Nữ nhân giống mẹ .
Nếu bây giờ Sở Ánh Tuyết nói ra thân phận thật sự thì cả cái đông cung mà nàng đang ở sẽ bị người ta cười nhạo , lúc ấy thì chắc chắn nàng sẽ không giữ nổi được lấy cái đầu , thế thì thà nàng mạo danh thành ngũ ca ca nàng còn hơn .
- Ta tên Sở Ưu , là đứa con trai thứ năm của Sở tướng quân .
Nghe vậy , hắn có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại vui vẻ , giơ hai tay cung kính chào .
- Tại hạ có chút thô lỗ , xin Sở công tử lượng thứ .
Sở Ánh Tuyết xua tay .
- Không sao , không sao !
- Sở huynh mới đến đây lần đầu , chắc cũng chưa biết gì nhiều về nơi này phải không ? Nếu vậy thì để ta giới thiệu sơ qua về nơi này .
- Vậy thì xin Trần huynh cứ chỉ giáo !
Trần Minh Thu phất áo , ngồi xuống bên chiếc ghế cạnh nàng rồi bắt đầu giới thiệu .Hắn ta thì cứ nói còn Sở Ánh Tuyết cùng Tiểu Đào thì cứ thi nhau ngủ gật , tầm khoảng một canh giờ trôi qua , bỗng hắn ta giới thiệu đến nhị hoàng tử , nàng mới giật mình nhìn lên , đó đúng là phu quân của nàng . Nhưng bên cạnh chàng ấy lại có thêm hai người nữa , một nam , một nữ nên nàng có chút thắc mắc .
- Đi bên cạnh vị hoàng tử đó là ai vậy ?
Hắn ta cười , quay sang nhìn Sở Ánh Tuyết .
- Sở huynh đây có vẻ như rất hứng thú với vị nhị hoàng tử ấy nhỉ ?
Sở Ánh Tuyết có chút bối rối với câu hỏi đó , nhưng rồi nàng cũng nghĩ ra được cách đối đáp để vị Trần huynh kia .
- Thì hắn ta là một nhị hoàng tử quyền cao , chức lớn , tất nhiên ta phải có hứng thú rồi !
- Ra là vậy , đi bên cạnh vị nhị hoàng tử đó là cận vệ của hắn và Diệp tú bà ( bà chủ lầu xanh ).
Nghe xong , nàng gật nhẹ đầu , mở chiếc quạt trong tay ra , phẩy phẩy vài cái rồi cầm chén rượu lên , nhấp môi vài cái để làm màu .
Thấy nàng đưa chén rượu lên miệng , Tiểu Đào vội ngăn lại .
- Công tử , công tử không được uống rượu nữa , ngày hôm nay người uống hơi nhiều rồi đấy ! Nếu người còn uống nữa thì tối về thể nào cũng bị lão gia trách phạt nữa cho mà xem . Mà giờ cũng khá muộn rồi , chúng ta về thôi !
- Thế ta xin cáo từ Trần huynh trước , nếu được thì mai chúng ta gặp lại !
Sở Ánh Tuyết xin cáo từ rồi cùng Tiểu Đào lui về trước .
Hôm nay Sở Ánh Tuyết biết được vậy là cũng đủ rồi , mỗi ngày nàng chỉ cần biết một ít thồi , rồi dần dần thì nàng cũng sẽ biết hết .
Trên đường về , thấy một người nữ nhân mặt mày nhem nhuốc , có phần bẩn thỉu đang ngồi ở bên lề đường , nhưng người nữ nhân đó có vẻ ngoài vô cùng giống mẹ nàng ở thời hiện đại .
Sở Ánh Tuyết gào lên , chạy đến gần người đàn bà đó .
- Mẫu thân !
Nhìn thấy Sở Ánh Tuyết chạy đến gần , nữ nhân đó bỗng giật mình , hoảng loạn . Bà ta vội đứng dậy , chạy như bị ma đuổi vào trong ngôi làng ở cạnh đó rồi mất hút .
- Công tử , dừng bước !
Tiểu Đào chạy theo nàng , thở không ra hơi , cầm lấy tay nàng rồi kéo đi về . Vừa đi , nàng ta vừa hỏi thầm Sở Ánh Tuyết .
- Tiểu thư , tại sao người lại gọi nữ nhân đó là mẫu thân vậy ? Chẳng lẽ bà ta giống mẫu thân đã mất của người sao ?
Sở Ánh Tuyết đỏ mặt , nước mắt nàng cứ tuôn ra như suối , đã bảy năm rồi , nàng mói nhìn thấy hình ảnh hiền hậu của mẹ nàng ở thế kỉ 21 .
- Phải , bà ấy rất giống mẹ ta .
Nhìn thấy Sở Ánh Tuyết khóc , Tiểu Đào có chút bối rối , lấy chiếc khăn tay trong áo ra thấm những giọt nước mắt của tiểu thư .
- Tiểu thư , người đừng khóc nữa , bây giờ chúng ta đang nữ cải nam trang đó , nếu người cứ khóc như vậy thì sẽ không hay lắm đâu .
Sở Ánh Tuyết như chợt hiểu ra , lấy hai tay gạt đi những giọt nước mắt rồi tiếp tục bước tiếp về phủ . Khi vừa về đến phủ , nàng chạy vội vào phòng rồi đóng chặt cửa lại .
Sở Ánh Tuyết nàng thật sự rất nhớ mẹ . Nàng nhớ những giây phút được ở cạnh mẹ , nhớ những lúc hai mẹ con cùng vào bếp nấu ăn , nhớ những lần mẹ và nàng cùng đi mua sắm ,… nàng nhớ tất cả bạn bè , thầy cô , nhớ tất cả , tất cả . Nhưng bây giờ nàng nào có được trở lại nơi ấy nữa ? Ba mẹ nàng chỉ có một đứa con gái là nàng , giờ nàng chết rồi thì họ phải làm sao ? Càng nghĩ , nước mắt nàng càng tuôn ra nhanh hơn , nàng cứ ngồi đó khóc một ngày , một đêm ròng rã như vậy , mặc cho ai gọi , nàng cũng không mở cửa .
- Hoàng hậu nương nương giá đáo .
Tiếng báo của Trần công công làm nàng giật mình , nàng bèn lau vội những giọt nước mắt ở hai bên gò má , soi lại mặt mình trên gương , nàng lấy ít phấn dặm lên rồi tô thêm ít son cho khuân mặt đỡ nhạt ,nhưng dù nàng làm thế nào thì con mắt sung húp của nàng vẫn ở đấy .
- Tuyết nhi ! Con ra mở cửa cho mẫu hậu đi !
Hoàng hậu đập nhẹ vào cửa , giọng có chút lo lắng .
Đăng bởi | eyavdv |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |