Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Mô Độ (phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 1952 chữ

Theo lịch sử, trong khi cánh quân của Đăng Dung chiến đấu vô cùng dũng cảm cảm thì bước ngoặc đã diễn ra. Lúc này, Trương Phụ cho cánh quân đi xuyên qua rừng nứa nửa đêm tập kích Nguyễn Súy, làm cho y phải rút quân. Thấy Nguyễn Suý rút, Nguyễn Cảnh Dị cũng rút theo. Kết quả, Đặng Dung từ chỗ đang bao vây quân Minh từ ba hướng lại bị quân Minh bao vây từ ba hướng.

Đó chính là những thông tin thu được từ phía hệ thống, cũng như kết hợp với kiến thức lịch sử.

“Mà hệ thống. Sao ta giết được 10 tên giặc Minh mà chỉ có một điểm vậy”

“Đó là số điểm xứng đáng thôi. Ký chủ được chọn một kỹ năng năng để nâng cấp”

Nhìn vào mục kỹ năng, hắn quyết định gia tăng kỹ năng cận chiến để chống lại.

Hiện tại, điểm kỹ năng của hắn như sau:

“Kỹ năng cận chiến:2

Kỹ năng chống xạ kích:1

Kỹ năng chống xung kích:1

Kỹ năng thiện xạ:1

Chỉ số may mắn:1”

“Cũng không không tệ.”

Lúc này, một số người lính xung quanh Anh Tuấn hét lớn:

“Giặc Minh tấn công rồi!”

Mở đầu, hàng loạt khẩu pháo của quân địch bắn về phía tàu chiến của quân Hậu Trần. Dĩ nhiên, phía quân Việt cũng đáp trả. Dù vậy, số lượng khai hỏa của kẻ địch lần này mạnh hơn rất nhiều. Do hỏa khí uy lực kém, không tàu nào chìm nhưng binh lính tan xác thì không ít.

Lúc này, một số binh lính nói:

“Con mẹ nó chứ! Thần Cơ Sang Pháo của quân ta lại trở thành vũ khí của giặc”

Một gã khác cũng thêm vào:

“Mà tao nghe nói giặc trước đó cũng có pháo mà”

“Cũng có nhưng pháo của giặc lúc trước không mạnh bằng pháo của quân nhà Hồ”

“Trong lịch sử, quân nhà Hồ có pháo mạnh, có thành Đa Bang. Tuy nhiên, tới cuối cùng thì nó vẫn không ngăn cản được giặc Minh. Thần Cơ Sang Pháo, công trình công nghệ cao của người Việt lại trở thành vũ khí mà quân Minh đàn áp phong trào khởi nghĩa của chính người Việt.”

Anh Tuấn nghĩ thầm.

Tuy nhiên, giờ không phải là lúc suy nghĩ. Hắn còn phải chờ nhiệm vụ mà hệ thống giao cho hắn. Nếu chỉ là giết mười hay hai mươi quân Minh thì hắn dư sức làm được.

“Nhiệm vụ mới: phòng thủ, giết càng nhiều quân Minh càng tốt cho tới khi có lệnh rút lui mà chủ soái Đặng Dung. Thưởng năm điểm”

“Con mẹ nó chứ. Chống lại lớp lớp quân Minh mà có năm điểm”

“Mong ký chủ đừng có trả giá với hệ thống”

Sau đó, chiến thuyền của quân Minh lao tới. Sau một loạt cung tên và hỏa thương, hàng loạt lính Minh nhảy qua thuyền. So với lần trước, lần này, Anh Tuấn đã có kinh nghiệm hơn nên hắn sẵn sàn đối phó với quân địch.

“Chết đi!”

Hắn nói rồi lấy giáo đâm vào một tên giặc. Tên giặc Minh lấy đao gạt ra nhưng chàng trai liền vung tay trái lên tấn công. Tiếp đó, cậu lại lấy giáo giải quyết kẻ thù. Một tên khác lao tới cũng chịu kết cục tương tự. So với lần trước, lần này hắn có thể một chọi hai một cách dễ dàng.

Thấy kẻ trước mặt khó đối phó, ba tên lính Minh lao lên tấn công cùng một lúc. Kết quả, Anh Tuấn bị giáo đâm xuyên ngực mà chết.

“Xác nhận. Ký chủ còn 40 mạng. Nguyên nhân chết: bị giáo đâm xuyên ngực”

“Không phải ta đã nâng cấp kỹ năng cận chiến rồi sao?”

Anh Tuấn hỏi.

“Nó chỉ giúp kỹ chủ chiến đấu tốt hơn. Hiện tại, kỹ chủ có thể mọi chọi hai dễ dàng nhưng nếu đối phó nhiều hơn thì vẫn chết như thường”

“Sao không nói sớm?!”

Tiếp đó, hắn nhanh chóng né đòn đâm giáo của ba tên giặc Minh rồi giết chết chúng.

Trong lúc này, đồng đội của hắn cũng đã giết hầu hết quân Minh nhảy sang bên thuyền. Đám còn lại nhanh chóng rút chạy trong hoảng loạn.

“Như vậy coi như xong rồi”

Anh Tuấn cảm thán.

Bỗng nhiên, hàng loạt mũi tên xuyên qua người của Anh Tuấn.

“Xác nhận. Ký chủ còn 39 mạng. Nguyên nhân chết. Bị tên bắn trúng”

Sau khi sống lại, hắn cảm thán:

“Lại bị trúng tên! Đáng lý ra nên nâng cấp vụ chống xạ kích mới phải”

Nhìn lại hướng tên bắn, hắn mới phát hiện một chiến thuyền khác của quân Minh đang lao tới. Ngay lập tức, gã lấy khiên ra đỡ mũi tên đã giết chết mình. Trong khi đó, một số đồng đội khác của gã thì đã bị bắn thành con nhím bởi số lượng tên bắn ra quá nhiều.

Sau đó, lại thêm một loạt tên nữa được bắn ra. Lần này, chúng là tên lửa. Một số găm vào thuyền làm mọi thứ bốc cháy.

“Cháy rồi. Mau dập lửa!”

Lúc này, hắn lấy khăn bao phủ quanh đám lửa và nói:

“Lửa này là từ tên đang cháy, chắc chắn là có tẩm dầu hỏa, rượu hay mấy cái đại loạn vậy. Dùng nước thì chi bằng dùng vải lớn để ngăn cách oxi với đám cháy”

Nhìn gã này, đám thuyền viên lên tiếng:

“Oxi là gì? Tuy tao có nghe nói là trùm khăn lên đám cháy có thể dập lửa nhưng mà nó liên quan gì tới cái gọi là Oxi.”

“Oxi là dưỡng khí quan trọng cho sự sống của con người và sinh vật nhưng nó cũng là nguyên liệu quan trọng cho sự cháy. Do đó, trùm khăn lên lửa sẽ ngăn việc cung cấp oxi cho đám cháy”

Sau đó, quân Minh lại bắt đầu đỗ bộ, buộc mọi người phải tạm gác vấn đề của thứ gọi là “Oxi” sang một bên để làm chuyện quan trọng hơn. Cũng như lần trước, Anh Tuấn giết quân Minh một cách dễ dàng. Chỉ cần không phải số lượng quá đông, hắn vẫn thưa sức giải quyết.

Dù vậy, quân Minh nhiều nhất lại chính là quân số. Lúc này, ba tên lính Đại Minh động loạt xông lên. Trước kẻ địch vừa đánh bại vô số đồng bọn như Anh Tuấn, chúng không dám mạo hiểm lao lên mà tiến công một cách chậm rãi. Về phần mình, Anh Tuấn cũng tham dò kẻ thù. Sau đó, hai bên chính thức tham chiến. Lưỡi kiếm va chạm vào nhau liên tục.

“Xem ra cũng là cao thủ!”

Anh Tuấn cảm thán.

“Không thể tưởng tượng là ở xứ Giao Châu này lại gặp một kẻ đáng sợ như nhà ngươi.”

Một tên lính Minh nói. Sau đó, cả ba tên lao lên. Lúc này, Anh Tuấn cầm giáo quét ngang một đường, trực tiếp đưa hai tên lính Minh đi chầu Diêm Vương. Tuy nhiên, tên còn lại đã né được. Sau đó, hắn lấy đao đâm chết Tuấn.

“Xác nhận. Ký chủ còn 38 mạng. Nguyên nhân chết: Bị đao đâm xuyên ngực”

Ngay khi sống dậy, Anh Tuấn giải quyết tên còn lại. Hắn cảm nhận được kẻ địch đúng là không phải dạng tầm thường một chút nào.

“Quân Minh đúng là đáng sợ mà. Không biết Lệ Lợi trong lịch sử làm cách nào để chống lại được đám quái vật này!”

Hắn nghĩ thầm.

Sau đó, Anh Tuấn lại lao vào chém giết. Lúc này, toàn thân hắn đã dính đầy máu. Chỉ qua một khoảng thời gian, hắn đã thành sát thần trong mắt đối phương và cả đồng đội của mình. Dù vậy, tốc độ di chuyển của gã này bắt đầu chạm lại. Từng hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc hơn.

“Sao ta thấy mệt quá vậy, hệ thống”

Hắn hỏi

“Xác nhận. Ký chủ đang có dấu hiệu kiệt sức. Nếu không làm gì thì cũng có thể mất toàn bộ số mạng còn lại”

“Kiệt sức sao?! Con mẹ nó chứ! Nhà ngươi có cách gì không?”

“Không có. Ký chủ nên cẩn thận”

“Được rồi”

Dù thật sự rất mệt, Anh Tuấn vẫn ràng gồng sức chống đỡ quân Minh hết lớp này tới lớp khác. So với mấy lần chết trước đó, lần này, hắn chiến đấu theo đội hình cùng đồng đội chứ không còn tả xung hữu đột nữa. Nhờ vậy, hắn cũng không mất thêm mạng nào. Ở dưới sàn tàu, xác chết của quân Minh đã bắt đầu chất cao như núi.

“Tới khi nào gã Đặng Dung kia mới ra lệnh rút quân vậy?”

Anh Tuấn nghĩ trong đầu. Dù hắn còn mấy chục mạng và nâng cấp kỹ năng thì với lớp lớp chiến thuyền của quân Minh, hắn sớm muộn gì cũng chết dưới sống này mà thôi.

…………………..

Giữa chiến hỏa, trong soái thuyền của quân Hậu Trần, một người đang ông đang trầm tư. Ông ta chính là Đặng Dung, một trong các tướng lĩnh đã lật đổ Giản Định Đế, phò Trùng Quang Đế lên ngôi để tiếp tục sự nghiệp kháng Minh.

“Nếu tên Giản Định đó không giết hại phụ thân thì mọi chuyện đã không phức tạp tới mức này rồi. Dù vậy, ít nhất thì Đặng Dung ta đây cũng phò được một minh chủ”

Đăng Dung cảm thán

Lúc này, một thân binh đi vào:

“Đại nhân, chúng ta đã bị bao vây từ ba phía. Quân ta chiến đấu vô cùng dũng cảm nhưng nếu không làm gì thì có khả năng toàn quân sẽ bị diệt. Thánh thượng sẽ không trách người đâu!”

Dù không muốn, ông cũng hiểu rõ nếu giờ mà không rút thì có khả năng toàn quân sẽ bị diệt. Dù sao thì giữ được núi xanh không lo gì không có củi đốt.

“Truyền lệnh. Nhanh chóng rút quân.”

“Rõ, thưa chủ soái!”

Sau đó, ở trên đài cao, một người lính nhanh chóng vẫy cờ. Đồng thời, tiếng tù va lui quân cũng được thổi nên. Cứ như vậy, quân Việt bắt đầu rút khỏi trận chiến mà đáng lý ra họ đã thắng chắc. Dĩ nhiên, chuyện rút lui cũng không đơn giản mà phải trả giá khá lớn dưới sự pháo kích của quân Minh.

…………………………..

Ở thời điểm hiện tại, quân Minh đang chiếm ưu thế.

Ở trong thoái thuyền, một gã lính đi vào quỳ xuống trước Trương Phụ và nói:

“Khởi tấu Anh Quốc Công, Nam Man đã rút chạy. Xin hãy ra lệnh truy kích”

Hít một hơi, Trương Phụ lên tiếng:

“Toàn quân nghe lệnh. Giữ vững vị trí. Không được truy kích. Ai trái lệnh. Chém!!!”

Nghe vậy tướng soái quân Minh ngạc nhiên mà hỏi:

“Bọn Giao Chỉ đã rút chạy. Tại sao ngài…?!”

“Các ngươi không thấy quân ta thiệt hại nặng thế nào sao?!” Trương Phụ quát “Bọn Nam Man đó dù bị bao vây từ ba phía vẫn chiến đấu như điên. Nếu còn miễn cưỡng truy kích thì không biết chừng người thiệt hại chính là chúng ta!”

Quả thật, thiệt hại của quân Minh quá lớn. Nếu còn cố chấp thì hậu quả thật sự khó lường.

Cứ như vậy, trận đại chiến ở Mô Độ đã kết thúc. Quân Hậu Trần thiệt hại nặng, phải nhanh chóng rút lui. Quân Minh cũng người chết vô số nên không thể truy kích.

Bạn đang đọc XUYÊN VỀ HẬU TRẦN sáng tác bởi tacgiathientai2020

Truyện XUYÊN VỀ HẬU TRẦN tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.