Đối mặt nhau trong thế giới gương (1)
Đêm không sao, trăng lạnh treo cao.
Chạy qua những bụi cây thưa thớt, tiến vào khu rừng bách tán loạn.
Trần Bất Phàm hiểu sâu sắc một sự thật.
Đẹp trai, không bằng chạy nhanh.
May mắn mình vừa đẹp trai vừa chạy nhanh, chạy như điên liền bỏ qua đạo quán, hóa nguy thành an.
Cái quái gì thế này.
Nữ quỷ này thật sự là âm hồn bất tán.
Ta mặc dù lớn lên rất giống Ninh Thái Thần, nhưng không mang theo rương sách, lại càng không theo Nho giáo.
Chẳng lẽ nó coi mình như con mồi mà nhìn chằm chằm vào.
Than ôi.
Nếu đẹp trai là một tội lỗi.
Ta thật đúng là tội ác ngập trời.
Trần Bất Phàm chạy đầu đầy mồ hôi, tựa vào một cây bách thở hổn hển.
Thật sự là chạy không nổi, cho dù nữ quỷ đuổi theo, giết chết ta cũng không chạy.
Hạ quyết tâm, Trần Bất Phàm lau mồ hôi, đang muốn dựa vào thân cây ngồi xuống, vừa giương mắt, liền thấy một thân hình xinh đẹp đứng ở trước người ẩn hiện dưới tàng cây bách.
Đầu đội mũ lụa đen mờ ảo, mặc trang phục tu sĩ màu đen, vai đeo một thanh kiếm gỗ đen, gió đêm từ từ thổi tới, cuốn lụa đen lên, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, tràn ngập khí tức giang hồ.
“Ngươi là ai!”
Người này xuất hiện đột ngột, làm Trần Bất Phàm cảnh giác, run giọng hỏi.
“Một người lẻ loi trong núi lạnh, người quen trong giang hồ, đã gặp mặt là duyên, đau cần phải từng quen biết.”
Người nọ hơi ngẩng đầu, thanh âm cao ngạo mờ ảo, phảng phất đến từ khe sâu u cốc.
Đậu má, thật biết làm ra vẻ a.
Đã là cố nhân giang hồ, vậy chính là người đồng đạo.
Quả nhiên trời không tuyệt đường người, gặp được cứu tinh.
“Thì ra là người đồng đạo, đã có duyên gặp gỡ, kính xin đạo hữu cứu ta một mạng.”
Trần Bất Phàm nhìn người trước mắt, phảng phất bắt được cọng rơm cứu mạng.
Đạo sĩ mang pháp kiếm, thực lực đều không phải chuyện đùa, cũng không phải loại hàng giả như mình có thể so sánh.
“A, sao lại nói như vậy?”
Bóng hình xinh đẹp mặc dù không quay đầu lại, nhưng trong lời nói rõ ràng là có chút hứng thú.
“Oa, thảm a...”
Thấy cô gái hỏi đến chuyện của mình, Trần Bất Phàm lập tức nặn ra hai giọt nước mắt, đem cảnh ngộ quỷ dị tối hôm nay cùng chuyện nữ quỷ phá hư đạo quán nhất nhất nói ra, hy vọng vị đạo sĩ này có thể theo hắn đi đạo quán thu quỷ.
“Nói như vậy ngươi đã gặp qua ta, chuẩn xác mà nói là ta của thế giới này.”
Cô gái im lặng nghe xong, như có điều suy nghĩ.
Cái gì thế giới này thế giới kia, bất kể là thế giới nào ta đều khẳng định chưa từng gặp qua ngươi.
Trần Bất Phàm nhận thức người không nhiều lắm, bóng lưng trước mắt liền càng xa lạ.
“Vậy ngươi nhìn cho kỹ.”
Cô gái bỗng nhiên quay đầu, gỡ nón xuống, chỉ một cái đối mặt đã dọa Trần Bất Phàm hồn phi phách tán.
“Sao vẫn là ngươi, quỷ a...”
Trần Bất Phàm lần nữa đầu óc choáng váng chuyển hướng, thói quen hai điểm một đường hắn, bản năng chạy về đạo quán, một đầu nhào vào dưới tượng đá, lâm trận nước đến chân mới nhảy.
"Vạn năng tổ sư gia, đệ tử hối hận, ta muốn trả lại hàng a..."
Khi Trần Bất Phàm oa oa khóc lớn, cô gái như hình với bóng đi theo vào.
Nhìn chằm chằm Trần Bất Phàm run rẩy như chim cút, cô gái lắc đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
“Ta không phải ma.”
“Cô không phải ma thì ai mới là ma.”
“Tối hôm qua chính là ta tự mình đào ra thi thể của ngươi, tùy tiện thay bộ quần áo liền muốn giả bộ làm người, tùy tiện mặc quần lót liền muốn giả làm siêu nhân sao, ta là người có thể dễ dàng bị lừa như vậy sao.”
“Long Linh, ta biết ngươi chết oan, nhưng oan có đầu nợ có chủ, đào mộ phần ngươi cũng là chủ ý của sư phụ ta, ngươi tìm ta làm gì, ngươi hận ai thì đi tìm người đó, van cầu ngươi đừng dọa ta, ta nhát gan, đặc biệt sợ hãi.
Trần Bất Phàm tự hỏi trời xanh, chính mình không có làm chuyện trái lương tâm, vì sao lại có quỷ tới cửa.
Nếu như nhìn lén cũng coi như tội, những người đàn ông trên đời này chẳng phải đều mang nghiệp chướng nặng nề sao.
“Ngươi thật không biết ta tìm ngươi làm gì.”
Long Linh nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng.
“Ta đương nhiên biết, trăng tối gió cao, lệ quỷ đòi mạng, ngoại trừ giết ta, còn có thể làm gì.”
Trần Bất Phàm tại nhiều lần kêu gọi Càn Khôn Kính, sau khi đạt được câu trả lời là pháp lực không đủ không cách nào khởi động, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt hối hận chảy xuống.
Không có việc gì nhàn rỗi sinh nông nổi, lại đi cầu tổ sư gia ban thưởng nữ nhân, kết quả đưa tới một lệ quỷ.
“Tự gây nghiệt không thể sống a.”
“Hy vọng kiếp sau cha họ Mã, mình tên Vân.”
“Không phải.”
Nhưng mà, ngoài dự liệu chính là, Long Linh phủ định suy đoán của Trần Bất Phàm.
“Cái này không hiểu nổi.”
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, chung sống một phòng.
Lẽ nào...
Củi khô gặp lửa, gió xuân thổi mạnh, sinh tình hay sao.
Nhìn tiên nữ trước mắt, đang dùng vẻ mặt nóng bỏng nhìn chằm chằm chính mình, cho dù là quỷ, ta cũng không thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, Trần Bất Phàm trong nháy mắt trở lại bình thường.
Ha ha cười một tiếng, lộ ra một bộ biểu tình ta hiểu, lập tức nằm thẳng xuống, tay chân tách ra thành chữ “đại”.
“Ta nằm xuống, ngươi tùy tiện, đừng coi ta là người.”
Thấy Trần Bất Phàm khóe mắt mang sóng, khóe miệng hàm xuân, còn dựng thẳng một ngón tay câu dẫn chính mình, Long Linh trong nháy mắt xấu hổ đỏ mặt.
Tư tưởng cư nhiên bẩn thỉu như thế, đàn ông đều là những kẻ vô lại, không phải thiếu nợ thì là thiếu đánh.
“Tốt, ta thật đúng là không coi ngươi là người.”
Long Linh dịu dàng cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ lấp lánh, kình trang màu đen biến ảo thành chiến bào huyết sắc, ngao ô một tiếng, liền nhào tới.
“Đi nào.”
“Hung hăng chà đạp đi.”
Trần Bất Phàm híp mắt lại, vừa hiện ra hưởng thụ trạng thái, liền thấy quyền ảnh đầy trời rơi xuống hạt mưa.
Ca...
Tay bị trật khớp.
Xoạt.
Gãy đùi.
Răng rắc.
Xương sườn hợp tấu, xương cổ, xương lưng hợp xướng.
"Ngươi không phải người, tuyệt đối không phải người, yêu quái a..."
Trần Bất Phàm mới vừa kịp phản ứng, đã bị đánh cho khớp xương đứt từng khúc, tuy rằng không cảm giác được đau đớn, nhưng nhìn tứ chi của mình vặn vẹo thành những vòng tròn biểu tượng Olympic, không bị hù chết cũng không tệ.
“Ta chưa từng nói ta là người, đừng lộn xộn, nối bốn chân cho ngươi, còn phải lãng phí dây thừng của ta, hơn nữa ta cũng không có thói quen dắt chó đi dạo.”
"Ngươi là đồ biến thái, tên cuồng sát nhân, ta nguyền rủa ngươi... A, có thể đừng đánh mặt sao..."
“...”
Thật lâu một hồi gà bay chó sủa, quỷ khóc sói tru, trọn vẹn một canh giờ trôi qua, Trần Bất Phàm mới thở dài một hơi, phát ra tự đáy lòng cảm thán.
“Thật tốt khi được sống.”
"Hãy nhanh chóng nhìn vào gương trong khi ngươi vẫn có thể di chuyển, bởi vì những gì tôi nói tiếp theo sẽ liên quan đến gương."
Long Linh vỗ vỗ tay, lại nhìn hiện tại Trần Bất Phàm, quả thật thuận mắt hơn nhiều.
Đăng bởi | HangThan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |