Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kho báu của Trang Tông Đế (2)

Tiểu thuyết gốc · 1130 chữ

Tuy trong lòng rất muốn chém Hồ Thành Danh làm bốn mảnh, nhưng trước mặt thủ hạ, lão cự gian chỉ mỉm cười.

- Tuổi trẻ suy nghĩ nông cạn mà thôi, không cần phải để ý tới. Lát nữa trở về, ngươi lấy cuốn Mưu Kế Cổ Nhân mà ta tự tay tập hợp biên soạn, gửi đến cho Thành Nhân, nói với hắn phải cố gắng học tập, tương lai của Hồ gia chính là đặt ở trên vai của hắn.

Hồ Việt Trì nghe vậy, thần sắc tràn ngập kính nể nhìn Hồ Thành Vũ, cung kính xưng vâng.

- Còn chuyện cuối cùng là gì?

Lão cự gian hỏi.

Hồ Việt Trì nói.

- Chuyện này liên quan tới thiếu phu nhân…

Nghe nói liên quan đến con dâu xinh đẹp, lão cự gian liền tập trung tinh thần ngồi thẳng người.

- Đoạn thời gian trước, thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ ở Phủ Thiên Tân, nửa đường gặp Thiên Tân Thất Hiệp…

Hồ Việt Trì kể lại đầu đuôi sự tình cho Hồ Thành Vũ.

Sau khi nghe xong, Hồ Thành Vũ nhịn không được nhếch miệng cười lạnh.

Tính cách của Ninh Lan Ngọc như thế nào, lão cự gian quá hiểu rõ, có thể nói đời này, Nguyễn Phúc Quang đã không còn cơ hội nhúng chàm con dâu xinh đẹp của hắn.

Lão tử liều mình cứu nàng, cùng nàng phó thác hoàng tuyền, trước đó còn diễn thê thảm lâm li như thế, cũng chưa được xơ múi gì, tiểu tử ngươi lại muốn dây dưa?

Không có mắng chửi tại chỗ, là do nàng giáo dưỡng tốt, ngươi còn tưởng nàng im lặng là ngầm đồng ý?

Bất quá này cũng không trách Nguyễn Phúc Quang, bất kỳ nam tử nào gặp qua Ninh Lan Ngọc, đều sẽ không nhịn được kinh diễm si mê, ngay cả lão cự gian làm người hai đời, cũng mê con dâu như điếu đổ.

Nhưng thông cảm quy thông cảm, nguyên tắc là nguyên tắc, dám đánh chủ ý tới con mồi… nhầm, con dâu của lão sói xám, sao có thể không dạy cho ngươi một bài học.

- Ân, chuyện của giới trẻ, cứ để bọn nhỏ xử lý đi. Ngày mai nàng không phải về phủ sao. Nói với Nhân nhi một tiếng, để nó đi đón Lan Ngọc.

Hồ Thành Vũ phất tay.

Hồ Việt Trì vâng dạ, thi lễ lui ra.

Nghĩ tới viễn cảnh ngày mai, lão cự gian lại cảm thấy chờ mong…

Kinh thành Thăng Long.

Hoàng cung, Ám Võng Lâu.

Trên tầng cao nhất của Ám Võng Lâu, đại tổng quản Đỗ Thích thân hình to béo, tuy đã ngoài chín mươi, nhưng làn da vẫn hồng hào, mái tóc đen mượt, được chải chuốt đến không một sợi rối.

Môi tô son đỏ thắm, móng tay được mài dũa tỉ mỉ, sơn lên màu hồng cánh sen bắt mắt.

Thân thể to béo được trường bào màu đỏ phủ lên, ngồi bệ vệ ở trên ghế thái sư, đầu đội mũ tổng quản, nhìn giống như một con lợn quay trên mâm cỗ.

Xung quanh có rất nhiều cung nữ cùng thái giám hầu hạ, có người đấm vai, có người bóp chân, có người lột nho đưa tới tận miệng… cuộc sống xa hoa còn hơn cả đế vương.

Lúc này từ ngoài cửa đi lên một thái giám trung niên, cất giọng the thé.

- Đại nhân, Nguyễn Phúc Quang vẫn chưa chết, lại xuất hiện ở Phủ Thiên Tân, hơn nữa tu vi còn tinh tiến, chưa đột phá Đại Hiệp, lại có thể áp chế Đại Hiệp sơ kỳ.

- Hửm!

Đỗ Thích đang ăn nho, nghe vậy ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hai thái giám đứng phía dưới.

Hai người kia sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu.

- Đại tổng quản tha mạng, Đại tổng quản tha mạng, là chúng tiểu nhân sơ xuất, xin cho chúng ta cơ hội lấy công chuộc tội…

- Đại tổng quản, tiểu tử kia rõ ràng đã nhảy xuống Vực Thiên Sương…

Chíu chíu…

Đỗ Thích phun hạt nho ra ngoài, phụp phụp… hai tiếng kêu nhỏ vang lên, đầu của hai thái giám kia bị xuyên thủng, chết ngay tại chỗ.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không có một tiếng động.

Tuy đám cung nữ nhìn không có biểu hiện gì, nhưng nếu để ý sẽ thấy thân thể các nàng run nhẹ.

Đỗ Thích xưa nay hung tàn, chỉ cần có hạ nhân nào làm phật ý hắn, như vậy chỉ có một con đường chết.

Nhìn lắm thành quen, nhưng quen và sợ là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

- Nói chi tiết đi!

Đỗ Thích vừa ra hiệu cho cung nữ tiếp tục đút nho, vừa mở miệng nói.

Thái giám trung niên bắt đầu kể lại sự tình ở Phủ Thiên Tân, Nguyễn Phúc Quang làm sao trấn áp tất cả hào kiệt cùng thế hệ trong đại hội võ lâm, dương danh Phủ Thiên Tân ra sao....

Sau khi nghe xong, Đỗ Thích có chút thất vọng.

- Đáng tiếc, vốn định để Nguyễn Phúc Quang chết ở Phủ Hà Thanh, lại giá họa cho Hồ Thành Vũ kia làm, khiến Hồ gia và Nguyễn gia xuất hiện bất hòa, từ đó có thể lợi dụng, không ngờ tiểu gia hỏa kia lại mạng lớn đến như vậy…

Đỗ Thích nắm giữ hệ thống Ám Võng, là tổ chức tình báo mạnh nhất trong tay hoàng đế, sự tình Nguyễn Phúc Quang đánh Hồ Thành Nhân ở Phủ Hà Thanh, hắn tự nhiên nhanh chóng biết được.

Vì vậy hắn mới nảy ra một kế, muốn gây xích mích giữa hai đại tộc này, từ đó phân hóa phe phái bảo hoàng.

Đáng tiếc…

- Còn có Hồ Thành Vũ kia, tàn mà không phế, trong một ngày đã diệt gần vạn phỉ tặc Anh Hùng Trại… Chế Bồng Na hẳn sẽ tức ói máu a…

Đỗ Thích lẩm bẩm, thần sắc có chút thích thú.

Đúng lúc này, lại có thái giám chạy vào thông báo.

- Đại tổng quản, Tể Tướng gọi ngài tới phủ, nói có chuyện quan trọng muốn ngươi đi làm!

Nghe vậy, sâu trong mắt Đỗ Thích lấp lóe hàn quang, nhưng biến mất rất nhanh, thân thể mập mạp có chút khó khăn đứng dậy, bày ra dáng vẻ cẩu nô tài.

- Tể Tướng cũng thật là, muốn nô gia làm gì, cứ việc bảo thuộc hạ báo một tiếng, cần gì phải đích thân gặp nô gia chứ, ta làm sao gánh nổi…

Nói xong giống như con chó mập mạp, hấp tấp chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.