Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc và lụa

Phiên bản Dịch · 2051 chữ

Vào bệnh viện.

Tránh đám đông đang xếp hàng.

Trần Bất Phàm đi vào thang máy.

Nhớ mang máng.

Khoảng năm năm trước.

Lúc Cổ lão đạo đi vệ sinh, chính mình ném khẩu pháo ngắn vào bể phân.

Nổ tung cả người Cổ lão đạo.

Lần đó ăn một trận đòn, bàn tay còn bị rách da.

Chính là bị Cổ lão đạo đưa tới lầu bốn bệnh viện tiến hành khâu lại tiêu viêm.

"Cha mẹ còn, nhân sinh còn có chỗ đến, cha mẹ mất, nhân sinh chỉ còn đường về, hậu dưỡng bạc táng, không lưu tiếc nuối."

Nhìn biểu ngữ trên cửa thang máy, Trần Bất Phàm than nhẹ một tiếng, vào thang máy.

Trong trí nhớ, cha mẹ vì cứu mình, mới bị nước lũ nuốt chửng.

Nhưng chuyện đã qua mười năm, hiện tại thậm chí cũng không nhớ nổi bộ dáng cha mẹ.

Có lẽ, là quá mức thống khổ, bị chính mình lựa chọn quên lãng.

Rất nhiều vết thương không thể xóa nhòa đã được thời gian chữa lành.

Trong lúc cảm thán, Trần Bất Phàm đang muốn đóng cửa, hai cái y tá đẩy một cái nam bệnh nhân chạy vào.

Bệnh nhân nằm ở trên giường sắt, đầu vừa vặn đối với Trần Bất Phàm.

Tóc đỏ, gầy như que củi, mặt không có huyết sắc, xem ra, tuổi hẳn là cũng liền hơn hai mươi tuổi, nhưng là gầy yếu giống như một con nghiện.

Bởi vì gầy quá mức, bệnh nhân nhãn cầu lồi ra mí mắt, dại ra vô thần, điển hình mắt cá chết, người xem trong lòng sợ hãi, Trần Bất Phàm quay đầu qua, ánh mắt tận lực không tiếp xúc với bệnh nhân.

“Mấy ngày nay sao lúc nào cũng có bệnh nhân như vậy, cậu nói xem có phải ôn dịch hay không, truyền nam không truyền nữ a.”

Hai y tá ấn nút thang máy, một cô gái mở miệng, vẻ mặt quái dị.

Vừa nghe là ôn dịch, còn truyền nam không truyền nữ, dọa Trần Bất Phàm rụt vào góc thang máy, che miệng mũi, ngay cả thở cũng không dám.

“Đừng nói bừa, dọa sợ em trai này, ngươi bồi thường đi, bác sĩ chuyên khoa đã khám nghiệm tử thi, nói là chức năng thận cực độ suy kiệt, tinh khí thiếu hụt gây nên, phỏng chừng là chuyện phòng the quá mức thường xuyên.”

“Khanh khách, người trẻ tuổi bây giờ cũng không biết tiết chế, động một chút là cắn thuốc.”

“Khanh khách, cũng không phải sao, vẫn là làm nữ nhân tốt hơn a.”

“Di, sao cậu lại nổi mụn rồi.”

“Có biện pháp gì, không tìm được gia đình tốt, ăn không đủ no còn có thể làm sao, muốn chết a, ngươi bóp ta chỗ nào.”

“Nói nhỏ một chút, nhìn tiểu đệ đệ sợ quá, sắp rụt đầu vào đũng quần rồi.”

“Khanh khách... Khanh khách...”

Hai cái y tá ở trong thang máy nói chuyện tục tĩu, không cảm thấy xấu hổ cũng không ngại ngùng thật làm cho Trần Bất Phàm xấu hổ không chịu nổi.

Phụ nữ bây giờ đều cởi mở như vậy sao?

Vẫn là phụ nữ đã kết hôn có suy nghĩ khác nhau.

Như lang như hổ a.

Thấy thang máy dừng ở lầu bốn, Trần Bất Phàm tựa như trốn cũng lao ra khỏi thang máy.

Hắn có loại cảm giác, vừa rồi bệnh nhân kia cũng không phải là tinh khí hư thoát đơn giản như vậy.

Ít nhất, Trần Bất Phàm tại cặp trong cặp mắt cá chết kia thấy được biểu hiện sợ hãi.

Mặc kệ hắn bị làm sao, nhanh chóng tiêu viêm giảm đau, bán nhẫn kiếm thịt ăn.

Liếm liếm môi, Trần Bất Phàm trực tiếp đi vào một cái phòng khám bệnh.

Ngồi bên trong là một người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng với cái eo tròn trịa, đang vùi đầu chơi điện thoại di động.

Trần Bất Phàm thấy không có bệnh nhân, trực tiếp bước vào.

“Đã đăng ký chưa?”

Trần Bất Phàm chưa kịp ngồi xuống, đã bị áo blouse trắng gọi lại.

“Bác sĩ, ta không phải tới đăng ký, ta tới khám bệnh.”

Trần Bất Phàm sờ sờ cái mũi, vì sao muốn đăng ký.

“Ngươi có bệnh a!”

Nghe được Trần Bất Phàm kỳ quái trả lời, áo blouse trắng tăng thêm ngữ khí, lúc này mới ngẩng đầu lên.

“Má nó, hóa ra là bác sĩ nữ, ta đương nhiên có bệnh, không có bệnh đến bệnh viện làm gì.”

Trần Bất Phàm có chút không biết nói gì, nữ bác sĩ này lại để tóc ngắn, nếu không phải trước ngực nhô cao, thật sẽ cho rằng đây là người đàn ông mập mạp.

“Cậu, cậu, cậu là cố ý đến bệnh viện làm loạn sao, không đăng ký xếp hàng, trước tiên chụp ảnh thử máu làm kiểm tra ta làm sao khám bệnh cho cậu, mau ra ngoài cho ta, nếu không ta gọi người.”

Áo blouse trắng bị tức đến phát mộng, chỉ mới vừa vào cửa liền hạ lệnh đuổi khách.

Đây là bác sĩ gì, không nhìn thấy mặt mũi bầm dập của ta đầy vết thương sao.

Trần Bất Phàm buồn bực nhếch khoé miệng, đành phải lui ra ngoài.

Vốn còn muốn kiếm chút thuốc tiêu viêm miễn phí, kết quả chưa mở miệng đã bị đuổi đi.

Còn mang tiếng làm náo loạn bệnh viện.

Bệnh viện này có chút không bình thường.

Trần Bất Phàm đương nhiên nghĩ, xoay người vào WC thuận tiện giải quyết, cẩn thận từng li từng tí lấy ra tấm lụa.

Dọc theo đường đi hắn đều không có quên việc này, nói không chừng thứ này so với nhẫn kim cương còn đáng giá hơn.

Bị khô lâu tướng quân giấu dưới mũ giáp, tơ lụa bảo tồn thập phần hoàn chỉnh.

Mười miếng ngọc giản được dệt bằng sợi tơ, bên trên còn dùng thuốc màu đỏ viết chữ, xinh đẹp tinh tế, tất cả đều là chữ phồn thể.

Tam Thanh đạo kinh cũng là dùng chữ phồn thể biên soạn, Trần Bất Phàm rất dễ dàng liền nhận ra.

"Chu lang, thấy thư như gặp, ngươi thủ biên quan, mấy tháng chưa về, Hổ nhi tròn một tuổi, bắt đầu biết gọi cha, thiếp cũng nhớ chàng mà không được gặp, nay nhà vua cho người đến báo, nói ngươi tử trận nơi chiến trường, niệm ngươi có công cao đặc biệt triệu thiếp vào cung làm phi tần, thiếp thề sống chết không theo, không ngờ đức vua lại dùng Hổ nhi để cưỡng ép, thiếp biết Chu lang còn sống, thiếp nên như thế nào."

Thì ra là một phong thư nhà!

Ngày xưa vợ viết cho chồng.

Tuy là ít ỏi mấy lời, nhưng lượng tin tức lại có chút lớn a.

Nhìn có chút giống ức hiếp quả phụ, hơn nữa còn trực tiếp cưỡng đoạt.

Trách không được khô lâu tướng quân phải đội mũ giáp màu xanh lá cây, hoá ra là bị cho “đội nón xanh” a.

Không nghĩ tới khô lâu tướng quân này cũng họ Chu, tên Chu Dũng kia đơn giản là tự đào phần mộ tổ tiên, theo lý nên chôn cùng.

Hơn nữa, người viết thư có thể hay không chính là người đẹp được khắc trên cửa mộ.

Ôm một tiểu tử mập mạp cho bú, hẳn là không sai.

Sinh ra quốc sắc thiên hương, trong nhà lại không có nam, tự nhiên muốn đưa tới bị nhà vua ngấp nghé.

Từ xưa hồng nhan họa thủy a.

Xem xong nội dung trên tơ lụa, Trần Bất Phàm sinh lòng cảm khái.

Nói như thế, trận pháp trong mộ Chu Lang chính là oán trận tích âm dưỡng thi để tái sinh.

Dù sao, người làm chồng nào có thể nhịn khi nhìn thấy thư tín của thê tử như vậy, chính mình vì nước bảo vệ biên cương, đức vua lại cướp vợ đoạt con.

Thù hận như thế, Trần Bất Phàm còn chưa có vợ nên không cách nào hiểu được, nhưng có thể từ trong mộ bố trí các loại tự mình hại mình trận pháp bên trong nhìn ra một hai.

Vậy người Chu Lang muốn trả thù chính là Vương.

Đáng tiếc chuyện qua ngàn năm, bụi về bụi đất về đất, hắn còn có thể tìm được vương sao.

Nếu quả thật có thể tìm được.

“Má nó!”

“Vậy mảnh tơ lụa này chẳng phải là tín vật tìm ra mộ vua sao.”

“Dù sao, cũng chỉ có trên tơ lụa còn có liên hệ song phương.”

“Đại bảo bối a.”

“Trong vương mộ chôn cất vua của một quốc gia, cũng không phải khó coi như mộ Chu Lang.”

“Thứ này phải giữ lại, một ngày nào đó sẽ phát huy công dụng lớn.”

Trần Bất Phàm cầm tơ lụa hôn vài cái, quyết đoán tốn một vạn [Của cải] đem [Kho lưu trữ] lên tới hai cân, sau đó đem tơ lụa thu vào.

Cất kỹ tơ lụa, cảm giác mình cất giấu một tòa bảo khố, Trần Bất Phàm tâm tình thật tốt, cố ý đến bồn rửa mặt rửa tay.

Nhìn người trong gương, mày kiếm, đôi mắt như sao, không nói đẹp trai như thần, ít nhất cũng là kinh thiên động địa.

A, không nhìn nữa, nếu nhìn nữa có khi bị mê mẩn đến chết.

Trần Bất Phàm nhe răng cười, phát hiện thương thế trên người đúng là tốt bảy tám phần.

Không hổ là cao thủ Yêu Đồng Cảnh, năng lực khôi phục của người thường và cường giả không giống nhau.

Trần Bất Phàm trong lòng hiểu rõ, xem ra mình tới bệnh viện hoàn toàn là lo lắng nhiều, lúc này sải bước hướng thang máy đi đến.

Tới gần thang máy, mới phát hiện thang máy đứng đầy người.

“Hắc, ngươi muốn vào thì nhanh lên.”

Bên cửa thang máy, có một tiểu tử tóc đỏ thấy Trần Bất Phàm chạy tới, thúc giục nói.

Trần Bất Phàm thấy người này có chút quen mắt, rồi lại nghĩ không ra là ai, đành phải bước nhanh hơn chen vào.

“Đúng vậy, chúng ta còn vội vàng đi đầu thai.”

Trần Bất Phàm vừa đứng vững, phía sau đã có người bắt đầu càu nhàu.

Chết tiệt.

Người này không phải kẻ ngốc chứ.

Còn vội vàng đầu thai.

Ai nguyền rủa mình chết

Trần Bất Phàm quay đầu nhìn lại, phía sau hơn mười đạo ánh mắt cũng là đồng loạt nhìn chằm chằm chính mình.

Hốc mắt hãm sâu, vẻ mặt khô khan, không hề có thần thái, vả lại những người này đều mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt như giấy, có chút giống cương thi trong phim.

“Má nó, đây là người nào a, dọa lão tử giật mình.”

Trần Bất Phàm nổi da gà, cuống quít quay đầu lại.

“Hắc hắc, hình như ta đã gặp qua ngươi.”

Tóc đỏ đứng bên cạnh cười ngây ngô, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm Trần Bất Phàm, cơ hồ muốn rơi ra.

Trần Bất Phàm vốn cũng cảm thấy quen mặt, nghe tóc đỏ vừa nói, lúc này mới nghiêm túc nhìn lại.

Vừa nhìn không sao, thì ra này tóc đỏ chính là người bệnh nhân bị hai cái y tá kia đẩy lên thang máy.

Không thể nào, tóc đỏ này vừa rồi còn giống như con cá chết, nhanh như vậy đã phục hồi.

Trần Bất Phàm dâng lên một cỗ ác hàn, lại nhìn về thang máy.

Chỉ thấy trên tường thang máy bóng loáng như gương, ngoại trừ bóng dáng của mình, không còn bóng người nào khác.

Chẳng lẽ là ảo giác!

Trần Bất Phàm nuốt một ngụm nước bọt, tự mình an ủi một phen về sau, gian nan quay đầu lại, nhưng mà, phía sau vẫn là đứng đầy người, thấy Trần Bất Phàm quay đầu lại, những người đó tất cả đều mở miệng, lộ ra hàm răng trắng bệch.

Bạn đang đọc Yêu Nữ Này Quá Hung Dữ của Nhóm nhà văn Trung Quốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HangThan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.