng quát: "Đừng làm loạn nữa, còn ra thể thống gì!"
"Vu thanh niên tri thức, chú hỏi cháu, hôm nay cháu có gặp Tề Đại Oa không?"
Vu Xuân Hương đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hoàn toàn không hề nao núng. Cô bày ra vẻ mặt khó hiểu, trả lời: "Tề Đại Oa à? Không có. Sáng nay cháu đi cùng Lý thanh niên tri thức đến thị trấn để lấy thư gia đình gửi. Trên đường còn gặp Diệp thanh niên tri thức, ba chúng cháu cùng nhau đến bưu điện. Nhân viên bưu điện có thể làm chứng cho việc này."
Đội trưởng thấy lời Vu Xuân Hương nói chuyện có chứng cứ đàng hoàng, ông đưa ánh mắt nhìn Lưu Lệ Lệ.
"Lưu thanh niên tri thức, sáng nay Vu thanh niên tri thức và Lý thanh niên tri thức mặc bộ đồ này đúng không?"
Lưu Lệ Lệ liếc nhìn một cái, đáp chắc nịch: "Đúng vậy!"
Đội trưởng bắt đầu cảm thấy khó xử. Vương Tú Liên làm ầm ĩ như vậy, rõ ràng rất chắc chắn rằng Vu Xuân Hương rơi xuống nước, nhưng tình hình hiện tại là sao đây?
Đứng bên cạnh, Diệp Nam Y thở phào nhẹ nhõm, may mà kế hoạch của Vu Xuân Hương đủ chu toàn.
Nếu bị phát hiện một chút sơ hở, chắc chắn sẽ bị quấn lấy không buông.
Vu Xuân Hương lên tiếng, giọng đầy mỉa mai: "Đội trưởng, cháu muốn biết bà thím điên này đang nói bậy bạ gì vậy? Bà ấy bảo con trai bà ấy cứu cháu rồi bị ngốc, giờ bà ấy bắt cháu phải gả cho con bà ấy, còn đòi 300 đồng tiền hồi môn. Bà ấy đang nằm mơ giữa ban ngày sao?"
Lời này khiến cơn giận của Vương Tú Liên lại bùng lên.
"Cái con nhóc nhà cô, người thì nhỏ mà lòng dạ không nhỏ chút nào! Cô thề đi, nếu là cô hại con trai tôi thành thế này, thì cả đời cô đừng lấy được ai, làm gái già!"
Vu Xuân Hương cười nhạt, trào phúng đáp: "Nếu tôi thề mà bà không tiếp tục vu oan cho tôi, tôi rất sẵn lòng."
"Nếu tôi hại Tề Đại Oa thành đồ ngốc, cả đời tôi không lấy được ai, làm gái già!"
Người xem xung quanh lập tức nghiêng hẳn về phía Vu Xuân Hương. Ai mà tự nhiên lại thề như thế được, chắc chắn là Vương Tú Liên đang vu oan cho nữ thanh niên tri thức.
Vương Tú Liên không ngờ Vu Xuân Hương dứt khoát như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
Bà ta bắt đầu tự nghi ngờ chính mình: chẳng lẽ sáng nay bà ta nhìn nhầm? Rõ ràng thấy nó đang giặt đồ ở đó mà.
"Không đúng! Gọi cả Lý thanh niên tri thức thề nữa. Không phải cô nói sáng nay đi cùng nó đi lấy thư sao?"
Lý Dao không ngờ Vương Tú Liên lại nói vậy, liền nhớ tới những gì Diệp Nam Y từng nói, rằng Tề Đại Oa muốn cưới cô.
"Được thôi, tôi thề. Nếu Tề Đại Oa trở thành ngốc mà có liên quan đến tôi, thì tôi sẽ cả đời không lấy được ai, làm gái già."
Vương Tú Phấn hoàn toàn bối rối, rồi lại nhớ ra Diệp Nam Y cũng cùng phe với hai người kia.
"Diệp thanh niên tri thức, cô cũng phải thề đi!"
Diệp Nam Y thiếu chút bị câu nói của Vương Tú Liên làm cho đứng hình.
Dù chuyện Tề Đại Oa bị ngốc có liên quan đến cô thật, mà tại sao cô phải thề?
"Này, thím à, thím có thể đừng giống như con chó điên, gặp ai cũng cắn không? Nếu bà thím thật sự nghi ngờ chúng tôi, vậy báo cảnh sát đi! Để cảnh sát điều tra thôi."
Vương Tú Liên vừa nghe đến báo cảnh sát liền lập tức phản đối:
"Không được! Tôi không đồng ý!"
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |