Trời cũng giúp ta
Bất quá Ngô Lân không dám nghĩ nhiều, bởi vì lúc này ánh mắt của Hồ Thành Vũ giống như muốn giết người nhìn hắn, hắn sợ mình nói chậm một giây, sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Tuy đan điền của lão gia bị phế, tu vi không còn, nhưng uy thế của thượng vị giả, không phải là một hạ nhân bình thường như hắn có thể chống cự được.
- Đúng… đúng là như thế…
Ngô Lân lắp bắp nói.
Nghe được câu trả lời xác định, Hồ Thành Vũ kích động ném Ngô Lân ra ngoài.
- Tốt, quá tốt, đúng là trời cũng giúp ta, ha ha ha…
Ngô Lân.
- …
Hôm nay lão gia cuối cùng làm sao vậy, biểu hiện hoàn toàn không giống thường ngày.
Thiếu gia bị người phế, hắn còn bảo tốt, còn cười vui vẻ như vậy?
Không phải nên lập tức dẫn người, lao về phía Thực Vi Tiên giết tiểu gia hỏa ngông cuồng kia sao?
Hồ Thành Vũ không thèm để ý Ngô Lân đang ngây người, lập tức chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy có hai người đang từ xa đi tới.
Một người thân hình uy vũ, khí thế bức người, trên thân còn mặc chiến giáp, eo đeo bội đao to lớn.
Một người khác ăn mặc kiểu văn sĩ, tầm 30 tuổi, khuôn mặt nho nhã, tay cầm quạt xếp, ánh mắt lấp lóe thần quang, vừa nhìn đã biết là loại người tràn ngập trí tuệ.
Vừa nhìn thấy hai người, Hồ Thành Vũ thông qua tin tức và miêu tả trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện, lập tức nhận ra thân phận của bọn hắn.
Vị ăn mặc kiểu võ tướng kia tên Phùng Quân Hưng, Đại thống lĩnh của Thanh Hà Phủ.
Còn vị ăn mặc kiểu văn sĩ kia, chính là quân sư của Hồ Thành Vũ, Nguyễn Minh.
Hai người này, ở trong nguyên tác, đối với Hồ Thành Vũ có thể nói trung thành tận tâm, Phùng Quân Hưng bởi vì phá vây để cứu chủ mà tử trận, về phần Nguyễn Minh, sau khi Hồ gia hủy diệt, hắn nản lòng thoái chí, lui về ở ẩn, cho đến nhiều năm sau, Nguyễn Phúc Quang ra sức mời hắn rời núi giúp sức, hắn cũng không thèm để mắt.
Nhưng đến khi Nguyễn Trung ba lần đến mời, hắn lại rời núi, phụ tá Nguyễn Trung đánh Nguyễn Phúc Quang như chó nhà có tang.
Nếu không phải thiên mệnh không về Nguyễn Trung, khiến hắn tráng niên mất sớm, thì dưới sự trợ giúp của Nguyễn Minh, Nguyễn Trung đã diệt được Nguyễn Phúc Quang, trở thành một trong Ngũ Long.
Mà từ chuyện này có thể thấy được, lòng Nguyễn Minh vẫn hướng về Hồ Thành Vũ, hắn oán hận Nguyễn Phúc Quang, người khiến Hồ gia hủy diệt, mới đi phụ tá Nguyễn Trung, giúp Nguyễn Trung đánh Nguyễn Phúc Quang.
Dù biết thiên mệnh có thể không quy về Nguyễn Trung, hắn cũng không tiếc.
- Phùng thống lĩnh, Nguyễn quân sư, nhanh, theo ta đi cứu người…
Nguyễn Minh nghe vậy, liếc nhìn thấy Ngô Lân từ trong phòng đi ra, liền đoán được tám chín phần, hơi không thể tra nhíu mày, nhưng tính tình của Phùng Quân Hưng xưa nay thẳng thắng, nghe vậy liền khuyên can.
- Đại nhân, sự tình của thiếu gia, có thể để người phía dưới giải quyết, chúng ta cần thương lượng vấn đề cứu tế huyện Tuy Phước, còn có chuyện Anh Hùng Trại, đây là chuyện lửa xém lông mày, nếu không giải quyết ổn thỏa, Thanh Hà Phủ sẽ loạn…
Hồ Thành Vũ hơi sững người, biết hai người đã hiểu lầm mình, nhưng hiện tại không có thời gian giải thích nhiều, vì vậy quát.
- Lập tức điều động toàn bộ kỵ binh trong phủ, theo bản quan lên đường, đây là quân lệnh.
- Đại nhân…
Phùng Quân Hưng còn muốn khuyên, nhưng Nguyễn Minh ở bên cạnh dùng cùi chỏ húc nhẹ một cái, Phùng Quân Hưng ngừng lại, cuối cùng thở dài, xoay người đi điều quân.
Nguyễn Minh là mưu sĩ, đầu óc tự nhiên nhanh nhạy hơn Phùng Quân Hưng rất nhiều, nhìn được có điểm bất thường, cho nên mới ra hiệu đối phương không nên nói nhiều.
Nếu là đi lau đít cho tên phá gia chi tử kia, chỉ cần dẫn thân vệ trong phủ đã dư xài, cần gì phải điều động toàn bộ kỵ binh sao, như thế khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
Hơn nữa vừa rồi lão gia không chỉ kêu Phùng Quân Hưng, còn gọi cả hắn, thì càng chứng minh không đi cứu Hồ Thành Nhân.
Nhìn Hồ Thành Vũ đi nhanh về phía cửa, thần sắc vội vàng, Nguyễn Minh bước nhanh đi theo, nghi hoặc hỏi.
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?
Hồ Thành Vũ vừa đi vừa nói.
- Đi giết một đám súc vật không biết sống chết.
Sau đó hắn hét lớn.
- Đô Tào, Đô Tổng, xuất lĩnh thân vệ theo bản quan, lệnh Hồ Bá Cự tạm quyền Tri Phủ, xử lý tất cả sự vụ trong lúc bản quan vắng mặt.
- Tuân lệnh.
Trong phủ lập tức có người đi truyền mệnh lệnh của Hồ Thành Vũ, thời điểm hắn và Nguyễn Minh đi tới đại môn, 50 thân vệ do Đô Tào, Đô Tổng dẫn đầu đã có mặt, thần sắc nghiêm nghị chờ đợi.
- Đại nhân!
Năm mươi người cung kính chắp tay, thanh âm vang vọng.
- Đi!
Hồ Thành Vũ nhảy lên lưng một con ngựa thân hình cao lớn, Nguyễn Minh cũng nhảy lên một con ngựa khác, đoàn người thúc ngựa lao nhanh về phía cửa nam thành.
Kiếp trước Hồ Thành Vũ thuộc giới thượng lưu, các môn thể thao đẳng cấp như Golf, cưỡi ngựa… hắn đều tinh thông, thậm chí có thể tính chuyên nghiệp, vì vậy cưỡi ngựa không hề làm khó hắn.
Thời điểm Ngô Lân lao ra đại môn, đoàn người đã đi xa, chỉ còn lại bụi đất mù mịt.
- Tình huống như thế nào, chỉ là đối phó một tiểu tử tu vi Nhất Lưu, cần hưng binh động chúng như vậy sao?
Ngô Lân không hiểu ra sao, nhưng cũng vội vàng bảo hạ nhân mang ngựa tới, nhanh chóng đuổi theo.
Thành Thanh Hà, trung tâm hành chính quân sự của Thanh Hà Phủ rất rộng lớn, được xây dựng sau khi Nữ Đế đăng cơ, mất gần 5 năm mới hoàn thành.
Tường thành không phải làm bằng gạch đá bình thường, mà được pha trộn với bê tông, cực kỳ rắn chắc, chỉnh thể hình vuông, mỗi cạnh dài hơn 3000m, dày 10m, cao 20m, có hào bảo vệ thành, trên tường thành lại có lỗ châu mai, liên nỏ, súng bắn đá... trình độ vững chãi vượt qua những thành trì ở kiếp trước không biết bao nhiêu lần.
Này một phần là Nữ Đế xuyên việt, áp dụng nhiều tri thức hiện đại đến thế giới này, hai là nhân lực vật lực ở thế giới này vượt xa Địa Cầu, dân chúng mộ võ, một võ giả dù mới Bất Nhập Lưu, sức lực cũng mạnh hơn gấp đôi thanh niên ở Địa Cầu.
Trong thành đường xá được quy hoạch rất hiện đại, không chỉ rộng rãi, còn có vạch kẻ đường, người đi bộ, xe ngựa, quan binh, bán hàng rong… đều có khu vực rõ ràng, để Hồ Thành Vũ nhìn mà tấm tắc.
Nếu vị Nữ Đế kia không bạc mệnh, nói không chừng hiện tại Đại Việt đã vượt Thiên Lĩnh và Đông Hải, thăm dò những vùng đất mới chưa biết.
Đáng tiếc!
Hồ Thành Vũ thở dài, thúc ngựa lao nhanh.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 14 |