Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1029 chữ

“Không được!” Lý Kiều Kiều bật thốt.

Tần Chiêu Chiêu cười: “Cô lo lắng vậy, chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Con gà đang ở nhà cô?”

“Không có! Nhà tôi không có con gà đó. Tần Chiêu Chiêu, cô đừng có đổ tội cho tôi! Tôi sẽ đến doanh trại tìm Lục doanh trưởng, để anh ấy xử lý vụ này.” Nói xong, cô ta lập tức bỏ chạy.

Con gà đó đang ở trong chuồng gà nhà cô ta.

Đã lâu rồi cô ta không được ăn thịt. Gà nhà cô ta thì không nỡ ăn, trong bụng đã thiếu chất từ lâu. Khi thấy con gà của Trương Mỹ Phượng đi lạc vào sân nhà mình, cô ta nghĩ rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ là kẻ bị đổ vỏ, không ai nghi ngờ mình. Thế là cô ta bắt con gà đi, nhưng chưa kịp làm thịt thì đã thấy Trương Mỹ Phượng đi khắp nơi tìm gà, nên cô ta nhanh chóng đổ tội cho Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu liền kéo lấy cô ta, giễu cợt nói: “Lý Kiều Kiều, cô gấp gáp như vậy chẳng phải là muốn về nhà hủy chứng cứ sao?”

Lý Kiều Kiều cố vùng tay khỏi tay Tần Chiêu Chiêu nhưng dù giật hai lần vẫn không thoát ra được, đi cũng không đi nổi. Nếu còn tiếp tục ở đây, chắc chắn mọi người sẽ đến nhà cô ta.

Cô ta đành giở trò vô lại, ngồi bệt xuống đất khóc lớn, trông như bị oan ức vô cùng: “Tần Chiêu Chiêu, cô đánh tôi để trả thù, cô không có tiếng tốt, nên muốn phá hủy danh tiếng của tôi. Cô thật ác độc, tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu, cô muốn đổ tội cho tôi, không có cửa đâu!”

Đến nước này, các chị em trong khu gia đình quân nhân đã hiểu rõ, Lý Kiều Kiều chính là kẻ trộm gà.

Cô ta khóc lóc lớn tiếng chính là để che giấu sự hoảng loạn của mình. Những ánh mắt nhìn cô ta đều tràn ngập sự khinh thường.

Tần Chiêu Chiêu không bị cô ta lừa: “Lý Kiều Kiều, đừng giở trò này với tôi. Dù tôi có đổ oan cho cô, chỉ cần chị Mỹ Phượng đến nhà cô kiểm tra một vòng là đủ để dằn mặt tôi rồi. Tại sao cô lại phản đối? Con gà ở trong nhà cô, mà cô chính là kẻ trộm gà.”

“Không, tôi không có.”

“Tần Chiêu Chiêu, cô lại làm gì nữa đây?”

Một tiếng quát lớn vang lên, Lục Trầm cùng với chồng của Lý Kiều Kiều - Chu doanh trưởng Phú Quý - bước vào.

Lý Kiều Kiều nhìn thấy Lục doanh trưởng và chồng mình, cứ như nhìn thấy cứu tinh. Cuối cùng họ cũng đã trở về.

Cô ta lập tức đứng dậy, chạy đến trước mặt chồng mình, nhìn Lục Trầm, nói: “Lục doanh trưởng, anh phải quản lý tốt Tần Chiêu Chiêu. Cô ta trộm gà của chị Mỹ Phượng lại vu cáo là tôi trộm, còn muốn đến nhà tôi lục soát. Tôi không đồng ý thì cô ta đẩy tôi ngã xuống đất, giữ tôi lại không cho tôi đi. Hu hu hu...”

Nhìn cô ta như thể vừa bị sỉ nhục vô cùng.

Khuôn mặt của Lục Trầm lạnh như băng, giống như thời tiết tháng Chạp, lạnh buốt đến rợn người.

Biểu hiện của Tần Chiêu Chiêu sáng nay khiến anh tưởng rằng, cô thật sự đã biết sai và muốn thay đổi. Thậm chí cô còn mời anh về nhà ăn cơm trưa, mà không hiểu sao, anh đã thật sự trở về.

Không ngờ rằng, chưa kịp bước vào khu gia đình thì anh đã nghe các chị em ở đó nói rằng Tần Chiêu Chiêu lại trộm gà của chị Trương Mỹ Phượng, hiện giờ mọi người đang lục soát nhà mình.

Nghe vậy, đầu anh như muốn nổ tung. Tần Chiêu Chiêu thật sự là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", anh còn tưởng cô đã hối cải, nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối, đáng lẽ từ đầu anh không nên tin cô.

Chu doanh trưởng đi cùng cũng khuyên anh không nên tức giận, bảo anh hãy nói chuyện rõ ràng với Tần Chiêu Chiêu.

Chu doanh trưởng nói vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ thế.

Lúc mới gặp Tần Chiêu Chiêu, hắn từng ghen tỵ với Lục Trầm vì cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy. Nhưng sau khi biết những việc Tần Chiêu Chiêu đã làm, hắn rất thông cảm cho Lục Trầm. Lấy phải một người vợ như Tần Chiêu Chiêu thì dù có bình tĩnh đến đâu cũng không tránh khỏi bị cô làm cho tức điên. Cũng vì lo lắng nên hăn mới cùng Lục Trầm về đây.

Ai ngờ, vừa bước vào sân, hắn đã thấy vợ mình, Lý Kiều Kiều, đang ngồi dưới chân Tần Chiêu Chiêu khóc lóc đến não nề.

Xung quanh vẫn còn nhiều chị em quân nhân. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn là vợ mình bị Tần Chiêu Chiêu bắt nạt.

Lý Kiều Kiều vừa chạy đến vừa kể lại sự việc, trong lòng hắn cũng rất phẫn nộ. Nhưng hắn biết chắc chắn Lục Trầm sẽ thay hắn đòi lại công bằng cho vợ mình.

Tần Chiêu Chiêu định lên tiếng giải thích thì Lục Trầm đã đẩy cô một cái, khiến cô lảo đảo. “Tần Chiêu Chiêu, cô thật sự không thể cứu vãn được nữa rồi. Cô hết lần này đến lần khác làm những chuyện mất mặt như vậy, cô còn có chút tự trọng nào không? Con gà cô giấu ở đâu, mau mang ra trả người ta. Cô đẩy ngã người ta, mau xin lỗi ngay lập tức.”

Tần Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, Lục Trầm không cần hỏi han gì đã ngay lập tức buộc tội cô. Cảm giác tốt đẹp duy nhất cô dành cho anh bỗng chốc tan biến.

Bạn đang đọc Xuyên Về Năm 80, Lấy Phải Sĩ Quan Quân Đội Là Tên Cuồng Mê Vợ (Dịch) của Một Nha Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.