Chào mừng đến với cuộc sống học đường như mơ của tôi
“Ayanokouji-kun, cậu không sao chứ?”
Tới rồi. Lại đến rồi. Tình cảnh đáng sợ ấy.
Khi tôi đang vờ vịt ngủ, người ấy bước đến.
Đó là sự xuất hiện của một con quỷ, thứ ép tôi (người đang đánh một giấc) bừng tỉnh trước thực tại.
Trong não của tôi, bản giao hưởng Shostakovich thứ 11 đang xướng lên. Bản nhạc miêu tả hoàn hảo hoàn cảnh đổ mồ hôi hột của tôi lúc này: cảm giác gào thét vô vọng khi con người bị đám quỷ truy đuổi và khi cái kết của thế giới đang mãnh liệt áp sát.
Ngay cả với hai mắt khép kín, tôi vẫn có thể biết được.
Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện đáng báo động của ác quỷ ngay bên cạnh tôi trong lúc chờ đợi nô lệ của nó tỉnh giấc…
Giờ, là một nô lệ, làm thế nào để tôi thoát cảnh tình hình này đây….?
Nhằm tránh khỏi hiểm nguy, dùng máy tính trong não để lập tức tìm được câu trả lời.
Kết luận… Vờ không nghe thấy gì cả. Tôi đặt tên nó là chiến thuật ‘vờ ngủ’. Hoàn cảnh khốn khổ của tôi sẽ được giải quyết với chiến thuật này.
Nếu người nói chuyện là một cô gái tử tế, cô ấy sẽ bỏ qua nó sau khi nói ‘Ma~, đành chịu vậy. Vì tớ thấy áy này nên tha cho cậu đó ☆’
Cả kiểu khuôn mẫu như ‘Tớ sẽ hôn câu nếu không thức dậy đấy nhé? Chuu~~’ cũng ngon lắm.
“Nếu cậu không tỉnh dậy trong 3 giây, cậu sẽ nhận được vài hình phạt đấy nhé.”
“… Cái ý ‘mấy hình phạt’ kia là cái khỉ gì đấy hả?”
Chưa đầy một giây, chiến thuật ‘vờ ngủ’ đã đi tong và tôi đã khuất phục trước lời hăm dọa kia.
Song, tôi vẫn không chịu ngẩng đầu dậy và tiếp tục phản kháng.
“Đấy, quả nhiên là cậu còn thức mà.”
“Tớ đã thấm được sự đáng sợ của cậu nếu như tớ khiến cậu bực rồi.”
“Tốt lắm. Thế, cậu có chút thời gian chứ?”
“….và nếu tớ nói không có?”
“Ừm…. tớ không thể ép cậu được, nhưng tớ sẽ cáu nếu cậu không có đấy.”
Rồi cô tiếp lời.
“Và nếu tớ mà đã cáu, tớ sẽ thành trở ngại lớn cho cuộc sống học đời bình dị của Ayanouji-kun đó. Hmm, chẳng hạn như, vô số đinh bấm trên ghế cậu này, xịt nước vào đầu cậu mỗi khi cậu bước vào nhà vệ sinh này, và đôi khi lấy kim compa đâm cậu nữa. Cái kiểu hành vi ấy đấy, yup.”
“Cái đó rõ ràng là phá rối còn gì! Với lại, cái cuối cùng nghe thật đến quái luôn ấy, giống như tớ nhớ là mình đã bị đâm luôn rồi thì phải!”
Tôi miễn cưỡng thức dậy và ngồi thẳng lên ghế.
Một cô gái với mái tóc đen dài cùng cặp mắt đẹp, sắc sảo đứng bên cạnh nhìn xuống tôi.
Tên cô ấy là Horikita Suzune. Lớp cao trung 1-D, bạn cùng lớp của tôi.
“Đừng có hoảng chứ. Cái đó chỉ là đùa thôi mà. Tớ sẽ không đổ nước từ trên đầu cậu xuống khi cậu trong toilet đâu mà.”
“Mấy cái đinh bấm và kim compa quan trọng hơn đấy! Nhìn đây đi, đây này! Cậu vẫn còn thấy được chỗ tớ bị đâm đây này! Nếu nó thành vết sẹo vĩnh viễn thì cậu sẽ phụ trách sao đây hả?”
Tôi kéo tay áo bên cánh tay phải lên và đưa phần bắp tay cho Horikita xem.
“Bằng chứng đâu?”
“Hử?”
“Bằng chứng đâu? Cậu đang nói tớ là hung thủ mà không bằng không chứng gì à?”
Tất nhiên, làm gì có chứng cứ chứ. Tuy kẻ duy nhất đủ gần để đâm tôi là Horikita, và dù là cô ấy còn đang cầm cây kim compa trên tay nhưng tôi khó mà quả quyết nói ra được.
Mà tôi có chút việc quan trong cần phải xác nhận.
“Bộ tớ thật sự phải giúp sao? Tớ đã nghĩ lại chuyện đó rồi nhưng dù sao thì…”
“Này Ayanokouji-kun. Ân hận quyết định của bản thân trong khi ở cảnh tuyệt vọng, hoặc ở cảnh ăn hành… Cái nào cậu thích hơn nhỉ? Vì cậu đã lôi tớ khỏi trách nhiệm của mình thì cậu nên phụ trách chứ. Đúng thế không?”
Horikita đưa chỉ hai lựa chọn cực kỳ nực cười. Hiển nhiên, có vẻ như cô ấy sẽ không chấp nhận thỏa thiệp rồi. Thật sai lầm khi lập khế ước với quỷ dữ. Tôi quyết định bỏ cuộc và nghe lệnh thôi.
“…Thế, tớ sẽ phải làm gì đây?”
Tôi hỏi trong lúc run lên vì sợ.
Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên khi nghe được điều cô ấy muốn từ tôi đâu.
Tôi không biết làm sao chuyện lại thành ra thế này, nhưng tôi nhớ lúc mà mọi việc này bắt đầu.
Tôi gặp cô gái này vào đúng hai tháng trước.
Phải là vào ngày khai giảng không nhỉ…?
Phần 1
Tháng tư.
Lễ khai giảng.
Tôi đang đi xe buýt cứ rung lắc qua lại mỗi khi chạy qua đoạn mấp mô trên mặt đường để đến trường.
Khi tôi còn đang ngắm nhìn phong cảnh luân phiên thay đổi, hành khách trên chuyến xe buýt dần tăng lên.
Phần lớn các hành khách đều vận đồng phục trường học.
Người công nhân viên duy nhất trên xe buýt nhớ lại lúc anh ta lỡ tay sờ vào người nào đó vào lần trước anh ta đặt chân lên một chuyến xe buýt cũngđông đúc người thế này .
Một người cụ bà lớn tuổi trước mặt tôi đứng lắc lư trên đôi chân rung rung, trông như thể bà cụ sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Tôi đã sai lầm khi lên chiếc xe buýt này.
Tuy là tôi đã có thể chiếm được một chỗ ngồi tốt, cơn gió lạnh cứ thổi lất phất vào tôi cùng cả chiếc xe buýt chật ních.
Bà cụ già ấy sẽ phải đợi đến khi chiếc xe buýt này đi đến điểm dừng chân của mình thôi.
Bầu trời không mây và trong vắt thật thoải mái. Tôi cảm thấymắt tôi sắp díp lại mất rồi.
Sự thanh tĩnh và yên bình của tôi đột ngột bị gián đoạn.
“Cậu không thấy mình nên nhường lại chỗ ngồi của mình hay sao?”
Trong một thoáng, tôi mở cặp mắt đang lim dim đóng lại.
Ế, có lẽ nào, cô ấy đang chửi mình không?
Đó là điều tôi nghĩ đến đầu tiên, nhưng rõ ràng người bị mắng là người ở phía trước tôi.
Một cậu thanh niên tóc vàng, thân hình cường tráng đang ngồi ở chiếc ghế ưu tiên. Ý tôi là một học sinh cao trung. Cụ già đang đứng bên cạnh cậu ta. Một nữ nhân viên công sở đang đứng bên cạnh cụ già ấy.
“Cậu đó, bộ cậu không thấy cụ bà này đang gặp rắc rối hay sao?”
Cô gái công sở hình như muốn cậu ấy nhường lại chiếc ghế ưu tiên cho cụ già.
Trên chiếc xe buýt im ắng, giọng cô ấy càng thêm vang dội, thu hút những người khác trên xe buýt.
“Hỏi thật là thừa đấy, tiểu thư.”
Cậu trai ấy có lẽ đã nổi xung, hay do vô phép tắc, hoặc có lẽ là thẳng tính quá đáng, nhưng cậu ta chỉ cười và bắt chéo chân.
“Tại sao tôi phải đưa chỗ ngồi này cho một cụ già chứ? Thật sự chả có lý do gì để tôi nhường nó cả.”
“Nhường ghế cho người già chẳng phải là chuyện dĩ nhiên hay sao?”
“Tôi không hiểu. Ghế ưu tiên thì chỉ là ghế ưu tiên thôi, và chẳng có nghĩa vụ pháp lý gì bắt tôi phải xê ra cả. Mà tôi có muốn nhích ra hay không là do tôi, người hiện đang ngồi ở cái chỗ này quyết định chứ. Vì tôi là thanh niên thì sẽ nhường chỗ hay sao? Hahaha, cách nghĩ đần độn hết biết.”
Cái cách nói chuyện mà chẳng ai ngờ được là từ một học sinh cao trung. Mái tóc cậu ta thì nhuộm vàng chói, cùng một vài đặc điểm chẳng hề thuộc về một học sinh cao trung.
“Tôi là một thanh niên khỏe mạnh. Dĩ nhiên, tôi không cảm thấy việc đứng có bất tiện gì cho tôi. Nhưng mà, rõ ràng là việc đứng ấy sẽ tiêu tốn sức lực nhiều hơn việc ngồi yên rồi. Tôi không muốn làm chuyện tào lao ấy. Hay là, cô đang bảo tôi phải năng động và sôi nổi hơn nữa à?”
“Cái, cái kiểu thái độ với bậc bề trên gì thế này!?”
“Bậc bề trên? Đúng là cả cô và bà già kia đều sống lâu hơn tôi đấy. Đây không hoài nghi gì chuyện đó. Nhưng mà, cái ‘trên’ kia là nói đến chiều cao. Với lại, tôi có vấn đề với cô đây. Tuy là có khoảng cách tuổi tác đi nữa, chẳng phải thái độ ấy thật quá thô lỗ và không xem ai ra gì hay sao?”
“Cái…! Cậu là học sinh cao trung sao!? Thật tình, người lớn nói gì thì cứ nghe theo đi!”
“Được rồi mà, được rồi mà…”
Cô gái công sở đã sôi máu, nhưng cụ già thì lại không muốn làm tình hình tệ thêm. Bà cụ cố lấy tay vỗ vỗ cô, nhưng cô gái công sở tiếp tục sỉ vả cậu học sinh cao trung và xem ra là sắp nổi điên tới nơi rồi.
“Rõ ràng là cụ già trông còn nghe tốt hơn cô đấy. Ôi trời à, tôi thấy xã hội Nhật Bản còn chưa hẳn là vô dụng hết ha. Ráng mà dồn tâm trí để mà tận hưởng cuộc sống của cô đi.”
Sau khi nở nụ cười thư thả một cách thừa thải, cậu ta đặt tai nghe vào hai tai và bắt đầu nghe thứ nhạc ầm ĩ. Cô gái công sở đang nói cũng phải tức tối nghiến răng ken két.
Cái thái độ tôi là nhất của cậu ta trong lúc cô cố đôi co với cậu khiến cho cô cực khó chịu.
Cá nhân tôi, tôi không muốn dính vào vì tôi tán thành, ít nhất là phần nào đó, với cậu ta.
Một khi vấn đề luân lý được giải quyết thì nghĩa vụ nhường chỗ cũng sẽ biến mất.
“Xin lỗi…”
Cô gái công sở cố kiềm lại giọt nước mắt khi xin lỗi với cụ già.
Một biến cố nho nhỏ xảy ra trên xe buýt. Tôi nhẹ cả người khi không liên can đến vụ việc này. Tôi chả buồn bận tậm mấy chuyện như nhường chỗ cho cụ già hay cứng đầu cứng cổ ngồi lì trên ghế của mình đó cho nhọc.
Cuộc nhốn nháo kết thúc với chiến thắng của cậu trai với cái tôi to đùng của mình. Chí ít, mọi người đều nghĩ là việc đã chấm dứt.
“Um… Tôi cũng nghĩ là cô ấy đúng.”
Một cánh tay giúp đỡ bất ngờ được vươn ra. Chủ nhân của giọng nói ấy hình như đứng bên cạnh cô gái công sở kia và can đảm nói lên ý kiến của mình với cậu thanh niên. Cô ấy cũng mặc cùng một loại đồng phục với tôi.
“Lần này là một cô gái xinh xắn, hôm nay mình quả là có may mắn với con gái rồi đây.”
“Xem ra nãy giờ nóng bức quá nhỉ. Cậu sẽ nhường ghế của mình chứ? Có lẽ cậu không bận tâm nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ đóng góp cho xã hội đấy.”
‘Tách’ một tiếng, cậu trai búng ngón tay.
“Đóng góp cho xã hội? Ra vậy, cái cách đặt vấn đề thú vị đấy. Nhường chỗ cho người già có lẽ là một cách để góp phần vào xã hội. Xui cái là, tôi không hứng thú với việc đóng góp cho xã hội. Tôi chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân mà thôi. Ồ, mà với lại. Trên chiếc xe buýt đông đúc này, cậu kêu tôi, người đang ngồi ở ghế ưu tiên phải nhường chỗ, nhưng mà cậu có thể đi hỏi những người đang ngồi lặng thinh kia và để cho tôi yên được không? Nếu có người thực sự quan tâm cho người già, tôi nghĩ vụ ‘ghế ưu tiên này, ghế ưu tiên nọ’sẽ chẳng còn đáng để vào mắt nữa đâu.”
Ý định của cô gái chẳng hề lọt tai cậu ta và cái thái độ mặt dày của cậu chàng cũng chẳng suy suyển. Cả cô gái công sở và cụ già chẳng thể nói nên lời và đành cười chua xót đứng đó.
Nhưng cô gái đứng cạnh chàng trai kia chẳng hề nao núng.
“Mọi người. Xin hãy nghe tôi chỉ chút xíu thôi. Có người nào có thể nhường chỗ cho cụ già này không ạ? Đi mà, ai cũng được ạ.”
Làm thế nào để đặt được biết bao lòng nhân ái, dũng cảm và quyết tâm trong những câu chữ kia? Thật hiếm khi gặp được một chân ý như thế.
Với lời kêu gọi ấy, cô gái có thể bị coi như kẻ phiền toái. Nhưng cô ấy lại nghiêm túc khẩn cầu các hành khách mà chẳng chút sợ hãi.
Tôi không ngồi ở ghế ưu tiên nhưng tôi lại đang ngồi gần cụ già ấy.
Bằng việc giơ tay lên và nói ‘bà ngồi đây đi ạ’, tình cảnh này sẽ được giải quyết.
Cụ già cũng sẽ bình tĩnh lại.
Nhưng, như những người khác trên xe buýt, tôi không mảy may nhúc nhích. Chẳng người nào thấy việc di chuyển ấy là cần thiết cả. Thái độ và cách hành xử của cậu trai ấy đồng điệu với một số hành khách và họ thấy chàng trai làm vậy là đúng.
Tất nhiên, người già là những người đóng góp và giúp đỡ quan trọng không thể phủ nhận cho Nhật Bản.
Nhưng chúng tôi, những thanh niên, là nguồn nhân lực quan trọng sẽ nâng bước Nhật Bản kể từ bây giờ.
Song song đó, vì dân số chung đang dần dần lão hóa, giá trị của chúng tôi cũng được nâng lên.
Thế nên, nếu bạn so sánh thanh niên và người già, rất rõ là bên nào bây giờ là quan trọng hơn rồi nhỉ. Ờm, đây cũng là một lý lẽ hoàn hảo, phải chứ.
Không hiểu sao, tôi bắt đầu tự hỏi những người khác sẽ làm gì. Nhìn quanh quẩn, mọi người đang vờ như không chú ý đến hoặc có vẻ mặt ngập ngừng.
Nhưng-cô gái ngồi cạnh tôi thì lại khác biệt hoàn toàn.
Giữa đống hỗn loạn, cô mang một vẻ mặt không chút cảm xúc.
Khi tôi vô thức nhìn cô ấy chăm chú vì sự kỳ lạ ấy, hai mắt chúng tôi thoáng giao nhau. Tôi có thể biết được rằng chúng tôi đang đồng một suy nghĩ. Chẳng ai trong chúng tôi đắn đo việc nhường ghế cho cụ già kia cả.
“Ồ, bà ngồi đây đi ạ!”
Không lâu sau lời kêu gọi của cô gái, một người phụ nữ dứng dậy. Cô nhường lại ghế của mình, không thể chịu đựng được mặc cảm tội lỗi thêm nữa.
“Cảm ơn cô!”
Khi cô gái cười rạng rỡ cúi người xuống, cô dẫn cụ già xuyên qua đám đông đến chỗ chiếc ghế ấy.
Bà cụ cảm ơn ríu rít cô gái ấy, rồi ngồi xuống.
Trong lúc nhìn theo cụ già và cô gái ấy, tôi khoanh tay và khép mắt lại.
Chiếc xe buýt sớm đi đến điểm dừng, và ngừng ngay tại trường.
Khi tôi rời khỏi xe buýt, đón chào tôi là một cánh cổng làm từ đá tự nhiên.
Tất cả nam nữ trong bộ đồng phục xuống xe buýt và đi qua cánh cổng ấy.
Cao trung Koudo Ikusei.
Một ngôi trường được chính phủ Nhật Bản mở ra nhằm nuôi dưỡng những người trẻ tuổi để dựng xây cho tương lai.
Đây là nơi tôi sẽ theo học kể từ ngày hôm nay.
Dừng, hít sâu một hơi.
Rồi, đi thôi!
“Chờ chút đã.”
Khi tôi tính bước lên bước dũng khí đầu tiên, tôi liền khựng lại khi có ai đó gọi tôi lại.
Tôi bị cô gái ngồi cạnh trên xe buýt khi nãy ngăn lại.
“Lúc nãy cậu đã nhìn tôi một lúc. Tại sao vậy?”, cô ấy nói với vẻ mặt kiên định.
“Xin lỗi. Tôi chỉ có đôi chút hứng thú. Dù là lý do gì thì cậu cũng chẳng mang ý nghĩ nhường chỗ cho cụ già ấy, đúng chứ?”
“Ừ ừ, tôi không muốn nhường chỗ của mình. Thế thì sao?”
“Không, chỉ là tôi cũng nghĩ như thế. Tôi cũng không có ý định nhường chỗ của mình. Tôi thích tránh xa khỏi rắc rối; tôi không thích dính líu tới mấy chuyện đó.”
“Tránh xa khỏi rắc rối? Đừng có so tôi với cậu. Tôi không nhường chỗ của mình là vì tôi thấy việc nhường chỗ cho một cụ già chả có nghĩa lý gì cả.”
“Chẳng phải thế còn tệ hơn việc tránh xa khỏi rắc rối hay sao?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ hành động theo đức tin của mình thôi. Cái đó khác với mấy người tránh xa rắc rối như cậu. Tôi không muốn dành thời gian cho mấy người như cậu đâu.”
“….Tôi cũng thấy như thế.”
Tôi chỉ muốn đưa ra ý kiến bản thân, nhưng tôi thực sự chẳng có tâm trạng để mà đôi co qua lại.
Chúng tôi đều cố ý hắt một hơi và bắt đầu bước về chung một hướng.
Phần 2
Tôi không thích lễ khai giảng. Rất nhiều năm nhất đều có chung suy nghĩ đó.
Hiệu trưởng và các học sinh thì cảm ơn qua lại đến phát phiền, như thế thật quá nổi bật đi, đặc mấy chuyện ruồi bu làm nhiễu muốn chết.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa hết những điều tôi muốn nói.
Lễ khai giảng cho tiểu học, sơ trung và cao trung đánh dấu điểm khởi đầu cho một thử nghiệm lớn với các học sinh.
Trong vài ngày đầu tiên sau lễ khai giảng, các học sinh phải kết bạn lẫn nhau để được tận hưởng phần còn lại của cuộc sống học đường.
Nếu thất bại trong nhiệm vụ này thì chờ đợi họ phía trước là ba năm đầy chật vật khỏi nói.
Đi theo nguyên tắc tránh xa rắc rối của mình, tôi thấy tốt nhất là tôi nên kiếm vài đứa bạn và gây dựng một mối quan hệ con người tốt đẹp.
Một ngày trước, bởi vì thiếu kinh nghiệm nên tôi đã cố gắng tập luyện làm bạn.
Kịch bản đầu tiên là xông vào trong lớp và rồi nói chuyện sôi nổi.
Kịch bản thứ hai là lén chuyển một tờ giấy ghi chú có ghi sẵn địa chỉ email của tôi trong đó, rồi sau đó thì làm bạn thôi.
Trong trường hợp của tôi, tôi phải tập luyện là vì đây là một môi trường hoàn toàn khác so với cả cuộc đời trước đó đã từng đi qua. Tôi hoàn toàn cô độc. Tôi hoàn toàn lẻ loi khi bước vào chiến trường khốc liệt này.
Liếc mắt qua lớp học, tôi bước đến chỗ có điền tên của mình trên đó.
Một vị trí nằm ở cuối căn phòng và gần cửa sổ. Nói chung là một chỗ ngồi tốt.
Phòng học chỉ mới được non nửa người.
Các học sinh hoặc đang một mình ngắm nhìn cảnh vật trong lớp hoặc đang trò chuyện cùng những người đã quen biết trước và bạn bè.
Giờ, tôi phải làm gì đây? Tôi có nên làm quen với mọi người trong lúc rỗi rãi này không? Ngồi trước tôi vài ghế, một cậu chàng mũm mỉm có vẻ đang lẻ loi một mình (ảo tưởng của tôi thôi.)
Cậu ta tỏa ra khí thế đang gào thét, “Ai đó đến nói chuyện và làm bạn với tôi đi mà!” (lại là ảo tưởng của tôi đấy.)
Nhưng… nếu bạn thình lình bước đến chỗ ai đó rồi trò chuyện cùng họ, chắc hẳn là họ sẽ thấy thật phiền phức.
Thế thì bạn có đợi chờ thời cơ thích hợp? Không, đến lúc ấy, chắc là cậu ta đã bị kẻ địch bao vây cả rồi, và có khả năng cao là tôi sẽ thành đứa tự kỉ.
Quả nhiên là tôi nên nói thôi…
Khoan, khoan, đừng có gấp vậy.
Nếu tôi sơ ý nhảy vô và nói chuyện với một học sinh xa lạ, có khi tôi sẽ bị ai đó đập cho một trận mất.
Thua rồi, cái vòng xoắn ốc tiêu cực này…
Sau cùng tôi cũng chẳng thể mở miệng với ai được, cứ thế này thì tôi sớm sẽ bị bỏ mặc mất thôi.
Cậu ta vẫn còn một mình chứ? Tôi có nghe thấy tiếng cười không? Tôi phải đang nghe thấy được gì đó.
Tôi tự hỏi bạn bè là cái chi. Bạn bè đến từ cái chốn nào? Mọi người trở thành bạn bè sau khi ăn chung với nhau sao? Hay là trở thành bạn bè sau khi cùng vào nhà tắm cùng nhau?
Tôi càng nghiền ngẫm, tôi càng ngu ra. Bộ nó sâu sắc lắm sao? Tôi phải nghĩ thêm thôi.
Cố gắng kiếm bạn mới quả thực là chuyện phiền não và mệt đầu. Trên hết là, tôi có nên cố gắng kiếm bạn như thế này hay không? Hơn nữa, chẳng phải tình bạn nào cũng đều hình thành một cách tự nhiên sao? Tâm trí tôi hoàn toàn rơi vào hỗn độn như một lễ hội mùa hè huyên náo.
Trong lúc đầu tôi vẫn còn mờ mịt và rối rắm, lớp học nhanh chóng được lấp đầy khi các học sinh khác tiến vào lớp.
Oh ma~, tôi đành phải thử xem sao thôi.
Sau một hồi lâu đấu tranh nội tâm, tôi bắt đầu rời mông khỏi ghế. Thế nhưng.
Khi đứng lên tôi mới phát hiện ra cậu chàng mũm mỉm đeo kính kia đang trò chuyện cùng một bạn học khác rồi.
Cười cay đắng, tôi nhận ra ở đây không thể tạo nên được tình bạn nào nữa.
Nhất cậu rồi, mắt kính-kun…
Cậu đã có được người bạn đầu tiên—-
“Cậu, hồi nãy…!”
Cảm xúc hỗn mang, tôi đang nghiêm túc làm vài cuộc tự vấn lương tâm bản thân.
Trong vô thức, tôi thở hắt ra một hơi dài từ tận đáy buồng phổi. Cuộc sống học đường của tôi xem ra thật u ám.
Tôi phát giác lớp học đã gần đầy người, và rồi tôi nghe thấy ai đó đặt chiếc cặp xuống ở chỗ ngồi bên cạnh.
“Thở dài nặng nề ghê đấy, mặc dù học kỳ còn chưa bắt đầu nữa. Tôi thật muốn thở dài sau khi lại đụng mặt cậu đấy.”
Cái người ngồi cạnh tôi chính là cô gái mà tôi đã đôi co sau khi rời xe buýt khi nãy.
“…Ra là chúng ta học chung lớp, huh.” Dù gì thì cũng chỉ có 4 lớp năm nhất. Xác suất bọn tôi học chung lớp cũng không phải là không có.
“Tôi là Ayanokouji Kijokata. Rất vui được gặp bà.”
“Tự dưng lại tự giới thiệu vậy?”
“Dù bà có nói là tự dưng thì đây cũng là lần thứ hai nói chuyện với nhau của hai ta rồi đấy. Chẳng phải giới thiệu cái là cũng phải đạo rồi hay sao?”
Dù gì, tôi trước đó cũng chẳng có cách nào để mà giới thiệu mình trước người ta. Mặc dù là trước cô gái hống hách này đi nữa. Cơ mà, nhằm để làm quen với lớp, tôi muốn chí ít thì cũng phải biết được tên của người ngồi kế mình.
“Cậu có phiền nếu tôi từ chối lời chào của cậu không?”
“Tôi thấy nếu chúng ta đã ngồi kế bên nhau mà còn không biết được tên người kia thì sẽ lúng túng lắm à nha.”
“Tôi thì thấy việc ấy ổn vô cùng luôn ấy.”
Liếc mắt nhìn tôi một cái, cô ấy bỏ chiếc cặp lên ghế. Coi ra cô ấy sẽ chẳng nói cho tôi biết tên cô ấy rồi.
Cô gái ấy tỏ ra chẳng có hứng thú gì với phần còn lại của lớp học, và ngồi xuống chiếc ghế của mình y như một người mẫu thứ thiệt.
“Bạn của bà ở lớp khác à? Hay là bà một thân một mình tới trường cao trung này vậy?”
“Cậu thuộc loại bà tám à. Cậu không nên tán chuyện với tôi đâu, vì dù gì cậu sẽ chẳng thấy được tôi thú vị ở đâu cả.”
“Nếu tôi làm phiền đến bà thì cứ nói tôi ngậm mồm lại thôi là được.”
Tôi nghĩ cuộc đối thoại đã chấm dứt, nhưng bỗng đổi tính đổi nết thế nào, cô ấy thở dài rồi nhìn tôi.
“Tên của tôi là Horikita Suzune.”
Tôi không ngờ lại nhận được câu trả lời, nhưng cô ấy… Không, là Horikita, đã giới thiệu bản thân.
Lần đầu tiên tôi ngắm khuôn mặt của cô ấy.
….Quào, dễ thương thế.
Ý tôi là, cô ấy là một mỹ nhân nha.
Tuy rằng cô ấy học chung một khối nhưng chắc hẳn cô ấy đã có thể vượt mặt một học sinh năm hai hay năm ba luôn rồi.
Trông cứ như một phụ nữ trưởng thành vậy.
“Để tôi mở đầu bằng việc nói một ít về bản thân nhé. Tôi không có sở thích gì đặc biệt, nhưng tôi lại có hứng thú với mọi thứ. Tôi chẳng có mấy người bạn, nhưng tôi nghĩ có thêm vài đứa bạn cũng tốt lắm. Ờm, đó là con người của tôi đấy.”
“Nghe như một lời hồi đáp từ ai đó thích né tránh mấy tình cảnh rắc rối ha. Tôi không thấy bản thân sẽ có lúc nào ưa nổi một người có suy nghĩ như thế.”
“Có cảm giác như toàn thể sự tồn tại của tôi bị bà chối bỏ trong một giây luôn nhỉ…”
“Tôi cầu mong sẽ không còn bất hạnh nào đến với tôi nữa.”
“Tôi đồng cảm cho cậu, nhưng tôi không nghĩ điều ước đó thành hiện thực đâu.”
Tôi chỉ tay vào cánh cửa lớp học. Người đang đứng đấy là—-
“Trang thiết bị trong phòng học này xem ra rất đâu ra đó! Phòng học nhìn cũng như lời đồn!”
Đó là cậu chàng đã cãi nhau với cô gái trên xe buýt.
“…..Thấy rồi. Quả là đen đủi.”
Dường như không chỉ mỗi chúng tôi mà cái gã phiền toái kia cũng ở trong lớp D.
Chẳng hề nhận ra được chúng tôi, cậu ta ngồi xuống ở ghế có ghi ‘Koenji’. Tôi tự hỏi liệu cậu ta có biết được thuật ngữ ‘tình bạn’ có cái nghĩa gì không. Để quan sát cậu ta một chút xem.
Koenji bèn bỏ hai chân lên bàn, lấy ra một đồ cắt ngón tay, cắt tỉa các ngón tay của mình. Cậu ta làm như thể ở đây chỉ có một mình ta và làm ngơ đi tất cả.
Mấy lời phê phán trên xe buýt xem ra là đến thẳng từ ý nghĩ thực sự của cậu ta nhỉ.
Chưa đến mười giây, quá nửa lớp đã tránh Koenji như tránh dịch. Ngay cả tại đây mà cái thái độ ta là nhất của cậu ta vẫn thâm nhập vào lớp học được cơ đấy.
Đưa mắt sang bên cạnh, tôi phát giác Horikita đang nhìn xuống bàn của mình, đọc một trong những quyển sách của cô mang theo.
Chết, tôi quên mất nói chuyện qua lại là một trong những căn bản để giữ cuộc đối thoại rồi.
Một trong những cơ hội để làm bạn với Horikita đã bay theo chiều gió mất tiêu.
Đánh mắt nhìn tựa quyển sách, tôi thấy cô ấy đang đọc quyển “Tội ác và Hình phạt”
Nghe thú vị đấy. Không cần biết là giết một người có bất kỳ lý do gì hay không thì nó vẫn ủng hộ việc giết người. Có khi sở thích của Horikita cũng y như những người trong quyển sách cũng nên.
Dù sau thì vì việc tự giới thiệu cũng đã xong nên xem ra bọn tôi sẽ không nói chuyện với nhau quá nhiều nữa.
Sau vài phút, tiếng chuông đầu tiêng vang lên.
Gần như cùng lúc đó, một người phụ nữ vận một bộ com-lê bước vào lớp học.
Trong ấn tượng đầu tiên thì cô ấy hình như là một bà cô đề cao kỷ luật lớp học. Trông cô ấy trạc 30 tuổi. Mái tóc dài được buộc cao.
“E hèm, chào buổi sáng các tân học sinh. Tên của tôi là Chiyabashira Sae và cũng sẽ là chủ nhiệm của lớp D năm nay. Tôi dạy môn sử Nhật Bản. Mỗi năm trường này sẽ không tái sắp xếp lại các lớp nên trong ba năm sắp tới, tôi hy vọng biết được hết thảy các em. Hân hạnh gặp mặt. Tuy lễ khai giảng sẽ được bắt đầu sau một giờ nữa tại phòng thể dục nhưng ngay bây giờ tôi sẽ phát danh sách những điều luật đặc biệt tại trường này cùng hướng dẫn nhập học.”
Từ phía trước, những tờ tài liệu được chuyền đi.
Tại ngôi trường này có những quy định đặc biệt tạo nên sự khác biệt giữa nó với bất kỳ ngôi trường cao trung nào khác. Tất cả học sinh bắt buộc phải sống trong khuôn viên của trường, và bị cấm liên lạc với bất kỳ ai bên ngoài.
Ngay cả việc liên lạc trực tiếp với gia đình cũng bất khả thi khi không có sự cho phép từ nhà trường.
Rời khỏi sân trường cũng bị cấm tiệt.
Song, đồng thời trường cũng có nhiều cơ sở vật chất khác để các học sinh không phải thấy bức bối khi bị hạn chế. Nơi đây có karaoke, những phòng chiếu phim, quán cafe và thậm chí cả những cửa hàng—có thể nói nó đã dựng nên một thị trấn nhỏ. Ở giữa một thành phố lớn, khuôn viên ngôi trường khổng lồ đã chiếm hơn 600,000 mét vuông.
Còn có một đặc trưng nữa tại ngôi trường này. Đưa vào hệ thống S.
“Giờ tôi sẽ đưa các thẻ ID học sinh. Với chiếc thẻ này, các em có thể mua bất kỳ thứ gì từ bất kỳ cửa hàng và cơ sở vật chất nào xung quanh khuôn viên trường. Nó hoạt động như một chiếc thẻ tín dụng vậy. Nhưng, coi chừng số điểm mà các em sử dụng đấy. Không có gì tại trường mà các em không thể mua được. Nếu trong trường đã có thứ gì thì thứ ấy đều giao dịch được hết.”
Hệ thống điểm kết nối với thẻ học sinh này về cơ bản sẽ thay thế đồng tiền.
Theo cách này, các học sinh đều sẽ cùng khởi đầu với một lượng tiền giống nhau và bị ép phải kiềm chế thói quen tiêu xài của bản thân. Dù thế nào thì toàn bộ số điểm cũng đều được trường cung cấp mà không hề mất tiền bạc gì cả.
“Thẻ học sinh có thể dùng để vuốt qua các máy. Sử dụng các máy móc này cũng dễ lắm, nên các em sẽ không gặp phải vấn đề gì đâu. Các điểm số sẽ tự động được ghi vào trong ngày đầu tiên của tháng. Các em theo lý thì hiện đã có 100,000 điểm trong thẻ rồi. Đồng thời, 1 điểm tương ứng với 1 yên. Giải thích gì thêm nữa cũng là thừa thải.”
Trong khoảnh khắc, cả lớp học nháo cả lên.
Nói cách khác, vì đã được nhận vào trường nên chúng tôi được nhận 100,000 yên trợ cấp từ trường. Quả nhiên là ngôi trường được chính phủ Nhật thành lập.
100,000 yên, một lượng tiền đáng kể sẽ được trao cho các học sinh như là số tiền trợ cấp vào hằng tháng.
“Các em ngạc nhiên trước số tiền được trao sao? Ngôi trường này đo lường năng lực của các học sinh. Mọi người ở đây, những người đã vượt qua kỳ kiểm tra đầu vào, đã thể hiện được chút phẩm chất và bản lĩnh của bản thân. Lượng tiền phản ánh năng lực của các em. Cứ tiêu xài thoải mái. Sau khi tốt nghiệm, thì, tất cả số điểm sẽ bị lấy lại. Do không thể nào chuyển những điểm số này thành tiền mặt, việc tiết kiệm điểm số chả có nghĩa lý gì cả. Dùng số điểm ra sao thì tùy thuộc vào các em. Dùng vào việc mình thích hay cần ấy. Nếu các em cảm thấy một vài điểm số của mình chả có tác dụng gì thì lúc nào cũng có thể chuyển chúng cho ai khác. Thế nhưng, bắt nạt người khác để lấy điểm thì bị cấm tiệt. Trường rất nghiêm khắc đối với những vấn đề liên quan đến bắt nạt đấy.”
Chiyabashira-sensei đảo mắt quanh căn phòng.
“Xem ra không ai có thắc mắc gì. Được rồi, hãy hướng đến cuộc sống học đường tốt đẹp nhé.”
Rất nhiều học sinh không thể giấu được sự kinh ngạc của bản thân về lượng tiền trợ cấp.
“Nơi đây chẳng có nét khó khăn của một ngôi trường như mình tưởng gì cả.”
Tôi nghĩ là tôi đang lẩm bẩm một mình, nhưng Horikita lại đang nhìn sang hướng của tôi và tưởng rằng tôi đang nói chuyện với cô ấy.
“Đúng là trông cứ như đang đi chơi ấy.”
*
“Ne ne~, cậu không muốn đi ngó qua mấy cái shop kia sao? Ta đi shopping nào!”
“Ừm. Với số tiền thế này thì chúng ta có thể mua gì cũng được hết. Vào được trường này sướng quá đi~”
Sau khi giáo viên rời khỏi, các học sinh nhận được số tiền lớn kia liền đứng ngồi không yên.
“Mọi người,có thể lắng nghe tớ nói chút được chứ?”
Một học sinh mang hơi thở tuổi trẻ giơ tay lên và nói.
Mái tóc cậu ta không nhuộm xanh nhuộm đỏ gì cả và nhìn như một học sinh gương mẫu vậy. Cậu ta trông cũng không giống côn đồ chút nào.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng chung một lớp trong suốt ba năm kế tiếp. Thế nên, nếu tất cả chúng ta có thể tự giới thiệu bản thân và làm bạn với nhau thì thật tốt quá. Chúng ta vẫn còn thời gian cho đến lễ khai giảng mà ha, vậy các cậu thấy sao?”
Oh… cậu ta nói nghe hay thật. Phần lớn học sinh đều không biết nói sao nữa.
“Tớ tán thành! Dù sao, chúng ta còn chưa biết tên của người khác thì đừng nói gì đến hiểu biết được gì người ta.”
Sau khi người đầu tiên đồng ý, những học sinh ngập ngừng trước đó liền lên tiếng ủng hộ.
“Tên của tớ là Hirata Yousuke. Vì tớ thường được gọi bằng tên, Yousuke, hồi ở sơ trung, nên cứ thoải mái xài tên của tớ đi nhé. Tuy là môn thể thao nào tớ cũng khoái nhưng tớ lại đặc biệt thích bóng đá và đồng thời cũng tính chơi đá banh ở ngôi trường này. Hãy quan tâm đến tớ nhé.”
Cậu chàng đề nghị cả lớp giới thiệu bản thân thực hiện màn giới thiệu mình không chê vào đâu được.
Bạn có lòng nhiệt huyết. Và bạn còn nói về bóng đá nữa. Sau khi nói về bóng đá với cái biểu cảm sung sướng đó, độ nổi tiếng của cậu ta đã tăng gấp đôi, không, gấp tư chứ. Coi kìa, coi kìa, mấy đứa con gái gần Hirata hiện trái tim hết trong con mắt cả rồi kia kìa.
Với việc này, Hirata đã trở thành nhân vật trung tâm của lớp, và chắc hẳn sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp.
Và rồi cậu ta hẳn sẽ hẹn hò cùng cô gái dễ thương nhất lớp cho coi. Chuyện đời gần như sẽ cứ mãi như vậy thôi.
“Ờm, nếu tớ đã đạt yêu cầu rồi… thì, chúng ta có thể bắt đầu giới thiệu từ người đầu tiên chứ?”
Suôn sẻ từ đầu chí cuối, Hirata hỏi để xác nhận lại.
Tuy cô gái đầu tiên có phần hoảng và lúng túng nhưng cô ấy mau chóng ra quyết định và đứng dậy.
Nói cách khác là cô ấy bị lời lẽ của Hirata làm cho bối rối.
“T-Tên của mình là Inogashira K-Ko—”
Đang lúc cô ấy cố gắng giới thiệu bản thân thì lời trong miệng lại bị nghẹn lại.
Dù là đầu óc trống rỗng hay là không thể tập trung được hoàn toàn thì cô ấy cũng chẳng thể nói liền mạch được. Khi từ ngữ không tuôn ra tiếp nữa, khuôn mặt cô ấy bỗng chốc xấu hổ đến tái cả lại. Hiếm khi thấy có người lại hoảng loạn đến vậy.
“Cố gắng lên~”
“Cứ thong thả thôi là được mà~”
Những lời tốt bụng ấy đến từ một người bạn trong lớp. Song những câu chữ ấy lại phản tác dụng, và mấy chữ đang mắc trong họng của cô ấy cũng đi tong luôn. Khoảng lặng kéo dài 5 giây, rồi 10 giây. Áp lực quá rõ ràng rồi.
Những tiếng cười thì thầm vang lên từ một số cô gái trong lớp. Cô ấy đã sợ đến đứng hình rồi. Một cô gái cất tiếng.
“Giới thiệu chậm rãi là được rồi, đừng gấp gáp.”
Tuy lời nói của cô ấy cũng tương tự như ‘Cố gắng lên~’ và ‘Cứ thong thả thôi là được mà.’ Nhưng ý nghĩa trong câu nói của cô ấy lại khác biệt hoàn toàn.
Trước một cô gái nhút nhát, lời của cậu chàng kia nghe có hơi cưỡng ép.
Còn ở đây, lời của cô gái kia bảo với cô ấy hãy cứ thoải mái bản thân, và mang nhiều cảm giác trấn an hơn.
Sau khi phục hồi lại đôi chút bình tĩnh, cô ấy hít vào rồi thở ra nhằm bình tĩnh bản thân lại.
Rồi sau một lúc…
“Tên của mình là, Inogashira… Kokoro. Ưm, sở thích của mình là may vá và mình khá giỏi đan len. H-Hãy chăm sóc mình nhé.”
Từ chữ đầu tiên, cô ấy nói hết ra những điều mình muốn nói mà chẳng có lấy đoạn dừng.
Mang vẻ mặt nhẹ nhõm, mừng rỡ và chút ít ngượng ngùng, Inokashira ngồi xuống.
Nhờ vào sự giúp đỡ ấy mà phần giới thiệu của Inogashira đã kết thúc mà không gặp bất kỳ rắc rối nào nữa. Những lời tự giới thiệu khác liền theo sau.
“Tớ là Yamauchi Haruki. Ở trường tiểu học, tớ từng chơi bóng bàn đến cấp độ quốc gia, rồi là con át của câu lạc bộ bóng chày hồi sơ trung-Tớ có bộ đồng phục mang áo số 4 đấy. Nhưng do gặp phải chấn thương trong giải Liên cao trung gần đây nên hiện tại tớ đang phải tĩnh dưỡng rồi. Rất vui được gặp mọi người.”
Tôi không thấy cái con số 4 kia có cái ý nghĩa gì cả…
Với lại cái giải Liên cao trung kia là giải đấu thể thao cho các trường cao trung cơ mà… Cậu là học sinh sơ trung mà đấu đá cái quái gì chứ.
Hay là cậu ta đang bốc phét? Tôi có cảm tưởng rằng cậu ta là dạng người thích hư cấu và mồm mép rồi đấy.
“Thế thì kế tiếp là mình, đúng chứ?”
Cô gái rạng rỡ ngồi bên cạnh đó chính là người kêu Inogashira rằng cứ chậm rãi giới thiệu mình.
Và cũng là cô gái đã giúp đỡ cụ bà trên xe buýt sáng hôm nay.
“Tên của tớ là Kushida Kikyou, và vì ở trường này không có một ai là bạn từ sơ trung của mình cả nên tớ mong muốn được làm quen và kết bạn với mọi người!”
Phần lớn học sinh kết thúc phần giới thiệu của bản thân sau vài chữ, nhưng Kushida vẫn tiếp lời.
“Trước hết, tớ muốn được làm bạn với mọi người ở đây. Sau khi mọi người đã giới thiệu xong hết, mong các cậu hãy trao đổi thông tin liên lạc với mình nhé!”
Lời của nhỏ không chỉ là nói cho có. Tôi có thể lập tức thấy được rằng cô ấy là một kiểu người rất chân thành.
Những câu nói của cô ấy với Inogashira không chỉ là lời khích lệ trông như cho phù hợp với tình hình mà là cảm xúc chân thực của cô ấy.
Song song đó, nhỏ xem ra cũng là kiểu người có thể thân thiết với bất kỳ ai.
“Rồi, trong những kỳ nghỉ và sau giờ học, tớ muốn có những kỉ niệm với thật nhiều người, nên hãy mời tớ tới thật nhiều sự kiện nhé. Tớ đã nói suốt một lúc rồi, nên tớ xin dừng phần giới thiệu của mình ở đây vậy.”
Cô ấy nhất định sẽ thân thiết với toàn bộ con trai lẫn con gái trong lớp cho xem.
…Tất nhiên, không phải là tôi đang ngồi phê bình phần giới thiệu của người khác đâu.
Không hiểu sao tôi đang cảm thấy có chút bồn chồn.
Tôi phải nói phần giới thiệu của mình ra sao đây… Tôi có nên thử nói gì hài hài không?
Hay là tôi nên chọc cười bằng cách ra vẻ căng thẳng trong lúc nói?
Không, nhưng tôi không biết nữa. Căng thẳng chắc sẽ chỉ phá hỏng bầu không khí thôi. Trên hết là vì tôi không phải loại người đó.
Trong lúc tôi còn đang lo tới lo lui, cuộc giới thiệu bản thân vẫn tiếp tục.
“Vậy, người kế tiếp là—-”
Khi Hirata nhìn sang học sinh kế tiếp, người đó bắn cho cậu ta một tia nhìn sắc lẹm.
Với mái tóc đỏ rực, chàng trai tựa như tên lưu manh và cách nói chuyện cũng rất khớp với vẻ ngoài đó của mình.
“Bọn mày bị ngu à? Tao không muốn giới thiệu, để cho tao yên đi.”
Tóc đỏ gườm mắt nhìn Hirata. Mùi thuốc súng phảng phất trong không khí.
“Tớ không ép cậu phải giới thiệu mình, Nhưng mà, tớ không nghĩ việc thân thiết với bạn bè là điều xấu. Nếu cậu thấy tớ làm cậu khó chịu thì cho tớ xin lỗi.”
Sau khi nhìn Hirata cúi đầu trước tóc đỏ, một số cô gái liếc mắt nhìn tóc đỏ.
“Làm một đoạn giới thiệu đơn giản chẳng phải là được rồi sao chứ?”
“Đúng, đúng!”
Quả nhiên là soái ca bóng đá. Cậu ấy coi ra đã nhanh chóng hấp dẫn được ánh mắt của mấy cô nàng rồi.
Thế nhưng, với tóc đỏ làm khởi điểm, chừng nửa bọn con trai khác trong lớp bị kích động vì gato với Hirata.
“Khỏi. Tao không muốn ra vẻ làm bạn tốt đâu.”
Tóc đỏ đứng dậy khỏi ghế. Cùng lúc đó, vài học sinh cũng rời khỏi phòng. Họ chắc là cũng không có ý định làm quen với bạn cùng lớp. Horikita cũng bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngòi.
Cô nhìn sang hướng của tôi, nhưng khi cô ấy nhận ra tôi chẳng hề nhúc nhích thì cô ấy liền bước chân ra khỏi phòng. Hirata trông có hơi cô độc khi trông theo nhóm người đi ra khỏi lớp học.
“Họ không phải là người xấu đâu. Tớ cũng có lỗi vì bắt họ chịu đựng sự ích kỉ của bản thân mà.”
“Hirata không làm gì sai cả. Cứ kệ xác đám người đó đi.”
Tuy một số người đã rời đi sau khi không muốn giới thiệu mình, các học sinh còn lại vẫn tiếp tục giới thiệu mình theo vòng tròn.
“Tớ là Ike Kanji. Thứ tớ thích là gái, và thứ tớ ghét là bọn soái ca. Tớ lúc nào tớ cũng có nhu cầu kiếm bạn gái, nên rất vui được gặp bạn! Tất nhiên, bạn ý tốt hơn là phải dễ thương hoặc đẹp đẹp ấy nha!”
Khó mà biết là cậu ta đang nói giỡn hay đó là ý nghĩ thực sự của cậu ta, nhưng cậu ta đang nhận phải cơn tam bành của các cô gái rồi.
“Quào, ngầu ghê~. Ike-kun, cậu nói hay quá đi.” Một trong các cô gái nói với giọng hoàn toàn vô cảm xúc.
Hiển nhiên, rõ ràng rành ra đó là một câu chém gió thôi.
“Thiệt hả, thiệt hả? Wow, tớ cũng thấy mình chẳng có tệ đâu nhưng mà… hehe.”
Rõ là Ike lại tưởng đó là thật và thấy có chút xấu hổ.
Tự dưng cả đám con gái cười ầm lên.
“Wow, mọi người, cậu ấy dễ thương ghê. Cậu ấy đang tuyển bạn gái đó nghen!”
Không, cậu đang bị ghẹo đó.
Ike hớn hở vẫy vẫy tay trong lúc đang bị đùa cợt. Trông cậu ta chẳng giống là người xấu chút nào.
Rồi, cậu chàng gây gỗ trên xe buýt, Koenji, lên sàn.
Sau khi kiểm tra mái tóc bằng chiếc gương tay, cậu lấy lược ra để chỉnh chu lại mái tóc.
“Um, cậu có thể giới thiệu bản thân được chứ?”
“Fu~. Ok.”
Nở nụ cười như một chàng thiếu gia, cậu ta thoáng bày ra vẻ bất kham của mình.
Tôi nghĩ là cậu ấy sẽ đứng lên, nhưng Koenji vẫn bỏ chân mình trên bàn, và cứ ngồi tạc như thế mà giới thiệu chính mình.
“Tên của tôi là Koenji Rokusuke. Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Koenji, tôi là người sẽ gánh vác xã hội Nhật Bản trong tương lai sắp tới. Hân hạnh được gặp các tiểu thư.”
Một phần giới thiệu với các phụ nữ, như muốn đối chọi lại với cả lớp.
Vài cô gái nhìn Koenji với ánh mắt lấp lánh sau khi nghe được là cậu ta là kẻ có tiền, trong khi số khác lại nhìn cậu ta như thằng có bệnh lâu năm mà giấu. …Chuyện đó cũng phải thôi.
“Từ bây giờ, tôi sẽ trừng phạt không khoan nhượng bất kỳ thứ gì khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Cẩn trọng trong khía cạnh đó đấy.”
“Ế… Koenji-kun. Ý của cậu về ‘bất cứ thứ gì khiến tôi cảm thấy không thoải mái’ là gì vậy?”
Cảm giác bất an trước lời ấy, Hirata hỏi lại lần nữa.
“Nghĩa nằm trong lời. Nhưng nếu phải đưa ra một ví dụ—- Tôi ghét mấy thứ không hấp dẫn. Nếu tôi thấy thứ gì đó xấu xí thì tôi cứ theo điều tôi đã nói mà làm thôi.”
Cậu ta chải mái tóc dựng lên.
“Oh, cảm ơn cậu. Tớ đảm bảo sẽ thận trọng.”
Tóc đỏ, Horikita, Koenji. Rồi Yamauchi và Ike. Rõ ràng là tất cả học sinh quái dị đều tập trung trong cái lớp này. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi đã có thể có thoáng thấy được các học sinh chẳng ai giống ai trong lớp tôi rồi.
Tôi cũng có cái tật kỳ lạ lắm—Không đâu, tôi chẳng có gì đặc biệt đâu nha.
Tôi muốn trở thành một chú chim tự do, nhưng tôi đã một mình bay ra khỏi cái lồng ấy.
Chẳng hề đặt mấy tâm tư vào đó, tôi muốn được trải nghiệm sự tự do.
Nếu bạn đưa mắt ra bên ngoài, bạn có thể thấy được vẻ thanh nhã của những chú chim… mà bạn chẳng thể thấy được vào lúc này.
Dù gì thì, tôi cũng là cái kiểu người ấy.
“Um… người kế tiếp—hãy giới thiệu bản thân nào.”
“Ế?”
Đã đến lượt của tôi trong lúc tôi vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng của mình. Rất nhiều học sinh đang chờ tôi giới thiệu bản thân. Oi oi, đừng có nhìn tôi mong ngóng vậy chớ (ảo tưởng của tôi thôi).
Ôi ma~, tôi sẽ chơi hết binh hết tốt cho phần giới thiệu này.
Được rồi! Đứng lên và bắt đầu nào.
“Ờm……. Ừm, tên tớ là Ayanokouji Kiyotaka. Mình, ờ… mình không có gì đặc biệt cả, tớ sẽ cố gắng hết sức để làm quen cùng mọi người, ừ, hân hạnh được gặp.”
Sau khi nói xong phần giới thiệu, tôi lẹ làng ngồi xuống.
Fu… Mọi người thấy hết rồi sao? Phần giới thiệu của tôi.
……hỏng rồi!
Tôi vùi mặt vào hai tay.
Tôi đã quá mê muội trong đống ảo tưởng của mình, thành ra tôi chẳng thể lôi ra trước những lời lẽ ra ngô ra khoai được.
Một lời giới thiệu nhàm chán, chẳng đâu vào đâu như thế về sau sẽ chẳng ai nhớ đến đâu.
“Rất vui được gặp cậu Ayanokuji-kun. Tớ cũng muốn được làm quen với mọi người, nên cùng nhau cố gắng nhé.”
Hirata nói với nụ cười sảng khoái.
Mọi người vỗ tay. Tôi cảm thấy mọi người đang vỗ tay sau khi nhìn thấu được cái lỗi của tôi.
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy đau đớn khác thường trước sự thương hại của họ.
Cơ mà, tôi cũng hạnh phúc lắm.
Tuy rằng ngôi trường rất khó khăn song lễ khai giảng tại đây vẫn tương tự như bao trường khác.
Sau bài diễn văn ơn nghĩa của hiệu trưởng hay giám đốc gì gì đó, buổi lễ kết thúc.
Và rồi cũng đến trưa. Sau khi chúng tôi được diễn giải về tất cả các khu nhà và cơ sở vật chất trong trường, cả đám bắt đầu tản ra.
70%, 80% học sinh hướng về ký túc xá. Phần còn lại thì lập thành từng nhóm nhỏ rồi tản bộ đến các quán cafe và phòng karaoke. Cả một đám đông nghịt mau chóng biến mất.
Trên đường đến ký túc xá, tôi quyết định ghé qua cửa hàng tiện lợi nằm dọc đường. Tất nhiên là tôi chỉ có một mình. Tôi đâu có biết ai khác nữa.
“….Một sự tình cờ khó ưa ha.”
Vừa bước vào cửa hàng tiện ích, tôi lại đụng mặt Horikita.
“Đừng hằn học nhau vậy chứ. Cơ mà, bà cũng muốn mua đồ sao?”
“Ừ, một chút đồ thôi. Tôi tới đây để mua chút nhu yếu phẩm.”
Horikita vừa nói vừa xem xét chai dầu gội lấy từ kệ.
Cuộc sống ký túc xá sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay nên‘một chút’mới là lạ ấy… Con gái cũng cần lắm vật dụng nữa chứ.
Cô ấy nhanh chóng bỏ chai dầu gội cùng cùng các nhu yếu phẩm khác vào giỏ hàng của mình. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ lấy những món hàng thượng phẩm, nhưng hóa ra chỉ lấy những món đồ rẻ nhất mà thôi.
“Tôi tưởng con gái rất chú trọng đến loại dầu gội mình dùng chứ nhỉ.”
“Cái đó cũng tùy vào dạng người, phải chứ?Cái dạng không biết bản thân nên dùng số tiền của mình vào đâu ấy.”
Cô bắn cho tôi một ánh nhìn lạnh lẽo rồi nói, “Cậu có thể nào đừng nhìn vào đồ của người khác khi chưa được cho phép không?”
“Với lại, tôi không ngờ cậu lại đi ở lại trong cái phòng học kia để giới thiệu mình đấy. Cậu trông không giống dạng người nằm trong cái nhóm bạn học đó.”
“Tôi gắng gượng lặng lẽ ở lại cái nhóm ấy lúc nãy là vì tôi đang cố tránh khỏi rắc rối. Sao bà không tham gia vào việc giới thiệu ấy? Cũng chỉ chào hỏi có mấy câu thôi mà. Bà có thể làm quen với người khác và kiếm được cơ hội để kiếm bạn đấy.”
Với lại, rất nhiều học sinh cũng đã trao đổi địa chỉ liên lạc với nhau nữa.
Nếu Horikita mà tham gia thì hẳn là cô ấy sẽ nổi danh trong lớp cho xem. Lãng phí thật đấy.
“Tôi có thể đưa ra cho cậu rất nhiều lí do, nhưng tôi có nên đưa ra một lời giải thích đơn giản thôi hay không? Cho là tôi giới thiệu bản thân đi thì cũng đâu chắc gì là tôi sẽ làm quen được với mọi người. Hơn cả là, điều ấy thay vào đó hẳn còn gây ra phiền toái nữa ấy chứ. Nếu tôi không giới thiệu thì chẳng có một phiền toái này xảy đến cả. Đúng chứ?”
“Nhưng vẫn có xác suất cao là bà sẽ làm thân được với mọi người mà…”
“Cậu moi cái xác suất ấy từ đâu ra? Tôi đã nói rồi, nhưng nếu cứ chúng ta cứ cố dây dưa vấn đề này thì sẽ đôi co tới hết ngày mất, nên cứ cho là xác suất ấy cao đi. Vậy, cậu có làm thân được với ai chưa?”
“Uu….”
Cô vừa nói vừa nhìn tôi.
…Tôi hiểu rồi. Bất ngờ thay, cô ấy lại đúng.
Thực ra, tôi không thể trao đổi liên lạc với ai được cả.
Điều này chẳng thể làm bằng cớ để minh chứng cho cái xác suất làm thân cao nếu cô ấy giới thiệu bản thân được. Tôi đánh mắt đi trước lời lẽ của Horikita.
“Nói cách khác là cậu chẳng hề có bằng cớ nào cho việc giới thiệu bản thân sẽ khiến việc kiếm bạn dễ dàng hơn cả.
Horikita nói tiếp.
“Hơn hết, tôi chưa bao giờ có ý định làm bạn cả. Do đó, tôi chả cần phải đi giới thiệu mình và tôi cũng chả cần đi nghe mấy lời giới thiệu của bất kỳ ai cả. Giờ cậu đã chịu chưa?”
Cô ấy đúng là đã từ chối tôi vào lần đầu tiên tôi cố gắng giới thiệu mình.
Việc lúc đầu tôi có được tên của cô ấy chắc hẳn là một chuyện lạ đó đây rồi.
Cơ mà khi tôi hỏi liệu tôi có nên giới thiệu mình không thì cô ấy cũng lắc đầu.
Mọi người có muôn vàn cách nghĩ khác nhau; điều đó chẳng cách nào phủ định được.
Horikita là một kiểu người tách biệt, à không, là xa xăm hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi.
Chúng tôi còn chẳng ngó lấy mặt nhau trong lúc đi quanh quẩn trong cửa hàng tiện lợi nữa là.
Tuy cá tính cô ấy có chút cứng nhưng đi chung với cô ấy cũng không hề cảm thấy bức bối tí nào.
“Wah~. Họ còn có đủ loại mì cốc luôn này, ngôi trường này đã thật nha~”
Trước khu thực phẩm ăn liền, hai chàng trai đang ầm ĩ cả lên. Sau khi quẳng một đống mì cốc vào giỏ hàng của mình, hai người họ bước đến quầy tính tiền. Cả quầy tính tiền cũng ngập tràn snack và thức uống từ họ. Do có lẽ là họ còn rất nhiều điểm nên việc họ cố sức tiêu xài chúng cũng là lẽ thường tình.
“Mì cốc… ra là họ có cả khu thế nữa cơ à.”
Biết được chuyện thế này là một trong những mục đích khiến tôi bước chân vào cửa hàng tiện lợi.
“Ra mấy đứa con trai đúng là khoái cái dạng đồ ăn này ha? Cơ mà tôi chả thấy nó tốt cho cơ thể chút nào đâu.”
“Eh, tôi chỉ là đang cân nhắc có nên mua hay không thôi.”
Tôi lấy một ly mì cốc lên và xem giá.
Nó có giá là 156 yên, nhưng tôi không chắc cái giá này với một cốc mì là đắt hay rẻ hơn nữa.
Tuy trường học thì gọi nó bằng ‘điểm’ nhưng giá tiền đều ghi bằng yên cả.
“Này, cậu thấy sao về mấy cái giá này? Là rẻ hay đắt hơn vậy?”
“Hmm… tôi cũng chẳng nói được, nhưng cậu có thấy cái nào có giá kỳ kỳ không hả?”
“Không, ý tôi không phải thế. Tôi chỉ muốn hỏi thôi mà.”
Giá cả hàng hóa trong cửa hàng trông cũng đúng lắm.
Đồng thời, dường như 1 điểm ứng với 1 yên thật.
So với tiền tiêu xài trung bình của học sinh cao trung vào khoảng 5,000 yên thì số tiền hằng tháng của chúng tôi gấp 20 lần con số ấy.
Cảm giác được hành vi đáng ngờ của tôi, Horikita đưa ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.
Tôi lấy một ly mì cốc gần tay nhất để tiêu trừ sự nghi hoặc của cô ấy.
“Wow, cái này bự ghê ta. Hàng G cup à nha!”
Trông như nó viết tắt cho ‘giga cup’, nhưng không hiểu sau chỉ nhìn và nó thôi là đã khiến tôi thấy no căng rồi.
Một chú ý không liên quan, ngực của Horikita không nhỏ, mà cũng chẳng to. Chúng thuộc vào kích cỡ hoàn hảo hẳn hoi luôn.
“Ayanokouji-kun. Cậu vừa nghĩ tới thứ gì đó bất chính phải không?”
“…Đâu, làm gì có chứ.”
“Nhưng cậu hành xử lạ lắm đấy…”
Chỉ liếc mắt cái thôi mà cô ấy đã có thể biết được tôi đang có ý nghĩ kỳ quái. Sắc bén vãi.
“Tôi đang nghĩ mình nên mua gì thôi mà. Cái nào tốt hơn nhỉ?”
“Nếu chỉ là vậy thì được rồi. Cậu nên thôi mua mấy thực phẩm không tốt cho sức khỏe đi. Trường có nhiều lựa chọn dành cho thực phẩm tốt hơn đấy nên đừng biến việc ấy thành thói quen của cậu.”
Đúng như cô ấy nói, bám mãi vào những món ăn nhanh là việc không cần thiết chút nào.
Thế nhưng, tôi chẳng thể kiềm nổi cơn thúc giục muốn mua thêm một tí nữa trong lòng, thành ra tôi lấy thêm một mì cốc ăn liền cỡ thường (có nhãn FOO Yakisoba trên đó) bỏ vào giỏ hàng của mình.
Horikita chuyển sự chú ý ra khỏi khu thực phẩm và bắt đầu xem đến khu sản phẩm tiêu dùng trong cửa hàng.
Bây giờ thì tôi cũng có thể ghi vài điểm với Hirikita bằng vài trò chọc cười rồi.
“Chà, cái dao cạo này có năm lưỡi cơ đấy! Xem chừng nó sẽ cạo siêu sạch luôn đây.” (TN: hẳn là kiểu chơi chữ trong tiếng Nhật nào đó rồi.)
“Khỉ gì chứ, tôi cạo cái gì với cái đó chứ?”
Tôi cầm lưỡi dao cạo, hãnh diện trào dâng trước trò chọc cười của mình, song phản ứng của cô ấy thì lại chả giống gì với tôi dự tính. Tôi tưởng cô ấy sẽ nở nụ cười cơ, nhưng giờ cô ấy lại nhìn tôi cứ như tôi kinh tởm lắm không bằng.
“…Cậu biết không, dưới cằm hay thậm chí dưới nách tôi chả có gì để mà cạo cả.”
Đắng lòng hết sức. Xem ra trò cười của tôi không có hiệu quả đối với phái nữ rồi.
“Tôi thấy ghen tị với cậu khi cậu dám nói câu đó với người cậu mới tình cờ gặp mặt đấy.”
“… Cậu cũng nói chuyện khó nghe trước người cậu mới gặp mặt còn gì.”
“Thế hả? Tôi chỉ nói ra sự thật thôi. Không có như cậu.”
Cô đáp trả lời của tôi một cách bình tĩnh và khiến tôi phải ngậm mồm lại. Chúa ơi, tôi nói ra mấy thứ ngớ ngẩn mất rồi. Horikita bình thản kia, thế mà, lại chẳng có vẻ gì là vừa nói ra mấy lời ác ý cả.
Horikita lại lần nữa chọn một chai rửa mặt loại rẻ nhất. Tôi nghĩ là con gái thì nên chú tâm thêm vào bản thân chứ nhỉ.
“Tôi thấy loại này trông tốt hơn này, nhỉ?”
Tôi chụp lấy một chai rửa mặt đắt hơn một tí và trông cũng mềm mại hơn.
“Không cần thiết.”
Tôi bị từ chối.
“Không, nhưng—–”
“Tôi đã nói là tôi không có cần, đúng chứ?”
“Ừ…”
Tôi nhẹ nhàng trả chai rửa mặt về trên kệ khi cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cứ tưởng mình có thể tán chuyện mà không khiến cô ấy bực mình, nhưng không được rồi.
“Cậu không giỏi việc giao tiếp là mấy đâu. Cậu tìm chuyện để nói ẹ kinh khủng ấy.”
“Dù là phát ra từ bà nhưng… tôi đoán là cũng khá đúng nhỉ.”
“Tất nhiên. Mắt nhìn người của tôi khá lắm đấy. Bình thường thì tôi sẽ chẳng muốn nghe cậu nói lần thứ hai đâu nhưng tôi sẽ cố nhịn đau đớn để ráng mà nghe cậu nói.”
Không hiểu sao tôi đã cố sức làm bạn với cô ấy nhưng sự mong đợi của tôi hoàn toàn đi bụi cả.
Với câu nói ấy, cuộc trò chuyện của chúng tôi đã đi đến điểm dừng. Khi hai cô gái bước vào cửa hàng và bắt đầu mua sắm, tôi nhận ra một điều mới.
Horikita thật đúng là dễ thương.
“Nè. Đống này để làm gì thế?”
Khi tôi đang moi móc chuyện để nói thì tôi chợt thấy một thứ kỳ lạ.
Trong một góc của cửa hàng tiện lợi, tôi nhìn thấy những phần thức ăn và vật dụng cá nhân.
Nhìn thoáng qua thì chúng đều giống như những thứ khác nhưng chúng lại có một khác biệt chính yếu.
“Miễn phí…?”
Cũng cảm thấy hứng thú, Horikita cầm lên một món.
Những nhu yếu phẩm hằng ngày như bàn chải đánh răng hay bông băng đều được đặt trong một cái thùng dán nhãn ‘Miễn phí’. Trên thùng cũng có ghi ba chữ ‘3 món/tháng’ và hẳn nhiên là những thứ ấy khác hẳn với những hàng hóa khác.
“Tôi không biết đây có phải là hàng cứu trợ khẩn cấp cho những người xài sạch số điểm không nhỉ. Quả là một ngôi trường bác ái ghê đấy.”
Mà tôi tự hỏi là liệu họ chỉ thấu triệt điều ấy đối với loại hình dịch vụ này thôi chăng.
“Nè, đợi chút đã! Tao đang tìm đồ chút!”
Quấy nhiễu khúc nhạc nền êm đềm trong cửa hàng là một tiếng nói ầm ĩ phát ra từ giữa cửa tiệm.
“Mau lên! Mọi người đang đợi đấy!”
“Ồ, thật à!? Nói tụi nó lại thẳng chỗ tao mà cằn nhằn này!”
Nghe như có rắc rối rồi. Hai chàng trai vừa gườm nhau vừa cãi cọ. Một người với khuôn mặt cau có là anh chàng tóc đỏ quá đỗi quen mắt. Cậu ta đang bóp chặt lấy những ly mì cốc bằng một tay.
“Chuyện gì ở đây vậy?”
“Ồ? Mày là thằng nào?”
Tôi có ý nói chuyện ôn hòa, nhưng tóc đỏ lại lầm tưởng tôi thành một kẻ địch khác và trừng mắt nhìn tôi.
“Tôi là Ayanokouji cùng lớp với cậu. Tôi lên tiếng là vì tôi nghĩ là ở đây đang có chuyện gì đó thôi.”
Sau khi phân bua, tóc đỏ cũng hạ thấp giọng mình xuống khi đã hiểu ra vấn đề.
“Ồ… Tao nhớ mày rồi. Tao bỏ quên thẻ học sinh. Quên tiệt đi mất cái thứ ấy từ giờ là tiền thật.”
Sau khinhìn vào hai tay trống rỗng, cậu ta bắt đầu bỏ về hướng ký túc xá. Chắc hẳn là cậu ta đã quên nó ở đấy.
Quả thực, việc chiếc thẻ thành thứ cần thiết cho mọi chi trả vẫn chưa thấm thấu vào hẳn trong đầu được.
“Nếu cậu thấy được thì hiện tại cứ để tôi trả cho. Đi về để lấy nó thì phiền lắm-Tôi chẳng bận tâm nếu cậu dùng điểm của tôi đâu.”
“…Đúng đấy. Oải lắm. Hên là có mày đấy, cảm ơn.”
Khoảng cách đến ký túc xá chẳng thành vấn đề gì lớn. Song bằng thời gian cậu ta quay trở lại thì ranh giới ấy hẳn đã biến dài ra vì cũng đã đến bữa trưa rồi.
“…Tao là Sudou. Tao nợ mày một lần nhé.”
“Rất vui được gặp cậu, Sudou.”
Tôi lấy những cốc mì từ Sudou rồi bước đến máy nước nóng. Horikita ngạc nhiên trước cảnh đối thoại ngắn ấy.
“Cậu lại cả tin đến thế thậm chí mới gặp mặt lần đầu sao. Cậu tính làm kẻ hầu người hạ của tên đó à? Hay đây là cách cậu kiếm bạn?”
“So với chuyện kiếm bạn thì tôi chỉ là muốn giúp đỡ cậu ta mà thôi. Không có ý gì khác.”
“Trông cậu cũng chẳng hề sợ vẻ ngoài của tên đó ha.”
“Sợ? Sao tôi lại phải sợ? Vì cậu ta trông giống tên côn đồ à?”
“Một người bình thường hầu như sẽ cách xa khỏi cái loại người đó.”
“Nah, dù gì thì cậu ta nhìn còn chẳng giống người xấu nữa là. Với lại, nhìn bà cũng đâu có sợ hãi gì cậu ta.”
“Chỉ có những người không có biện pháp phòng vệ cho mình mới tránh xa thể loại đó. Nếu cậu ta mà có vẻ tính toán cái gì thì tôi sẽ đuổi cổ cậu ta đi rồi. Do đó tôi thật sự chẳng sợ chút nào.”
Mỗi khi Horikita mở miệng nói điều gì đó thì lúc nào cũng là những điều khác thường. Trước hết cả, cô ấy nói là ‘đuổi cổ’, ý cô ấy là sao chứ? Bộ cô ấy có đem theo mấy cái nước xịt chống kẻ quấy rối gì đó sao?
“Ngừng mua sắm thôi. Nếu chúng ta loanh quanh quá lâu thì sẽ làm phiền đến những học sinh khác đấy.
Chúng tôi kết thúc việc sắm sửa. Sau khi đưa thẻ ID học sinh vào máy, cuộc giao dịch nhanh chóng hoàn tất. Việc này thậm chí còn nhanh hơn nếu không có những thay đổi nhỏ liên quan.
“Đúng là nó có thể xài được như tiền…”
Biên lai hiển thị giá cả từng món hàng và số điểm còn lại. Việc thanh toán được thi thi mà chẳng chút vướng mắc. Trong lúc chờ đợi Horikita, tôi rót nước nóng vào trong cốc mì. Tôi tưởng việc mở nắp ra và đổ nước sôi sẽ khó lắm, nhưng ai ngờ nó lại dễ hết sức nhỉ. (T/N: đùa à!!!)
Dù sao thì, đây đúng là một ngôi trường quái lạ.
Từng cá nhân học sinh có được loại phẩm chất gì để đảm bảo được một nguồn trợ cấp dồi dào đến thế?
Do khối tôi có khoảng 160 người, bằng một phép tính đơn giản, trường cao trung này hẳn có tổng số là 480 người. Một tháng thôi là đã 4680 triệu yên rồi. Trong một năm, 560 triệu.
Dù là trường được đất nước chống lưng đi nữa thì trông vẫn có vẻ dữ dằn quá rồi.
“Không biết việc này đem lại ích lợi gì cho trường nữa. Đưa 100,000 yên cho một người là quá nhiều rồi.”
“Ma~… Xem ra trường có quá nhiều trang thiết bị so với số lượng học sinh rồi và đưa cho học sinh nhiều tiền thế cũng chẳng cần thiết cho lắm. Học sinh có thể bỏ bê học tập khi có quá nhiều tiền trong tay.”
Tôi không chắc đây có phải là phần thưởng vì đã vượt qua kì thi không nữa.
Nói đến đồng tiền thì học sinh có lẽ sẽ hưng phấn học tập hơn.
Nhưng, chẳng có lấy một điều kiện gì, 100,000 yên cứ thế mà đưa cả cho mọi người sao.
“Đây chẳng phải là điều mà tôi có quyền nói với cậu, nhưng tốt hơn hết là hãy tiết kiệm tiền của mình đi. Tật xấu khó chữa. Một khi con người đã quen với cuộc sống nhàn hạ rồi thì khó mà bỏ đi được lắm. Cú sốc tâm lý chắc chắn là khá lớn đấy.”
“Tôi sẽ chú ý kỹ việc ấy.”
Ngay từ đầu tôi chưa bao giờ có ý định đốt tiền phung phí rồi, nhưng cô ấy nói có lý.
Sau khi tính tiền xong, Sudou đang đứng chờ bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Thấy tôi ra, Sudou vẫy vẫy tay với tôi. Khi tôi cũng vẫy tay để đáp lại cậu ấy, tôi cảm thấy có chút xấu hổ nhưng đồng thời cũng có chút vui vẻ.
“….Cậu thực sự tính ăn luôn chỗ này à?”
“Dĩ nhiên. Lẽ thường thôi mà, chứ còn đâu để tao ăn nữa chứ?”
Khi Sudou đáp lại như thế, tôi thì kinh ngạc còn Horikita bực bội thở dài.
“Tôi về nhà đây. Tôi có cảm giác ở đây nhân phẩm của tôi đang dần dần bị hạ thấp.”
“Cô nói nhân phẩm gì đó hả? Cô chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi đấy. Hay cô là mấy cái kiểu đại tiểu thư gì đó?”
Mặc cho Sudou hung hăng mắng mình, Horikita chả thèm chớp mắt lấy một cái.
Nổi quạu, Sudou bỏ ly mì xuống và đứng bật dậy.
“Ah–? Lắng nghe người khác nói đi chứ. Hey!”
“Hắn ta bệnh gì thế? Tự dưng lại nổi nóng.”
Horikita tiếp tục làm lơ Sudou và trò chuyện cùng tôi.
Tức nước vỡ bờ, Sudou tức tối gào lên.
“Lại đây này! Tao đập mày cho chết!”
“Tôi thừa nhận là thái độ của Horikita không được tốt. Nhưng cách hành xử của cậu cũng chẳng được mấy đâu.”
Nhẫn nại của Sudou dường như đã cạn sạch rồi.
“Rồi sao? Cái thái độ của nó với một đứa con gái là quá xấc xược rồi.”
“Với một đứa con gái? Cái lối suy nghĩ ấy lỗi thời rồi. Đừng có làm bạn với hạng người như hắn.”
Nói đoạn, Horikita quay gót, cho Sudou ăn bơ từ đầu chí cuối.
“Nè đứng lại! Con đàn bà khốn nạn!”
“Bình tĩnh đi.”
Tôi ghìm Sudou đang cố nhào đến Horikita.
Chả thèm nhìn lại phía sau, Horikita bước chân trở về ký túc xá.
“Cái loại người gì mà hành xử thế được chứ? Mẹ nó!”
“Trên đời này có rất nhiều loại người mà.”
“Hừ. Tao ghét cái hạng người như thế.”
Cậu ta thận trọng nhìn tôi. Sudou nắm lấy ly mì, xé nắp ra và bắt đầu ăn.
Không lâu sau, cậu ta cũng gây chiến tại quầy -hình như cậu ta rất dễ nổi cáu nhỉ.
“Ê, mày là năm nhất à? Đấy là chỗ của bọn tao đấy.”
Khi tôi đang nhìn Sudou xì xụp chỗ mì, ba gã con trai bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm những tô mì y hệt.
“Bọn mày là đứa nào? Bây giờ là bọn tao đang xài chỗ này. Bọn mày cản chỗ quá đấy. Biến cmn đi.”
“Mày nghe nó nói không? Cút. Một thằng nhóc mới năm nhất mà láo ghê ta.”
Cả ba cười nhạo Sudou. Sudou đứng dậy, quẳng mấy tô mì xuống đất. Súp và mì vung vẩy khắp mặt đất.
“Năm nhất mà muốn đánh nhau rồi à, ha—cái!?”
…Không phải thế. Sudou nhịn cáu rất kém. Cậu ta là loại người thích doạ nạt đối phương.
“Mấy thằng năm hai này nói mấy lời thúi quá. Bọn tao đang ngồi đây đó.”
Các senpai năm hai cũng bỏ đồ xuống đó. Rồi họ bật cười.
“Đúng, bọn tao cũng ở đây mà. Thế nên bấm đi, đây là chỗ của bọn tao.”
“Bọn mày bệnh thần kinh à, đồ khốn.”
Sudou chẳng hề nao núng trước khác biệt quân số. Xem ra sắp có màn đánh lộn rồi. Tôi, tất nhiên, không hề tính mình vào trong quân số ấy.
“Quào- – sợ quá hà. Bọn mày học lớp nào? Ồ, khoan, đừng bận tâm. Cứ để tao đoán… bọn mày học lớp D đúng chứ?”
“Rồi sao!?”
Sau khi nghe Sudou nói thế, tất cả các senpai nhìn nhau, rồi cùng đồng thời cười lớn.
“Mày nghe chưa? Nó học lớp D đó! Quá rõ rồi còn gì!”
“Ồ? Mày nói vậy là sao, hử?”
Khi Sudou bắt đầu nóng lên, mấy gã ấy bước lùi lại.
“Tại vì tụi mày quá đáng thương nên hôm nay tao cho mày ngồi đó đấy. Đi thôi.”
“Bọn mày chạy sao!?”
“Con chó sủa kìa bây! Dù gì thì sớm thôi bọn mày sẽ gặp địa ngục thôi mà.”
Gặp địa ngục?
Trông chúng rõ ràng rất bình tĩnh và thản nhiên. Tôi tự hỏi ý của chúng khi nói ‘gặp địa ngục’ là gì.
Tôi cứ nghĩ là ngôi trường này là dành cho các thiếu gia hay tiểu thư coi trời bằng vung, nhưng cũng có một số ít những người như Sudou hay ba tên lúc nãy nữa.
“Mẹ, biết gì là gái hay mấy thằng năm hai được được thì không có gì đi, nhưng bọn mình lại đụng phải một lũ óc chó.’
Sudou thọc tay vào mấy cái túi của mình rồi đi về mà còn chẳng buồn dọn đống mì.
Tôi nhìn bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Hai camera giám sát đang yên vị ở đấy.
“Sau này hẳn sẽ có rắc rối cho xem đây, huh.”
Một cách miễn cưỡng, tôi đưa tay xuống và bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn.
Ngay khi các năm hai biết được Sudou học lớp D thì liền thay đổi ý định.
Tuy tôi có cảm giác bất an về việc này nhưng không có cách nào để tôi hiểu được lý do ấy cả.
Khoảng 1 giờ trưa, tôi bước chân vào ký túc xá, nơi sẽ là nhà của tôi trong ba năm tới.
Sau khi quầy lễ tân tầng 1 đưa cho tôi một chiếc thẻ khóa của phòng 401 và sổ tay hướng dẫn, tôi đi vào thang máy. Trong lúc lướt mắt qua cuốn sổ, tôi xem thời gian ngày đổ rác và lời nhắc không được gây ồn ào quá lớn. Trong ấy cũng nhắc là không được lãng phí nước và điện hết sức có thể.
“Họ đúng là không giới hạn lượng gas và điện sử dụng, huh…”
Tôi nghĩ là họ sẽ tự động trừ vào số điểm rồi.
Ngôi trường này thực sự vì học sinh mà đã vô cùng vất vả rồi.
Cơ mà tôi rất ngạc nhiên với việc họ cũng cung cấp các ký túc xá chung. Với một ngôi trường cấm quan hệ giữa các học sinh thì ký túc xá chung có cảm giác thật lạc lõng. Nói cách khác, tình dục bị cấm tiệt.
Ờm, hiển nhiên rồi.
Khó mà tin nổi một cuộc sống thoải mái và được nuông chiều thế này có thể đào tạo học sinh thành những người thành đạt được, nhưng xem trên tình hình thì các học sinh hẳn là có được gì thì cứ nên dùng hết đi đã.
Căn phòng lớn khoảng 8 tấm tatami. Đây là nhà của tôi kể từ ngày hôm này. Đây cũng là lần đầu tiên tôi sống một mình. Cho đến ngày tốt nghiệp, tôi sẽ phải sống mà không liên lạc được bất kỳ ai ở bên ngoài.
Trong vô thức, tôi nở một nụ cười.
Một ngôi trường với tỉ lệ có công việc cao, và kiêu hãnh với những cơ sở vật chất cùng cơ hội tốt nhất trong tất cả các trường cao trung tại Nhật Bản.
Song, với tôi, những điều ấy chẳng hề quan trọng. Tôi có một lý do lớn để chọn ngôi trường này. Hồi sơ trung, tôi bị cấm giao tiếp với bạn bè, người thân và các học sinh khác.
Bởi thế tôi đã chọn ngôi trường này.
Tôi tự do. Tự Do. Trong tiếng Anh là “freedom”. Trong tiếng Pháp là “liberté”.
Tự do chẳng phải là nhất sao? Tôi có thể ăn, ngủ và chơi khi muốn. Không có bất kỳ ai ra lệnh này nọ cho tôi, bây giờ tôi có thể tốt nghiệp trong yên bình rồi.
Thành thật mà nói, trước khi tôi đậu kỳ thi thì kết quả chẳng hề là gì với tôi cả.
Giữa đậu và không đậu chỉ có một khác biệt nho nhỏ mà thôi.
Thế nhưng, khi có kết quả thì tôi lại rất hạnh phúc khi đã vào được.
Không ai có thể đánh giá hay bắt tôi làm này làm kia nữa.
Tôi có thể làm lại… không, bắt đầu một lần nữa. Một khởi đầu mới, một cuộc sống mới.
Dù sao, tôi cũng có ý định tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc kể từ bây giờ.
Bỏ mặc chiếc đồng phục trên người, tôi nhảy lên chiếc giường. Cảm giác chẳng chút mệt mỏi, tôi cố trấn tĩnh bản thân, trông đợi vào cuộc sống học đường sắp tới.
Đăng bởi | choanh153 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |