Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận mệnh vẫn gặp gỡ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1181 chữ

Bên cạnh nàng còn có một lão bộc lái xe, đội mũ che mặt, im lặng không nói gì.

- Ai da, một nha hoàn cũng xinh đẹp đáng yêu như vậy, không biết thiếu phu nhân bên trong sẽ quốc sắc thiên hương như thế nào?

- Hắc hắc, Thiên Tân Thất Hiệp chúng ta đang trên đường tới Phủ Thiên Tân tham gia đại hội võ lâm, nhìn thấy các ngươi một mình đi đường, lo lắng các ngươi gặp phỉ tặc, cho nên mới nhiệt tình giúp đỡ mà thôi, đừng có không biết điều như vậy…

- Đúng đúng, gọi thiếu phu nhân của ngươi ra cho bản đại gia xem thử, nếu xinh đẹp, nói không chừng Thiên Tân Thất Hiệp chúng ta còn đưa phật đưa tới tây thiên, tiễn nàng về tới phòng của phu quân.

- Ha ha ha…

Nha hoàn tức giận quát.

- Ăn nói ngông cuồng thô bỉ, chỉ bằng chút công phu mèo ba chân của các ngươi, cũng tự xưng Thiên Tân Thất Hiệp, ta thấy nên gọi Thiên Tân Thất Tặc thì đúng hơn.

Nha hoàn kia biết chủ nhân của mình thân phận cao quý như thế nào, hơn nữa phu xe đang lái kia còn là cao thủ, mấy gia hỏa này, dù tới gấp trăm lần cũng không đủ giết, cho nên hoàn toàn không sợ hãi.

- Hỗn láo, nha đầu, ngươi muốn chết?

- Dám xem thường Thiên Tân Thất Hiệp chúng ta như vậy, hôm nay nhất định phải để ngươi biết lợi hại…

- Lão Thất yên tâm, bảy huynh đệ chúng ta, mỗi người một thương, nhất định sẽ để nàng sống không bằng chết…

- Ha ha ha…

Thiên Tân Thất Hiệp này, nói là hiệp, nhưng bản chất lại không khác phỉ tặc bao nhiêu, bình thường chỗ đông người thì ra vẻ đứng đắn, nhưng khi gặp dê béo dễ xơi, bọn hắn liền lộ ra nanh vuốt, sự tình cướp giết đã làm không ít lần.

Hôm nay trên đường tới Phủ Thiên Tân tham gia đại hội võ lâm, lại gặp được một chiếc xe ngựa hoa lệ đi trên đường vắng.

Vừa rồi bọn hắn đã cẩn thận quan sát, nha hoàn tầm mười lăm mười sáu tuổi, tu vi khẳng định là không cao.

Về phần lão phu xe, nhìn già lọm khọm, bộ dáng gần đất xa trời, chỉ sợ phất tay một cái sẽ ngã chết.

Còn thiếu phu nhân gì kia, đến bây giờ còn chưa ló mặt, hẳn là đang sợ đến co rúm trong một góc.

Vì vậy bọn hắn quyết định ra tay!

Trong xe, Ninh Lan Ngọc khép cuốn sách có một bông phượng được cẩn thận ép khô lại, sắc mặt hơi lạnh xuống.

Bởi vì gần đây tâm tình không yên, thường hay nhớ tới bóng hình mà nàng không muốn nhớ, lại thêm muốn tránh mặt ai đó một đoạn thời gian, để mọi thứ quay về như cũ, cho nên nàng quyết định trở về Phủ Thiên Tân thăm cha mẹ, mấy vị huynh trưởng cùng gia gia.

Gia gia Ninh Lập Viễn của nàng vốn là Đốc Học Định Châu, nhưng tuổi đã cao, mấy năm trước đã cáo lão hồi hương.

Về phần cha nàng Ninh Lập Nghiệp, trước kia chỉ là một Huyện Lệnh nho nhỏ, nhưng sau khi nàng gã vào Hồ gia, được ai kia nâng đỡ, có thể nói một bước lên trời, trở thành Tri Phủ Thiên Tân.

Ninh gia cũng nhờ đó mà tiến thân vào hàng ngũ thế gia đại tộc của Định Châu.

Có thể nói, Ninh gia nợ ai kia rất nhiều.

Trước kia không nghĩ tới, nhưng trải qua sự tình lần trước, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ai kia vì nàng, đã âm thầm làm không biết bao nhiêu chuyện.

Không cảm động sao?

Làm sao có thể, người chứ không phải cỏ cây, huống hồ là một thiếu nữ lan tâm tuệ chất như Ninh Lan Ngọc, sao có thể không cảm động.

Nhưng càng cảm động, nàng lại càng sợ, sợ mình bị tia tình cảm cấm kỵ kia che mờ lý trí, nên càng muốn tránh mặt đối phương.

Về nhà một thời gian, ở cùng người thân, bầu bạn với mẫu thân, có lẽ sẽ quên đi những hình ảnh làm nàng phiền lòng kia.

Đang lúc nàng định bảo Khương bá phế cái Thiên Tân Thất Hiệp gì kia đi, đột nhiên xa xa vang lên tiếng quát lớn.

- Giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám chặn đường cướp bóc, các ngươi là không coi vương pháp ra gì đúng không?

Nguyễn Phúc Quang thúc ngựa xông tới, vẻ mặt lạnh lùng, hào khí ngất trời.

Bạch y tung bay, lưng đeo trường kiếm, khuôn mặt tuấn dật, quả thật chính là hình tượng Bạch Mã Hoàng Tử trong lòng vô số nữ nhân.

Nha hoàn ngồi trên xe ngựa nhìn thấy phong thái của Nguyễn Phúc Quang, hai mắt không khỏi hiên đầy ánh sao, thần sắc hoa si thốt lên.

- Woa… thật đẹp trai…

Ninh Lan Ngọc khẽ vén rèn xe nhìn ra ngoài, liếc nhìn Nguyễn Phúc Quang một cái, sau đó thần sắc không có bất kỳ cảm xúc gì thả rèm lại, nói nhỏ.

- Khương bá, đi thôi!

Khương bá gật đầu, roi ngựa vung lên, từng tiếng xé gió đáng sợ vang vọng.

- A…

- Kinh mạch của ta…

- Tha mạng, tiền bối tha mạng…

Hầu như không hề có sức chống cự gì, Thiên Tân Thất Hiệp đều bị đánh bay khỏi ngựa, khí mạch đứt gãy, hoàn toàn trở thành phế nhân.

Khương bá biết tính tình của thiếu phu nhân không thích giết chóc, bằng không lấy tu vi Đại Hiệp đỉnh phong của hắn, chỉ là mấy võ giả Tam Lưu, Nhị Lưu nho nhỏ, làm sao có thể sống được?

Sau khi trải qua sự tình Anh Hùng Trại tập kích, Hồ Thành Vũ lo lắng an nguy của Ninh Lan Ngọc, vì vậy mới phái cao thủ đỉnh cấp trong Hồ gia bảo vệ nàng.

Vốn định phái Tông Sư bảo vệ, nhưng hiện tại đang vào thời kỳ nhạy cảm, những môn khách hay cao thủ Tông Sư của Hồ gia đều có nhiệm vụ quan trọng, không cách nào rời vị trí.

Hơn nữa phái Tông Sư đi bảo vệ một nữ tử, chuyện này sẽ khiến rất nhiều người trong Hồ gia dị nghị.

Ninh Lan Ngọc cũng biết thời thế hiện tại hỗn loạn, mà mỗi lần đi ra ngoài mang theo mấy trăm người lại quá phô trương, cho nên sau khi suy nghĩ thì không từ chối.

Lộc cộc…

Xe ngựa tiếp tục khởi hành.

Nguyễn Phúc Quang vừa mới chạy tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi há hốc mồm.

Hắn còn chưa kịp diễn anh hùng cứu mỹ nhân, chiến đấu đã xong?

Sau đó nhìn về phía xe ngựa hoa lệ, sâu trong mắt không giấu được vẻ si mê.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.