Đáng sợ quá
Thân thể trượt xuống.
Ngược dòng chảy thẳng xuống.
Cảm giác trái tim còn nằm ở trên Thái Cực đồ, người liền chịu áp lực nước thật lớn hút xuống trên tấm sắt.
Rắc một tiếng.
Tấm lưng Trần Bất Phàm chạm đất, phảng phất như trứng gà rơi trên mặt đất, bọt nước bắn tung tóe, há mồm phun ra một ngụm máu loãng, cảm giác gần như vỡ vụn.
“Ha ha...”
Trần Bất Phàm há to miệng, liều mạng hít vào, so với đau đớn thấu xương, hắn càng hưởng thụ không khí đã lâu không gặp.
Khổng khí mỏng manh, mang theo mùi mốc meo.
Nhưng cảm giác ngọt ngào hơn bao giờ hết.
Được dưỡng khí làm dịu, chức năng cơ thể dần dần hồi phục, ngoại trừ sau lưng đau nhức, trong bụng đổ đầy nước, thân thể cũng giống như đổ chì, thoát lực nghiêm trọng, ngay cả sức để phun nước ra cũng không có.
Trần Bất Phàm giống như hen suyễn hít vào mấy ngụm khí thô, chỉ đành nằm ở trên mặt đất vừa cứng vừa lạnh, con ngươi lưu chuyển, bắt đầu đánh giá bốn phía.
Đập vào mắt là một mảnh đen kịt, nương theo ánh sáng trên cổ tay Long Linh, mới nhìn thấy trước mắt có năm bậc thang, trên đó hiện lên màu tím, vàng lại còn hơi xanh, rỉ sét loang lổ, chất liệu không phải đồng thì là sắt.
Sau bậc thang, là một bức tường đen tuyền, được bao phủ bởi những cái núm sắt kỳ lạ, mở rộng ra từ một điểm và tuân theo quy tắc, thậm chí đến những nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới.
Quả nhiên là một ngôi mộ.
Nơi mình ngã hẳn là hành lang gấp khúc quanh mộ.
Không cần lo lắng không có chỗ chôn cất.
Trần Bất Phàm cả người khó chịu, đau đến trợn trắng mắt, thoáng thấy một tia nước phun ra từ cái lỗ tròn sau gáy, giống như một con rồng bạc đang bay, bay vút vào màn đêm.
Không phải bay thẳng xuống ba ngàn thước sao?
Sao còn có thể bay lên.
Thật là không khoa học.
Tuy nhiên, nước đen biến thành rồng là điềm lành chủ nhân mộ này ngược lại chọn một nơi phong thủy bảo địa.
Thủy Long phong mộ, âm khí dưỡng châu, chỉ là không biết nuôi bảo bối gì, mà còn nuôi ra cả yêu quái.
Chỉ mới đọc ba quyển sách Trần Bất Phàm không cách nào dùng nguyên lý áp suất giải thích hiện tượng suối phun ngược dưới lòng đất, chỉ có thể từ phong thủy góc độ đối với mộ ẩn mà đoán bừa một đợt.
Trần Bất Phàm không cách nào nhúc nhích cũng nói không ra lời, chỉ phải nhìn về phía Long Linh đứng ở bậc thang trước, muốn tìm kiếm trợ giúp.
Đồng dạng là từ trên cao rơi xuống, Long Linh giống như lông tóc không tổn hao gì, thân thể mềm mại thẳng tắp.
Keng.
Một đám hồng mang chợt hiện, Long Linh tay nắm hư không, trống rỗng rút ra một thanh kiếm lớn bản rộng.
Thân kiếm dài đến bảy thước, toàn thân đỏ rực, tựa như mặt trời mới sinh, bị Long Linh nắm trong tay, sát khí nổi lên bốn phía, tràn ngập cảm giác lực lượng.
Uy vũ khí phách.
Hay cho một nữ đại tướng.
Tạo hình này nếu đặt ở thời đại vũ khí lạnh, còn có chuyện của những người đàn ông sao.
Nhưng mà, yêu nữ bất động thì thôi, động là rút kiếm, chẳng lẽ đụng phải yêu quái.
Tán thưởng rất nhiều, Trần Bất Phàm thầm nghĩ không tốt, hiện tại chính mình quả thực chính là thịt cá trên thớt, mặc cho yêu quái chém giết.
“Ra đây đi.”
Long Linh hờ hững mở miệng, thanh âm lạnh lẽo không mang theo một tia tình cảm, cũng cực kỳ có lực xuyên thấu.
“Chậc chậc, cái này cũng có thể phát hiện chúng ta, trách không được có thể phá vỡ Nhân Cực Tứ Tượng Trận, em gái nhỏ, anh ngươi đây thấy ngươi rất quen mắt, không ngại tháo mặt nạ xuống, mọi người kết giao bằng hữu.”
Một tiếng cười quái dị truyền đến, hơn mười điểm ánh sáng mãnh liệt mở ra, từ tường đen hai bên đi ra hai hàng bóng người, người đi trước tiên có một cái đầu trọc, chính là Chu Dũng.
“Các ngươi không xứng.”
Một tiếng quát lạnh, Long Linh hai tay cầm kiếm, cấp tốc lao ra, mũi kiếm trên mặt đất kéo ra một tia lửa, bóng người thoáng hiện, đã tới trước mặt Chu Dũng.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Long Linh đã vung tròn cánh tay, cự kiếm chém qua một đạo vòng cung, bổ xuống trên không.
“Nằm...”
Chu Dũng không nghĩ tới Long Linh hung mãnh như thế, một lời không hợp trực tiếp ra tay, thấy kiếm quang đánh tới nhằm đầu, một câu chưa nói xong, chỉ kịp nghiêng người né tránh, lăn lộn giống như một con lừa, nguy hiểm tránh đi lưỡi kiếm.
Phốc xuy!
Một dong máu tươi như hoa nở rộ.
Thế công của cự kiếm không giảm, chém thẳng qua cô gái tóc quăn phía sau Chu Dũng, phát ra tiếng kêu khát máu.
Tất cả những chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, mọi người chỉ nghe thấy tiếng rít của vũ khí sắc bén ma sát tấm sắt, đã có người đẫm máu tại chỗ.
Phù phù...
Cho đến khi thân thể cô gái tóc quăn nứt thành hai nửa ngã xuống đất, mọi người mới kịp phản ứng.
Tê.
Hiện trường vang lên tiếng hít khí lạnh, tất cả mọi người đều rút vũ khí ra, lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía Long Linh ánh mắt tràn ngập kiêng kị, giống như nhìn chằm chằm vào một con mãnh thú.
“Con mẹ nó, nữ nhân này là ăn nhầm thuốc à, hay là thần kinh điên loạn, gặp mặt liền giết người, mọi người đừng sợ, cùng tiến lên.”
Chu Dũng nhân cơ hội đứng dậy, điên cuồng lui lại mấy bước, vuốt cái đầu trọc đầu đầy mồ hôi, trực tiếp rút ra một khẩu súng lục.
Trần Bất Phàm nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Hắn biết Long Linh hung mãnh, lại không biết Long Linh đúng là hung dữ như thế, quả thực là khủng bố.
Giết người không chớp mắt, hơn nữa muốn giết thì giết.
Mặc dù hình ảnh đẫm máu, nhưng tư thế cầm kiếm vung chém thật sự rất oai phong.
Nhưng họ Chu cư nhiên có súng lục, ta phải nhắc nhở nàng mới được.
Trần Bất Phàm gian nan khép miệng lại, nhớ tới Long Linh đến từ mặt kính thế giới, có lẽ không biết sự lợi hại súng ống.
Tuy nhiên.
Không có tiếng.
Nước bẩn chặn họng, hoàn toàn không nói nên lời.
“Đi chết đi.”
Không biết ai rống lên một tiếng, một đám trai gái hung dữ cầm trong tay khảm đao và dao nhọn vây Long Linh ở chính giữa đồng loạt vọt lên.
Liền trong nháy mắt bộc phát lực lượng cùng tư thế đến xem, đều là chuyên gia, hơn nữa tuyệt đối đã giết người.
Mắt thấy đám người cùng nhau mà lên, mà Chu Dũng lặng lẽ giấu ở chỗ tối, đem họng súng đen nhánh ngắm thẳng vào Long Linh, Trần Bất Phàm gấp gáp dùng sức trừng mắt, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt.
Đám trai gái hung dữ ỷ vào nhiều người, trong lúc chạy tới, khí thế lại tăng vọt, không cần nói gì, từ góc độ khác nhau khóa trụ chỗ yếu hại của Long Linh, giống như thập diện mai phục, cơ hồ đồng thời phát động một kích trí mạng.
Trong chốc lát, bóng người nối gót, đao quang kiếm ảnh, gió lạnh nổi lên.
Long Linh hai tay cầm kiếm giơ lên trước ngực, hơi cúi đầu về phía chỗ ẩn thân của Chu Dũng, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc lạnh.
Đợi mọi người giết tới trước mặt năm bước, Long Linh quát một tiếng mãnh liệt, chân trái điên cuồng đạp xuống mặt đất, thân thể đột ngột nhảy lên, cái eo nhỏ nhắn dựa thế xoay chuyển, làm cả cơ thể xoay tròn trên không, cánh tay liền dựa theo lực xoay tròn ra sức vung bổ, cự kiếm chém ra, nhanh như lôi đình, tàn ảnh liền thành một đường, đón lấy trường đao trước mặt của đám người hung dữ điên cuồng bổ xuống.
Một chiêu này không lùi mà tiến, nhanh như kinh hồng.
Mạnh mẽ khiến trường đao của đám người kia buộc chuyển công thành thủ, trong lúc vội vàng, chỉ kịp hai tay cầm đao đẩy về phía trước.
Khi...
Đao kiếm giao nhau, âm thanh kim thạch không dứt bên tai.
Trong lúc tia lửa lóe lên, Long Linh cự kiếm bức lui trường đao, lại đem cả đao lẫn người chặt ngang.
Máu tươi nội tạng từ vết cắt phun ra, chảy đầy đất.
Không chỉ như thế, cự kiếm chém qua đám người cầm trường đao, như trước thế đi không giảm, tàn nhẫn đánh ở trên người đám người phía sau cầm kiếm ngắn, đem người nọ đánh bay.
Đinh một tiếng.
Mũi kiếm chạm đất, giống như chuồn chuồn lướt nước, Long Linh mượn thế bay lượn, cự kiếm lần thứ hai nhô lên không tụ lực, mũi kiếm hướng về phía trước, nhắm thẳng vào Chu Dũng.
“Đậu má, mau ngăn cô ta lại...”
Chu Dũng bị sự hung hãn của Long Linh dọa cho hoảng hốt, ngay cả tay cầm súng cũng run rẩy không ngừng, đúng là bản năng hét lên cầu cứu.
Đáng tiếc, mọi người nhào vào không trung, bị Long Linh giết ra một đường, ai cũng không kịp cứu viện.
Phanh.
Một tiếng súng vang lên, viên đạn phá không, Chu Dũng lung tung bóp cò, viên đạn sượt qua một bên mặt Long Linh.
Khoảng cách gần như thế đều có thể bắn trượt, Chu Dũng mất đi chỗ dựa cuối cùng, lui không thể lui, tay phải mãnh liệt nắm quyền, linh quang trên Phật châu thoáng hiện, biến ảo thành một cái bao tay bằng đồng cứng rắn tiếp một kích mạnh mẽ của Long Linh.
Ca...
Tiếng va chạm vang lên, lưỡi kiếm của Long Linh chém vào bao tay của Chu Dũng, đè ép Chu Dũng điên cuồng rút lui.
“Còn chờ gì nữa...”
Chu Dũng tay trái bắt lấy cổ tay phải, hai tay chống đỡ lưỡi kiếm, vẫn là chống không được sự trùng kích của Long Linh, dưới chân bị Long Linh áp cày ra hai vết cao su dấu giày, một cỗ mùi keo dán trộn lẫn trong máu tanh tràn ngập ra.
Tiếng la còn chưa dứt, năm đạo trảo ảnh đột nhiên xuất hiện, ánh sáng sắc lạnh lặng lẽ cắt qua hư không, giống như gió mạnh thổi qua, từ trên cao bổ xuống, nhanh chóng tập kích vào cơ thể của Long Linh.
Là Độc Nhãn!
Ta đã nói lão sắc phôi kia sao không thấy người, thì ra còn là một lão chuyên đánh lén.
Yêu nữ nguy hiểm rồi!
Quỷ trảo đột nhiên tập kích, làm cho Trần Bất Phàm bất ngờ không kịp, trơ mắt nhìn năm đạo trảo mang đánh thẳng vào người Long Linh, đành phải âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Đăng bởi | HangThan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |