Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Tần Chiêu Chiêu không muốn tiếp tục bàn về chuyện này nữa.

"Được rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ không lo chuyện bao đồng nữa." Nói xong, cô trở về phòng mình.

Lục Trầm đứng ngoài nhìn theo bóng Tần Chiêu Chiêu đi vào phòng, trong lòng có chút hối hận vì giọng điệu vừa rồi. Vừa về đến phòng, cô liền đóng sập cửa lại.

Lục Trầm đi đến bên giếng, dùng nước ấm trong thùng rửa qua người, sau đó giặt sạch chiếc áo vừa cởi ra, vắt khô và phơi lên sợi dây dưới mái hiên.

Trước khi quay về phòng, anh không quên liếc nhìn về phía phòng của Tần Chiêu Chiêu. Đèn trong phòng cô tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, rèm trắng đã kéo lại, bóng dáng của cô thấp thoáng in lên màn cửa.

Lục Trầm mỉm cười rồi trở về phòng của mình.

Căn phòng của anh trống trơn, ngoài một chiếc giường đơn quân dụng thì chẳng còn gì khác.

Trước đây, anh thực sự nghĩ đây không phải là nơi con người có thể sống, nhưng từ sau khi nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp và thoang thoảng hương thơm của Tần Chiêu Chiêu, anh mới chợt nhận ra bây giờ nơi này đã gọi là nhà.

Anh leo lên giường và tắt đèn.

Nhưng mãi không thể ngủ được, hình bóng của Tần Chiêu Chiêu cứ liên tục hiện lên trong đầu anh.

Từ tối hôm qua đến giờ, mọi thứ xảy ra giữa hai người cứ như một thước phim tua chậm, từng cảnh cứ lần lượt tái hiện trước mắt anh.

Cảm thấy khó chịu anh bật dậy, lăn qua lăn lại rồi làm liền mấy chục cái hít đất, khiến chiếc giường kêu cọt kẹt.

Mãi đến khi mệt đến nỗi thở không ra hơi, anh mới ngã xuống giường và rồi ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, anh thấy Tần Chiêu Chiêu mỉm cười tiến đến bên giường, cởi quần áo trước mặt anh, rồi leo lên giường.

Anh không từ chối, ngược lại còn chủ động ôm lấy cô.

Sáng hôm sau, tiếng gà gáy vang lên, đánh thức Lục Trầm khỏi giấc mơ.

Chợt nhận ra tất cả chỉ là mơ, nhưng khi anh ngồi dậy liền thấy quần mình ẩm ướt. Cảm giác có chút xấu hổ, mặc dù anh đã sống độc thân nhiều năm, cũng từng mơ những giấc mơ tương tự, nhưng chưa bao giờ nó chân thực như lần này.

Anh cởi quần ra, mặc tạm quần dài vào. Mặc dù có chút trống trải, nhưng ít ra không ai phát hiện ra điều gì. Đợi đến khi trở về doanh trại, anh sẽ thay đồ cũng chưa muộn.

Sau đó, anh nhét chiếc quần ngắn vào dưới gối định lát nữa sẽ mang về.

Lục Trầm bước ra khỏi phòng.

Tối qua, anh đã nói với Tần Chiêu Chiêu rằng sáng nay anh sẽ dậy sớm nấu bữa sáng.

Vì vậy cô yên tâm ngủ, đợi khi Lục Trầm làm xong anh sẽ gọi cô dậy ăn.

Lục Trầm bước ra, lấy chiếc áo phơi dưới mái hiên mặc vào. Dù vẫn còn chút ẩm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Ánh mắt anh không tự chủ mà lại hướng về phía phòng của Tần Chiêu Chiêu.

Nghĩ đến giấc mộng xuân đêm qua, trong lòng anh còn lưu lại chút dư vị.

Anh đến bếp bật đèn trong phòng. Lấy nồi ra kiểm tra mấy cái bánh bao luộc, đưa lên mũi ngửi không thấy có mùi lạ, còn ăn được.

Trong bếp có ít hành dại, anh cắt một nắm nhỏ.

Lấy thêm ba quả trứng gà để sang một bên.

Anh nhóm lửa, đợi khi chảo nóng phi thơm hành dại rồi đổ nước vào. Sau đó đậy nắp lại.

Khi nước sôi, anh đập ba quả trứng vào, đợi một lát rồi bỏ bánh bao vào, luộc thêm hai phút. Cuối cùng nêm một ít muối, bột ngọt, nửa thìa dấm, thêm chút xì dầu và khi nồi sắp bắc xuống thì rưới thêm ít dầu mè.

Món bánh bao nấu canh chua đã hoàn thành. Anh thử một miếng, tuy đơn giản nhưng hương vị không tệ chút nào.

Anh bước ra khỏi bếp, trời ngoài kia đã bắt đầu sáng dần. Nếu để bánh bao ngâm trong canh quá lâu sẽ bị nhão, ăn không còn ngon.

Lục Trầm đi đến trước cửa phòng của Tần Chiêu Chiêu, giơ tay gõ cửa.

Cô vẫn đang ngủ say, đang mơ một giấc mơ có chút nhạy cảm, mà đối tượng trong mơ lại chính là anh. Trong mơ, cô không hề chống cự, mà Lục Trầm cũng không từ chối cô.

Cô vuốt ve những bắp thịt rắn chắc như thép và bụng sáu múi của anh, nước bọt suýt chút nữa đã trào ra.

Lục Trầm bế cô lên và đặt cô xuống giường. Cả hai chuẩn bị bước vào giai đoạn quan trọng nhất thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên “Cộc cộc cộc”.

"Chiêu Chiêu, cơm xong rồi, dậy ăn thôi."

Tần Chiêu Chiêu tỉnh giấc, thì ra là Lục Trầm đã nấu xong bữa sáng, gọi cô dậy ăn cơm.

Cô vẫn muốn mơ tiếp, vì vậy nhắm mắt lại, nói: "Anh cứ ăn trước đi, lát nữa tôi dậy sau."

"Không được, bánh bao không để lâu được đâu. Dậy ăn xong rồi ngủ tiếp."

Tần Chiêu Chiêu đành phải bật đèn, ngồi dậy, miệng lẩm bẩm: "Có cần phải thế không? Chỉ là diễn kịch thôi mà, làm gì phải nghiêm túc thế chứ?"

Nghĩ đến việc chính mình là người đưa ra thỏa thuận này, thấy anh tận tâm diễn xuất như vậy cô cũng đành rời giường.

"Được rồi, tôi dậy ngay đây."

Nghe cô nói vậy, Lục Trầm quay lại bếp, lấy bánh bao trong nồi múc ra tô sứ tráng men, rồi mang vào phòng ăn, đặt ở giữa chiếc bàn vuông.

Bạn đang đọc Xuyên Về Năm 80, Lấy Phải Sĩ Quan Quân Đội Là Tên Cuồng Mê Vợ (Dịch) của Một Nha Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.