Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có lý do giải quyết không được

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

Tĩnh Hầu Phủ "Đoàn kết" khơi dậy tia phẫn nộ thô bạo trong lòng Nguyên Chiêu Lâm Tâm.

"Ta đếm đến ba, tránh ra!" Nguyên Chiêu Lâm nhìn chằm chằm vào Loan thị lạnh nhạt nói.

Loan thị cười khẽ, "Thật đúng là không thể mở ra, miễn cho Vương Phi lỗ mãng, quấy nhiễu Lão phu nhân dưỡng bệnh."

Còn đếm tới ba, ấu trĩ.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn chằm chằm vào nàng, "Một..."

Hai tay đẩy, chân Loan thị lảo đảo té ngã

"Đắc tội!" Nguyên Chiêu Lâm bước nhanh mà đi.

"Ai, Vương Phi đánh người, Vương Phi đánh người a..." Loan thị lăn lộn dưới đất miệng hô to gọi hạ nhân trong phủ tranh nhau chạy tới.

Nguyên Chiêu Lâm bước chân ngừng lại, dừng một chút, quay đầu lại sải bước tiếp.

Loan thị khóc nói: "Không có thiên lý, ta tốt xấu gì cũng là của Bá mẫu của ngươi, ngươi vậy mà ra tay đánh ta, ngươi là ỷ vào vị trí Vương Phi có bao nhiêu ghê gớm a? Về nhà mẹ đẻ khi dễ trưởng bối."

Nguyên Chiêu Lâm cúi xuống, cười lạnh nói: "Bá mẫu, ta khuyên ngươi nên ngậm miệng lại, ngày hôm nay Nhị lão phu nhân cũng không có dám ra đây ngăn cản ta, ngươi ngược lại chạy tới làm chim đầu đàn."

"Ngươi... Ngươi muốn nói cái gì?" Loan thị lập tức ngừng tiếng khóc, trong mắt không hề nặn ra được giọt nước mắt nào.

"Lúc trước ta hồi phủ, cần phải hỏi ý Vương gia, nhưng hôm nay ta muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, ngươi nói xem tại sao?" Nguyên Chiêu Lâm âm trầm nói.

Loan thị thần sắc khẽ giật mình, "Ngươi chớ có dọa người, Vương gia mới không để ngươi vào mắt, cái ngày kia các ngươi là diễn trò cho chúng ta xem." Bọn hắn ngày ấy, quả thực làm ra vẻ vợ chồng ân ái, nhưng càng là như thế, càng khiến người sinh nghi.

"Nếu là diễn trò, cũng phải Vương gia đồng ý giúp ta diễn trò."

Loan thị ngẫm lại cũng rất có khả năng, trước đây Nguyên Chiêu Lâm trở về đều là sợ đầu sợ đuôi, hai lần gần đây lại rất tự tin.

Nàng liền không dám nói gì nữa, trơ mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm bước nhanh mà đi.

Nguyên Chiêu Lâm đi đến trong phòng lão phu, Lão phu nhân quả thực tương đối nghiêm trọng, người là ngủ nhưng ngủ rất không yên ổn, trên mặt lộ vẻ yếu ớt.

Tôn ma ma lôi kéo Nguyên Chiêu Lâm đi ra ngoài, nói khẽ: "Đừng quấy nhiễu nàng, tối hôm qua nàng ho cả một đêm không ngủ được."

"Thuốc ta đưa đâu? Chưa cho tổ mẫu dùng sao?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

Tôn Ma Ma thở dài, "Ném đi rồi."

"Ném đi? Vì cái sao ném đi?" Nguyên Chiêu Lâm ngạc nhiên.

"Nhị lão phu nhân vứt bỏ, nói là lấy đi tìm đại phu kiểm tra xem là thuốc gì, tác dụng của thuốc ra sau, sau đó cầm đi mà không cầm về nữa." Tôn ma ma tức giận nói.

"Nàng tại sao lại làm như vậy?" Nguyên Chiêu Lâm thật sự khó hiểu, thuốc này tuyệt đối có tác dụng đấy, hơn nữa Tôn Ma Ma và Tổ mẫu đều tuyên bố là thuốc trong cung ra, Nhị lão phu nhân vì sao phải cầm đi cho đại phu đến xem thuốc của cung?

Tôn Ma Ma tức giận nói: "Còn có thể vì sao? Chỉ sợ Lão phu nhân khỏe lên đoạt lại quyền của nàng."

Quyền lực? Lại là quyền lực.

Nguyên Chiêu Lâm đối với cái chữ này hận thấu xương.

"Ngày mai Ta sai người mang lại cho ngươi chút dược, ngươi tìm cách giấu đi, ngàn vạn lần không thể để nàng ném đi." Nguyên Chiêu Lâm nói.

"Lão nô đã hiểu, đúng rồi, Vương Phi người trở về là vì hôn sự của Nhị tiểu sao?" Tôn Ma Ma hỏi.

"Ngươi cũng biết? tổ mẫu có biết không?"

Tôn Ma Ma lắc đầu, "Nào dám nói cho người biết? Chuyện này vừa nói chỉ sợ lại lo lắng phát hỏa, thân thể nàng bây giờ không chịu nổi a, Vương Phi ngài ngàn vạn lần không thể nói cho nàng biết."

Nguyên Chiêu Lâm bất đắc dĩ gật đầu, "Biết rồi."

Không đợi Lão phu nhân tỉnh lại Nguyên Chiêu Lâm đã đi, xem ra Lão phu nhân không giúp đỡ được cái gì, ngày hôm nay đúng là phí công chạy một vòng chỉ hy vọng bên kia đại ca có thể có tin tức tốt.

Hiển nhiên không có tin gì tốt. Nguyên Chiêu Lâm trở lại Vương phủ không bao lâu, chợt nghe nói Nguyên Luân Văn tới.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn mặt của hắn, trên khuôn mặt trắng ngần thanh tú có mấy vệt ngón tay, nửa bên mặt cũng sưng lên, Tĩnh Hầu xuất thân võ tướng, một cái tát có thể muốn người nửa cái đầu.

Nguyên Luân Văn rất tức giận cùng đắc dĩ nói với Nguyên Chiêu Lâm: "Việc này nói với phụ thân không được, hắn nhất định muốn gả Nhị muội đi nịnh bợ Chử gia."

Nguyên Chiêu Lâm than nhẹ, phân phó Lục Nguyệt, "Đi vào hầm băng lấy một khối băng, lấy khăn mặt bao lại mang đến cho ta."

Lục Nguyệt lĩnh mệnh mà đi, một lát sau cầm băng lên, Nguyên Chiêu Lâm cầm khăn mặt lọc lấy áp mặt cho Nguyên Luân Văn.

Nguyên Luân Văn nhìn Nguyên Chiêu Lâm, "muội muội, ngươi có biện pháp nào không? Có thể cầu Vương gia một chút không?"

"đã cầu rồi, cái người đáng chết kia không muốn giúp" Nguyên Chiêu Lâm Đạo.

Nguyên Luân Văn ách một tiếng, "muội muội cũng không thể nói về Vương gia như vậy, Vương gia là người tốt."

" con mắt nào của Đại ca thấy hắn là người tốt?" Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ hắn cũng muốn ôm sở chân Sở Vương sao?

"Vương gia vì nước chinh chiến, không tranh giành không đoạt, thế nào lại không tốt?" Nguyên Luân Văn nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Nếu nói là đối với ngươi không tốt cũng là ngươi gieo gió gặt bão, ngươi hãm hại Vương gia."

Đúng vậy a, cái này là nguồn gốc của mọi tội lỗi, rửa thế nào cũng không sạch.

Nguyên Chiêu Lâm nói sang chuyện khác, " Huệ Đình Hầu thật sự độc ác như vậy sao?"

Một người nếu như xấu triệt để đến như vậy, làm thế còn mặt mũi mà sống ở thế giới này?

"Không rõ ràng lắm, thế nhưng bên ngoài có tin đồn hắn đã hành hạ chết ba vị phu nhân, vả lại người này tính tình háo sắc, phàm là nữ tử đã lọt vào mắt hắn, hắn nhất định phải bắt đi, chỉ tiếc, không có chứng cứ."

Nguyên Chiêu Lâm trong lòng khẽ động.

" nữ tử như thế nào mới lọt vào mắt hắn?"

Nguyên Luân Văn đạo: "Tự nhiên là nữ tử xinh đẹp, nhưng nghe nói hắn cũng thích nam phong, nếu có nữ tử khí khái hào hung thì cũng đúng ý hắn."

Nguyên Chiêu Lâm để miếng băng xuống như có điều suy nghĩ hỏi: "Nếu có chứng cứ phạm tội, hoặc là bắt được quả tang chỉ sợ hắn chạy không thoát rồi a?"

Nguyên Luân Văn chỉ vào mặt, "Tiếp tục đi, rất dễ chịu"

Nguyên Chiêu Lâm ồ một tiếng, "Đại ca, người nói nếu như hắn ý đồ ô nhục đương kim Vương Phi thì tội gì đây?"

Nguyên Luân Văn cười lạnh, "Tội đó là tội lớn, ô nhục Vương Phi thì dù trước đây hắn chiến tích công huân gì đi chăn nữa cũng tối thiểu phải đi lưu đày, nếu không cẩn thận đó là tội chết."

Nguyên Luân Văn nói xong, đột nhiên trừng to mắt nhìn nàng, "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Muội chỉ là thuận miệng hỏi một chút." Nguyên Chiêu Lâm phất phất tay, "Muội chẳng lẽ còn dám trêu chọc hắn?"

Nguyên Luân Văn nghiêm mặt nói: "Muội tuyệt đối không được làm ẩu."

"Ta không dám, ta không dám, ta rất nhát gan." Nguyên Chiêu Lâm sợ hãi tránh đi ánh mắt, "Quan trọng nhất là tình cảm của ta cùng Nhị muội không tới mức để ta mạo hiểm."

Không vì Nguyên Khanh Bình, thế nhưng nếu như không diệt người này thì còn không biết có bao nhiêu nữ tử sẽ bị hại.

Nguyên Chiêu Lâm có ý định trở thành Thiên Sứ chính nghĩa, thế nhưng, nhớ tới những nữ tử bị hắn làm hại trong nội tâm nàng bốc lên từng đợt lửa giận.

Trong tâm của mỗi người, đều có một vị đại hiệp, nàng cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, nàng biết rằng mình không thể dễ dàng chọc tức Huệ Đình Hầu, nghĩ tới đây, không khỏi chán nản thở dài, nếu nàng có một thân võ công siêu phàm thì thật tốt..

Nhưng một khi đã nghĩ ra ý tưởng nó liền mọc rễ nảy mầm trong lòng, hơn nữa, nhanh chóng phát triển. Nàng quyết định suy nghĩ kỹ về chiến lược. Nàng có chỉ số thông minh siêu cao, không có lý do gì không giải quyết không được một kẻ vũ phu.

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.