Khí Vận Chi Tử… Thiên Đạo… (2)
Giống như hiểu được ý nghĩ của Hồ Thành Vũ, Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên tiếp tục nói.
- Ngươi không nên xem thường tác dụng của Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên, tuy hiện tại ta phải trốn tránh Thiên Đạo, lâm vào ngủ say, không có trợ giúp gì nhiều, nhưng chỉ riêng hai năng lực kia, đã cho ngươi nền tảng vững chắc để tranh mệnh với Ngũ Long rồi.
- Thứ nhất, sau khi hấp thu được khí vận của Ngũ Long, Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên sẽ hình thành một không gian tu luyện, thời gian trong đó, là gấp 10 lần bên ngoài, đủ để ngươi bù đắp được khuyết điểm tư chất không đủ.
- Thứ hai, túc chủ lấy được điểm tâm tình, Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên sẽ mở ra một không gian chứa đồ, điểm tâm tình càng nhiều, không gian sẽ càng lớn, túc chủ có thể chứa được càng nhiều vật phẩm hơn.
Hồ Thành Vũ kinh ngạc, hai năng lực này có thể nói nghịch thiên, nếu xuất hiện ở thế giới tiên hiệp còn dễ nói, nhưng ở thế giới võ hiệp, vậy thì quá kinh người rồi.
Thiên tư của nguyên chủ đúng là không quá tốt, hơn ba mươi lăm tuổi mới đột phá Đại Hiệp, đến năm mươi tuổi mới đạt tới Đại Hiệp đỉnh phong, còn chưa kịp đột phá Tông Sư, thì bị người phế đan điền.
Nếu hắn lấy được Thuần Dương Bá Thể Quyết, tái tạo kinh mạch đan điền, lại có gấp 10 lần thời gian tu luyện, như vậy hắn liền có cơ hội đuổi theo những đại lão đang ở sau lưng đánh cờ kia.
Về phần không gian chứa đồ, ở trong thời loạn lạc sắp tới, công dụng của nó lớn đến mức nào, thì không cần nói cũng biết.
- Vậy ngươi từ đâu tới, Thiên Đạo kia lại là thứ gì?
Hồ Thành Vũ ở trong đầu hỏi Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên, nhưng tất cả đều chìm vào tĩnh mịch, không có thanh âm trả lời.
Biết hệ thống gì kia đã ngủ say, trốn tránh Thiên Đạo dò xét, Hồ Thành Vũ không có kêu gọi nữa, mà bắt đầu suy tư, quy hoạch chi tiết sau này.
Nhìn hơn hai ngàn thiết kỵ đi xa, lại nhìn Hồ Thành Nhân bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, Nguyễn Phúc Quang trợn mắt há hốc mồm.
Cái này không đúng như kịch bản hắn suy nghĩ.
Không phải Hồ Thành Vũ sẽ tức giận hỏi tội, hắn nói ra thân phận, đối phương cuối cùng nuốt giận, chỉ có thể trách mắng vài câu, sau đó đuổi đi sao?
Như vậy hình tượng của hắn và Hồ gia ở trong mắt thư sinh kia sẽ hoàn toàn trái ngược.
Nhưng hiện tại, Hồ Thành Vũ không chỉ không trách phạt hắn, còn đánh Hồ Thành Nhân bất tỉnh, ra lệnh không cho kẻ nào quấy nhiễu bách tính, còn khách khí mời hắn đến phủ làm khách?
Nguyễn Phúc Quang đưa mắt nhìn thiết kỵ mù mịt đi xa, không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên một dự cảm không tốt, rất muốn lập tức rời khỏi thành Hà Thanh.
Đây là linh cảm của hắn, một loại cảm giác rất gấp rút, giống như có một thanh âm đang thúc giục ở bên tai.
Nguyễn Phúc Quang biến sắc, đang muốn cáo từ thư sinh, đột nhiên lại nghe thư sinh lẩm bẩm.
- Xem ra tai nghe không bằng mắt thấy, vị Hồ nhị gia này cũng không phải loại người nhân phẩm thấp kém như đồn đãi…
Thân thể Nguyễn Phúc Quang chấn động, thầm nghĩ không xong.
Quả nhiên như hắn dự đoán, đối phương là ẩn sĩ xuất sơn, muốn ra ngoài tìm kiếm minh chủ phò tá.
Nếu để đối phương tiếp xúc Hồ Thành Vũ, nói không chừng sẽ phát sinh biến số, dù sao vị lão tiên sinh kia cũng đã nói, chuyến đi này của hắn rất gian nan hiểm trở, hơi sơ xẩy một chút sẽ thất bại.
Đang lúc không biết phải làm sao, là ở lại lôi kéo thư sinh, hay đi theo dự cảm mách bảo, thì một trung niên từ trên tòa nhà gần đó phi thân xuống, thân thể nhẹ nhàng, hiển nhiên khinh công rất tinh diệu.
- Quang công tử, phụng mệnh lão gia, mời ngài tới phủ làm khách.
Trung niên kia cung kính chắp tay, thần thái cung kính hữu lễ, nhưng Nguyễn Phúc Quang không khó nhìn ra, nếu mình cự tuyệt, muốn lập tức rời đi, đối phương sẽ ra tay ngăn cản.
Hắn đoán không sai, trung niên này là môn khách của Hồ gia, sau khi tin tức thiếu gia bị đánh truyền về, tự nhiên có người lập tức tới hiện trường, chỉ là chưa có lệnh của Hồ Thành Vũ, bọn hắn không triển khai hành động mà thôi.
Nói thật, đại đa số môn khách trong phủ cũng chả ưa gì Hồ Thành Nhân, còn ước gì đối phương bị người dạy dỗ, chỉ cần không chết là được.
Ánh mắt Nguyễn Phúc Quang lấp lóe, biết hiện tại không có cách nào rời đi, chi bằng trước lung lạc thư sinh, sau đó nghĩ cách lẻn đi, vì vậy chắp tay, mỉm cười nói.
- Ta và bằng hữu lâu ngày gặp lại, đang định nâng ly trò chuyện một bữa, sau khi xong việc, sẽ tự mình đến Hồ phủ làm khách.
Trung niên kia gật đầu, chắp tay thi lễ, sau đó lui ra.
Chỉ cần Nguyễn Phúc Quang không rời thành Hà Thanh là được, dù sao lão gia cũng không có hạ lệnh hạn chế tự do của đối phương.
Nguyễn Phúc Quang khách khí chắp tay với thư sinh.
- Hiền huynh, hiền tẩu, sự tình xem như đã giải quyết xong, hai vị vẫn còn chưa dùng bữa, hôm nay tiểu đệ mời khách, kính hiền huynh hiền tẩu một ly.
Vợ chồng thư sinh đều rất có hảo cảm với Nguyễn Phúc Quang, vì vậy đều mỉm cười đồng ý.
Về phần Hồ Thành Nhân nằm ở cửa, bọn hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền khinh miệt đi qua.
Lúc này Ngô Lân cũng vừa chạy tới, nghe người phía dưới báo lại, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ, vội vàng kêu người khiêng thiếu gia về phủ điều trị.
Dân chúng hiếu kỳ ở xa xa xem xét, nhìn thấy cảnh này cũng đều kinh ngạc không thôi.
Trời cao mở mắt, Tri Phủ đại nhân cuối cùng cũng không nuông chiều tên súc sinh kia nữa.
Trong một bao phòng ở lầu bốn Thực Vi Tiên, trên bàn bày đầy thức ăn nóng hổi đẹp mắt, Nguyễn Phúc Quang khách khí rót rượu cho hai vợ chồng thư sinh, sau đó nâng ly nói.
- Đào đại ca, Nguyên đại tẩu, Phúc Quang kính hai vị một ly.
Chỉ qua giây lát, Nguyễn Phúc Quang đã kéo quan hệ lại rất nhiều, cũng biết được danh tính của đối phương.
Thư sinh tên Đào Duy Tư, là thầy đồ ở một thôn nhỏ thuộc Hóa Châu.
Nữ tử là vợ hắn, tên Cao Thanh Nguyên, con gái một hào phú trong vùng.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |