Ta lúc ấy là nghĩ như vậy
Lời còn chưa hỏi xong, Bàng Quang Minh đã ngồi xuống đối diện Trần Bất Phàm.
Nhìn về phía Trần Bất Phàm trong đôi mắt, tràn đầy đồng tình.
“Được rồi, đẹp trai như ta, tồn tại như thiên sứ, người khác nhìn ta, ngoại trừ thích chính là yêu, người xấu làm không được, cũng không ngoài ý muốn.”
“Vậy ngươi biết gì về Cửu Âm Môn?”
Trần Bất Phàm thay đổi ngữ khí nói chuyện, tựa như qua thời kỳ phát dục, ngực lại không thể phát triển nữa vậy.
Bàng Quang Minh cũng không vội vã mở miệng, uống hai ngụm trà, nâng khung kính lên, mới vẻ mặt thần bí ho một tiếng.
“Ta sẽ không đem..."
Lời vừa ra khỏi miệng, cửa lớn tiệm cầm đồ không gió tự mở, thi khí âm tà mãnh liệt đánh úp lại, hai người Trần Bất Phàm phảng phất đặt mình trong nhà xác, còn chưa kịp đứng dậy, bên cạnh đã có thêm ba bóng người.
Trong nháy mắt trống rỗng xuất hiện, thật quỷ dị.
“Cái quỷ gì!”
Trần Bất Phàm hoảng sợ, vừa muốn đứng dậy, đã bị một cái lạnh như băng móng tay cho ấn trở về, một ngưu lực tại chỗ mất đi hiệu lực.
“Ngươi, các ngươi là người của Cửu Âm Môn!”
Bàng Quang Minh ngược lại nhận ra trang phục của người tới, kích động thân hình run rẩy.
“Đậu má, nói Tào Tháo Tào Tháo sẽ tới.”
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, yêu nữ nếu không ra tay, ta sẽ theo Tào Tháo mà đi.
Trần Bất Phàm vung tay, thấy một đôi đồng tử trắng nhìn thẳng vào mình, phảng phất ruồi bọ nhìn thấy phân, khớp xương cả người liền rối loạn không khống chế được, run rẩy không ngừng.
“Đạo hữu đừng khẩn trương, chúng ta là cố ý tới nói lời cảm tạ.”
Thanh âm quái dị từ trong cổ họng phát ra, phảng phất nam nữ hợp hoan, phi, là nam nữ hợp âm, móng tay buông ra, ba người thật hướng Trần Bất Phàm khom người thi lễ.
Hai kẻ đeo quan tài một người sắp vào quan tài, phối hợp với lễ tiết truyền thống, thấy thế nào cũng ảnh hưởng đến phong cách, vô cùng trái ngược.
Điều này làm cho Trần Bất Phàm trong nháy mắt liên tưởng đến một câu tục ngữ.
Chồn chúc tết gà.
Kẻ đeo quan tài chính là huynh đệ Đạo Kinh, mà người sắp vào quan tài chính là thi thể khô bị bọn họ mang đi.
Tuy rằng mặc áo khoác đen phủ thêm áo choàng lớn, đội mũ trùm đầu, nhưng dấu giày trên mặt tuyệt đối không sai.
Không ngờ sống lại, tá thi hoàn hồn, trái với thiên đạo, nếu trời mưa, đó chính là lôi phạt.
“Ta đây không phải khẩn trương, mà là kích động, áo gi - lê của ngươi rất vừa người, hẳn là cầm tinh con khỉ.”
Trần Bất Phàm cười ha ha, vừa nói vừa lui, tới gần cửa phòng, yêu khí huynh đệ Đạo Kinh tản mát ra không kém hắn, mà Bạt Thi này, hắn càng theo không kịp.
Về phần nói là cảm tạ hắn, có quỷ mới tin tưởng.
Nếu không có đạn khói, ba con hàng này đã sớm bị yêu nữ tận diệt.
“A, hình như ta thật đúng là cầm tinh con khỉ.”
Bạt Thi lộ vẻ trầm tư, nói tiếp:
“Bản đạo, a, hiện tại hẳn là gọi bản thi, bản thi Cửu Âm Môn đứng hàng thứ ba, đơn danh một chữ Đế.”
Đậu má, họ Âm tên Đế, cái tên này xác định là nghiêm túc sao.
Thấy Bạt Thi không có ý động thủ, Trần Bất Phàm mới dựa vào tường đứng thẳng, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ với cái tên của Âm Đế, khen ngợi:
“Cái tên này đại khí, trâu bò!"
Bàng Quang Minh cũng giật giật khóe miệng, tỏ vẻ cam bái hạ phong.
“Bản đạo chính là Cửu Âm Môn đại đệ tử, chỉ tên một chữ Đạo.”
Kẻ đeo quan tài bên cạnh tỏ vẻ không phục, đại danh lộ ra kinh thiên động địa hù chết người.
Đậu má, họ Âm tên Đạo, về sau làm sao cưới vợ a, nhưng mà nhìn bộ dáng bê đê không còn gì phải bàn cãi của hắn, hẳn là cũng không cần lấy vợ đâu nhỉ.
“Tên này uy vũ, rất trâu bò.”
Trần Bất Phàm giơ lên cả hai ngón tay cái.
Bàng Quang Minh da mặt rung động, tỏ vẻ xấu hổ vô cùng, lúc trước mình còn bởi vì chuyện tên mà ăn ngủ không yên, nhìn người ta xem, thật tự hào a.
“Hừ, bổn đạo chính là Cửu Âm Môn tiểu lão nhị, tên một chữ Kinh.”
Đợi người cuối cùng giới thiệu xong, Trần Bất Phàm mới biết lúc trước tên của hai người chỉ có thể xem như muội muội.
Họ Âm tên Kinh, cũng không phải là tiểu lão nhị sao.
Đối với cái tên áp trục này, Trần Bất Phàm bội phục sát đất, chỉ có thể nâng tiểu lão nhị lên, hiện vật khen ngợi:
“Tên này rất khí phách, trâu bò, trâu bò.”
Thế nhưng bản thân không có văn hóa, một câu trâu bò khen khắp thiên hạ.
Bàng Quang Minh đã khóc rống lên, về sau, xem ai còn dám chê cười tên của hắn.
“Bổn đạo chính là chưởng môn Tam Thanh môn, Trần Bất Phàm.”
Theo quy củ trên đường, Trần Bất Phàm đành phải tự giới thiệu, vì không mất mặt mũi, đó là tận lực nói lớn.
“À, thì ra là Trần chưởng môn, chê cười chê cười.”
Âm Đế không nghĩ tới Trần Bất Phàm tuổi còn trẻ chính là một vị chưởng môn, không khỏi mặt lộ vẻ xấu hổ.
Đâu chỉ là chê cười, quả thực chính là cười đến đau ruột được rồi.
Trần Bất Phàm vuốt râu, nghe được gọi Trần chưởng môn cảm thấy rất sảng khoái.
"Tuy nhiên, bổn đạo có hàng trăm đệ tử thông thạo các loại đạo giáo và thần thông. Người đời đặt cho ta biệt danh Cửu Âm Đế Tiên. Có thể nói ta là ác mộng của quái vật."
Thấy Trần Bất Phàm vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo, Âm Đế đại biểu cho Cửu Âm Môn, cũng không thể yếu đi danh tiếng, lúc này thiếp vàng lên mặt mình.
Đạo môn vốn là không ai chịu ai, chuyện ganh đua so sánh là bình thường, Đạo Kinh huynh đệ thấy vậy, cũng là luôn miệng phụ họa, nhìn Trần Bất Phàm một cái mao đầu tiểu tử, hẳn là không tồn tại công tích gì, chỉ là hắn lại là chưởng môn một phía, làm cho người ta ngoài ý muốn.
"Ồ, giấc mơ của ta là có một tỷ thiếu nữ."
Trần Bất Phàm không cho là đúng lắc lắc tóc mái, làm tăng thêm khí chất của mình.
“...⊙.⊙...”
Mọi người đỉnh đầu phiêu qua một mảnh hắc tuyến, mắt chữ O mồm chữ A, hết lần này tới lần khác Trần Bất Phàm rõ ràng đẹp trai như vậy, để cho bọn họ không cách nào phản bác.
“A, ta nhớ ra rồi, chưởng môn Tam Thanh môn không phải là lão đầu râu dài sao, chúng ta còn cùng nhau cứu tế mấy cô nương, xem như bạn cũ.”
Âm Đế chợt nhớ tới cái gì, cuối cùng tìm được điểm đột phá.
Đậu má, hắn không phải chính là Nhất Giây Tam Thứ Lang mà sư phụ từng nhắc tới chứ.
Quả nhiên có chút sâu xa, hy vọng lão thần côn không lộ ra mới tốt.
“A, đó là sư phụ của bổn chưởng môn, lão nhân gia đã sớm đắc đạo phi thăng, đi Thiên Đình làm Bật Trư Ôn.”
Trần Bất Phàm sờ sờ cái mũi, mặc dù chân tướng là Cổ lão đạo vứt bỏ mình đi nuôi heo, vậy cũng phải nói đường hoàng, thấy mọi người có chút kinh ngạc, cuống quít chuyển đề tài hỏi:
“Sư phụ ta rất thối tha, nhìn dáng vẻ Âm tiền bối hẳn là một thân chính khí hạo nhiên thiên địa, các ngươi có thể kết thành bằng hữu, thật không biết Âm tiền bối lúc ấy nghĩ như thế nào.”
Nên giả bộ giả bộ, nên chụp cũng phải chụp, dù sao thực lực người ta bày ở đây.
"Ta lúc ấy là nghĩ như vậy, hôm đó..."
Bị Trần Bất Phàm vạch trần chuyện cũ, Âm Đế càng không thể vãn hồi, một chuyện nho nhỏ, lại nói hơn nửa giờ, nói đến chỗ động tình, lại càng khen ngợi hùng phong của Cổ lão đạo.
Trần Bất Phàm không nói gì dựa vào tường, nhẫn nại nghe Âm Đế nói xong, tổng kết ra chỉ có một câu như vậy.
Đơn giản là Âm Đế mới đến huyện Xuân, muốn thể nghiệm dân tình, nhân tiện cứu tế, sau đó đến cửa hàng xông hơi nổi tiếng nhất bản địa, kết quả đụng phải Cổ lão đạo, hai người khẩu vị hợp nhau, hận gặp nhau quá muộn, một phen đấu pháp xuống tới, cuối cùng Cổ lão đạo được đặt tên một đêm bảy lần, mà Âm Đế thành một giây ba lần.
“Đêm đó qua đi, ta cũng là xấu hổ không chịu nổi, rút kinh nghiệm xương máu, vung đao tự cung, cũng định ra môn quy, phàm là nam đệ tử Cửu Âm Môn, tất phải diệt trừ mầm tai họa, mới có thể một lòng tu đạo.”
Âm Đế nhớ tới chuyện cũ, khó tránh khỏi phiền muộn, xem ra, chuyện này đối với hắn đả kích thật lớn.
Đậu má, không nghĩ tới sư phụ còn có công tích vĩ đại bậc này, đúng là tước đoạt tính phúc của đàn ông cả một môn phái.
Không hổ là sư phụ ta.
“Âm tiền bối thiết lập Dưỡng Thi Trận, nhốt mình trong đống hài cốt, lúc ấy nghĩ như thế nào?”
Nhớ tới tình trạng quái dị khi nhìn thấy trong Cốt Hải, Trần Bất Phàm trong lòng vẫn còn nút thắt, con kiến hôi còn muốn sống vụng trộm, không có ai sẽ tàn bạo đến đem chính mình tươi sống luyện thi, trong đó nhất định tồn tại bí mật gì.
"À, ta lúc ấy là nghĩ như vậy, ngày đó..."
Âm Đế do dự một hồi sau, một phen nói thiên hôn địa ám, nhật nguyệt không ánh sáng, lần này ước chừng nói hai giờ.
Bàng Quang Minh dùng tăm chống mí mắt, nằm sấp trên bàn ngáy ngủ.
Huynh đệ Đạo Kinh trực tiếp là tựa vào trên quan tài ngủ thiếp đi, chân chính một quan tài đa dụng.
Chỉ có Trần Bất Phàm bị Âm Đế nhìn chằm chằm, có thể nói là lỗ tai nổi kén, sống một ngày bằng một năm.
Nhưng mà tổng kết lại, cũng chỉ có một câu như vậy.
Mười năm trước, Âm Đế Vân Du Huyện Xuân, đúng lúc gặp lũ lụt, vì cứu người, hắn bị lũ lụt cuốn vào, trước khi chết, mới dùng thuật dưỡng thi của Cửu Âm Môn phong kín chính mình, để ngày tái sinh.
Trần Bất Phàm không cần phân tích, đều biết lão quỷ này là đang bịa chuyện, chuyện ma quỷ liên thiên.
Huyện Xuân không núi không nước, phong cảnh bình thường, có cái gì hay mà du ngoạn, mục đích tới đây sợ là không phải đơn giản như vậy, về phần phong thi trước khi chết lại càng thiếu sức thuyết phục.
Chẳng cần bàn hồn phách là như thế nào bảo tồn được, liền chiếc vòng cổ răng đồng trên cổ hắn sợ cũng là lai lịch bất phàm.
Mà Ân Na bị giòi yêu chiếm cứ thân thể, hắn một chữ cũng không đề cập tới.
Lão quỷ không thành thật, không có một câu nói thật.
Nhưng mà hỏi là khẳng định không dám hỏi nữa.
Hắn là một cái Cương Bạt, có thể không ăn không uống, Trần Bất Phàm lại không được.
Nếu hỏi lại hắn một lần, nói thêm một ngày một đêm, Trần Bất Phàm tìm ai khóc đây.
Coi như hắn nghẹn mười năm, để cho hắn qua cơn nghiện miệng, lải nhải liền lải nhải đi.
Trần Bất Phàm nghe lỗ tai nổi kén, thật vất vả thuyết phục chính mình tha thứ Âm Đế, mới đem mục tiêu chuyển hướng Đạo Kinh huynh đệ.
Lão Âm Đế là gừng càng già càng cay, vậy hai đứa nhỏ này, luôn có thể nói thật đi.
Cái kia, Âm, Đế đậu má, một cái tên khiến người ta không thể nói ra, thật không biết cha mẹ các ngươi lúc ấy nghĩ như thế nào.
Trần Bất Phàm không nói gì giật giật khóe miệng, cha mẹ có thể lấy cái tên này đặt cho con mình sợ nhất định không phải cha mẹ đẻ đi.
Kết quả, các huynh đệ Đạo Kinh nhìn nhau, đều đồng loạt nhìn Âm Đế.
Chỉ thấy Âm Đế ho khan một tiếng, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, thần tình hồi hương:
"À, ta lúc ấy là nghĩ như vậy, ngày đó..."
...
Đăng bởi | HangThan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |