Những chuyện đã qua
Vô tình bắt được một con tiểu quỷ.
Kết quả lại còn cầm đúng chỗ đi tiểu của nó mà không thể buông ra.
Trần Phàm chỉ muốn mắng chửi người.
Đáng tiếc, vừa mở miệng, mới phát hiện chỗ nào cũng không nhúc nhích được, giống như trúng điểm huyệt.
Trần Bất Phàm trừng mắt, trơ mắt nhìn nam đồng ôm lấy cánh tay mình, bò lên người.
Xúc cảm trơn nhẵn lạnh lẽo như rắn kích thích các loại dây thần kinh, nếu không phải hệ thống tiết niệu bị định trụ, lúc này đã sớm phun nước tiểu.
“Chú, cháu đói quá.”
Nam đồng tới gần trước mặt Trần Bất Phàm, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt Trần Bất Phàm lên, nước miếng theo răng nanh chảy ra.
Ngươi đói ngươi nhìn ta làm gì.
Về nhà uống sữa đi a, ta không có sữa ta không phải mẹ ngươi, ta cũng chỉ là gà con a.
Wow...
Chúa ơi, cứu con đi.
Trần Bất Phàm khóc không ra nước mắt, thật không biết tiểu quỷ này là từ nơi nào toát ra, lại đem chính mình khống chế gắt gao, thật sự là một con tiểu quỷ lợi hại.
“Chú, sao chú cứ nhìn cháu mãi, nhìn nữa, nhìn nữa là ăn luôn chú.”
Nam đồng gãi gãi búi tóc sừng trâu trên đỉnh đầu, một cái miệng nhỏ nhắn mãnh liệt mở ra tới bên tai, lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén trắng noãn, đầu lưỡi dài nhỏ tự trong miệng vươn ra, liếm ở trên mặt Trần Bất Phàm, lưu lại từng đạo chất nhầy róc thịt, thèm ăn không chịu được.
Ôi má ơi.
Ngươi cho rằng ta muốn nhìn ngươi a, ta cũng không mẹ ngươi a.
Ta ngược lại là muốn mời ngươi uống chén sữa, chỉ cầu ngươi quên đi ta.
Đừng liếm được không, ba năm không rửa mặt, bị ngươi liếm sạch sẽ như vậy, sẽ khó chịu.
Còn nữa, ta một đống lớn như vậy, ngươi xác định ăn vào, sẽ không nghẹn chết sao.
Trần Bất Phàm trong lòng oán thầm, vốn cho rằng cái gọi là đại khủng bố là do mình không thể lay chuyển, nhưng bây giờ mới nhận ra rằng hóa ra mình có muốn cũng không thể lay chuyển
Giống như ứng với lời trong lòng Trần Bất Phàm.
Nam đồng tựa như liếm xong kẹo khai vị, sau đó dự định một ngụm nuốt vào tiểu bằng hữu, mãnh liệt ngẩng lên cổ, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mở ra 180 độ, giống như mãng xà săn mồi hướng đầu của Trần Bất Phàm cắn xuống.
Cái miệng kia đã đầy đủ nhét đầu Trần Bất Phàm vào rồi.
Không phải chứ.
Vừa mới lấy được Càn Khôn thương, còn chưa thử đã toi rồi.
Thật không cam lòng!
Thấy cái miệng to như chậu máu đã ngậm lấy nửa cái đầu của mình, Trần Bất Phàm phát ra tuyệt vọng hò hét.
Bị cảm xúc lây nhiễm, trâm phượng cài tóc trong không gian [Kho lưu trữ] đột nhiên rung động, kêu ong ong, một đạo kim quang từ Trần Bất Phàm trong đôi mắt bắn ra, phút chốc rơi vào trong cổ họng nam đồng, đốt ra một cỗ khói xanh cháy khét.
Xoẹt xoạch.
“Mẹ?”
Nam đồng bị đau, ngậm miệng điên cuồng lui mấy bước, đôi mắt xanh yêu dị nhìn thẳng Trần Bất Phàm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi vấn.
Má nó...
Trần Bất Phàm từ miệng quỷ trùng sinh, thân thể khôi phục tự do, từ “má nó” đã nghẹn trong miệng hồi lâu bật thốt ra, đưa tay che ngực, cũng là cuồng lui mấy bước.
Vừa rồi, chỉ cảm thấy ánh mắt nóng lên, quỷ đồng này liền buông mình ra, còn kêu một câu mẹ!
Rất kỳ quái a.
“Tiểu quỷ nhà ngươi, đã biết tiểu gia lợi hại chưa, nhưng mà, ta không phải mẹ ngươi, gọi bố.”
Trần Bất Phàm vuốt khuôn mặt đang đổ mồ hôi, thiếu chút nữa bị dọa gần chết, thở phào nhẹ nhõm, mới tức giận chửi bậy.
“Bố!”
"Ngươi đúng là bố!"
Không ngờ, Quỷ Đồng thật đúng là sửa miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra kích động của nòng nọc nhỏ tìm mẹ.
Mẹ kiếp, quỷ mới là bố ngươi.
Bản soái ngay cả vợ cũng không có, làm sao có thể làm bố.
Trần Bất Phàm không nói gì nhếch khoé miệng, gặp quỷ đồng hướng mình bơi tới gần, cuống quít rút lui.
“Yêu quái, ăn một kiếm của ta.”
Mới vừa lui ra vài bước, hồng mang thoáng hiện, Long Linh cầm cự kiếm bổ ra dòng nước, lao xuống đánh tới.
“Được cứu rồi!”
Thấy Long Linh cuối cùng đuổi theo mình, Trần Bất Phàm lau mắt, vui mừng mà khóc.
Không có biện pháp, quỷ đồng này rất lợi hại, chính mình chỉ cần đụng phải liền bị định trụ, còn thế nào đánh, loại tình huống này không phải chờ chết chính là chờ cứu.
May mà đợi được yêu nữ.
Cảm nhận được sát khí của thanh kiếm, Quỷ Đồng nhe răng nhếch miệng gào thét một tiếng, giống như chó săn chạy trốn, ở trong nước cấp tốc bơi đi, đúng là dùng miệng rộng nghênh đón mũi kiếm cắn lên.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, thiếu nhi không biết mùi vị chết.
Ca...
Quỷ kiếm va chạm, phát ra tiếng cắn chặt, giống như tiếng va chạm của kim loại.
Trần Bất Phàm lau lau mắt, kinh ngạc phát hiện, Quỷ Đồng lại thật sự dùng miệng đem Long Linh cự kiếm cắn.
Răng thật tốt!
Man lực thật lớn.
Long Linh có chút kinh ngạc nhìn Quỷ Đồng ngậm lấy thân kiếm, hai tay phát lực, mãnh liệt rút kiếm, cuốn lấy bọt nước đem Quỷ Đồng hướng trước mặt mình lôi kéo.
“Vui lắm, hì hì...”
Quỷ đồng cười quái dị một tiếng, theo Long Linh lôi kéo lực thuận thế nhào tới, nhanh như lưu quang.
Thình thịch!
Tiếng va chạm lớn truyền ra trong nước, tiếng vang không dứt.
Thân hình Quỷ Đồng nhào tới đụng vào một tấm khiên, thân thể bắn ngược ra xa mấy mét, nhìn cũng đau.
“Oa oa... Ngươi khi dễ tiểu hài tử, ta muốn đi nói cho mẹ ta...”
Quỷ đồng ôm cục u trên trán, thân hình nghịch chuyển, trong nháy mắt liền biến mất ở đáy nước đen kịt, chạy nhanh như tên trộm.
Rốt cuộc vẫn là một tiểu quỷ, bị Long Linh tùy tiện đánh cho liền chạy.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Trần Bất Phàm nhìn đáy đầm đen kịt, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Không phải yêu thi, cũng không giống yêu quái, lại càng không phải người, có thể là quái bình thường khống thể cảnh.”
Long Linh cũng khẽ nhíu mày, dựa vào cảm giác của nàng lại không nhìn ra lai lịch của một tiểu quỷ.
“Khống Thể Cảnh sao.”
“Trách không được có thể khống chế ta gắt gao.”
Nhưng Rắn mặt người vì sao không có bản lĩnh này, coi như là bị trọng thương, vận dụng pháp thuật chắc là vẫn có thể đi.
Trần Bất Phàm trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng nhớ tới cảnh cáo của quỷ đồng, nơi đây không nên ở lâu a.
Không cần Long Linh thúc giục, Trần Bất Phàm bắt đầu toàn lực lặn xuống nước.
Không quá một lát, trước mắt xuất hiện một tia sáng, mà không ngừng thoáng hiện, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng sấm trầm đục.
Lạ?
Không phải nên trực tiếp thông đến một chỗ mộ huyệt bên trong sao.
Trần Bất Phàm trong lòng kinh ngạc, bơi về phía ánh sáng, Long Linh theo sát phía sau, hai người bơi ngược dòng nước chảy ngược chui ra khỏi đáy đầm, trực tiếp thấy được cát bùn cuồn cuộn, lòng sông nước chảy xiết.
Không ngờ ra khỏi đạo động.
Chẳng lẽ là ta lầm rồi, hang động kia cũng không phải đạo động!
Trần Bất Phàm đầy bụng nghi vấn, dứt khoát hai chân đạp nước, rầm một tiếng, chui ra khỏi mặt nước.
Chỉ thấy dưới màn trời đen kịt, mưa to giàn giụa, nước mưa như trút, tia chớp hình rễ cây xé rách hư không, trong lúc ánh trời lóe lên, tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng phía chân trời.
Nước sông dâng cao cuồn cuộn nổi lên bọt sóng cao một trượng giống như vạn con ngựa đang phi nước đại, gào thét oanh kích đê sông, mực nước cách tuyến cảnh giới chỉ còn ba đến năm mét.
Trần Bất Phàm dựa lưng vào bờ sông, ở trong sóng dữ bấp bênh, nhìn cảnh tượng tận thế trước mắt, một cỗ đau đớn thấu tim truyền đến, gắt gao ôm lấy đầu, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ầm ầm...
Một đạo thiểm điện rộng một trượng xẹt qua mặt sông.
Trần Bất Phàm trợn tròn mắt, rõ ràng có thể thấy được trong lũ lụt cuồn cuộn hiện ra ba thân ảnh giãy dụa kêu rên.
Đó là một gia đình ba người.
Người đàn ông mày kiếm tinh mắt, mặt kiên nghị như đao gọt, nữ nhân ôm chặt hài tử trong tay bị người đàn ông gắt gao bảo vệ ở trước ngực.
“Tuyết Mị, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi hài tử, ta thật vô dụng.”
Người đàn ông kẹp một đoạn gỗ ngắn vào nách, bị nước lũ đánh chìm nổi, vẫn dùng tay kia liều mạng kéo hai mẹ con lên, phát ra tiếng gào thét thô cuồng.
"Đây không phải lỗi của ngươi, chỉ trách lão tặc lão thiên muốn ba người nhà chúng ta phải chết, Tiểu Phàm đáng thương, hắn vẫn chỉ là một hài tử, liền không thể buông tha hắn sao..."
Cô gái ôm hài tử gào khóc trong lòng, nước mắt đã sớm bị nước mưa nhấn chìm.
"Phu quân, có thể gả cho ngươi là sự tình hạnh phúc nhất đời này của ta, Tiểu Phàm liền giao cho ngươi..."
Mắt thấy nam tử thể lực chống đỡ hết nổi, cô gái buồn bã cười, mãnh liệt đem hài tử ném về phía nam tử, chính mình một đầu đâm vào trong lũ lụt, trong nháy mắt bị cuốn đi không thấy thân ảnh.
“Tuyết Mị!”
"Mẹ..."
Tiếng gào khóc tê tâm liệt phế vang vọng phía chân trời, nhưng rốt cuộc không gọi lại được người trong lòng bọn họ.
“Tiểu Phàm, đừng khóc, con là nam tử hán, là niềm tự hào của ba mẹ, ngẩng đầu lên.”
Nam tử phun ra vài ngụm nước đọng, giống như làm ra quyết định nào đó, ở trước trán hài tử hung hăng hôn một cái, trong nháy mắt ôm hài tử, chính mình lại là nước mắt như vỡ đê, khóc vô thanh vô tức, giống như một hài tử bị vứt bỏ.
Lau khô nước mắt, nam tử rút dây lưng ra, đem nam hài gắt gao buộc ở trên cây ngắn, sau đó vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nam hài, cười nói:
“Đáp ứng ta, hảo hảo sống sót.”
Nam hài liều mạng lắc đầu, thò bàn tay nhỏ bé ra muốn đi bắt bàn tay lớn trên mặt, kết quả lại là bắt được khoảng không, nam tử chìm vào lũ lụt mênh mông, không còn xuất hiện nữa.
"Bố ơi... mẹ ơi..."
Vô biên trong hồng hoang, chỉ còn lại có nam hài cơ khổ gào khóc, thê lương như vậy, bi thiết như vậy.
Ầm ầm.
Tiếng sét đánh vang dội, đem Trần Bất Phàm kéo về hiện thực.
Ký ức phủ bụi làm cho hốc mắt ướt át của Trần Bất Phàm theo nước mưa chảy xuống trong suốt, vô thanh vô tức, đau thấu tâm can.
Thì ra, có một số việc, tựa như dấu ấn trong lòng, cả đời cũng sẽ không quên.
Đăng bởi | HangThan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |