Thành Tội vừa chắp tay vừa xin lỗi, khó khăn lắm mới làm bà cụ dịu lại. Khi đã vào phòng, Thành Tội buông gùi sách xuống, A Khánh nhảy ra từ bên trong.
Thành Tội xoa xoa đầu y nói: “Lý huynh, xin lỗi nhé, vừa nãy bà cụ ấy gọi huynh là khuyển, là do cụ ấy lớn tuổi rồi nên mắt không còn nhìn rõ nữa, huynh đừng để ý nha.”
A Khánh run run bộ lông, duỗi bốn chân ra tỏ ý ta không thèm chấp nhất với tụi người phàm.
Thành Tội lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng huynh…cũng đừng hù gà nhà bà cụ ấy nữa. Nhà cụ ấy nuôi mấy con gà cũng không dễ đâu. Lý huynh cũng đừng…”
A Khánh hừ một tiếng.
Thành Tội nói hộ mấy lời cho bà cụ cũng kệ đi, đằng này lại dám nghi ngờ y bắt trộm gà, thật là khiến y khó chịu.
Chỉ là ngó vài cái thôi mà, muốn trộm đã trộm từ lâu, đợi đến hôm nay làm gì?
Y xoay người đi, Thành Tội đưa tay đặt lên đầu y: “Lý huynh, là lỗi của đệ, đệ biết nhân phẩm của huynh, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện cướp bóc đó đâu.”
Cổ họng A Khánh hầm hừ một chút, sau đó y ngẩng cằm lên, tỏ ý gãi ở đây nữa nè, mấy chuyện vừa nãy cũng chẳng để ý nữa.
Mới nửa ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Thành Tội nghe thấy bụng mình kêu ục ục, cậu cho A Khánh uống chút nước, rồi ôm y đến giường, khi nhìn thấy bụng y phập phồng lên xuống đều đều, cậu mới rón rén đi vào nhà bếp.
Vừa mới đến cửa bếp thì một bóng đen đã chạy vụt qua người cậu, nhảy phóc lên bếp.
Thức ăn trên bếp bị một vòng sáng trùm lên, chỉ có mình Thành Tội mới có thể lấy ra mà thôi.
A Khánh dùng móng cào lên cái vòng sáng đó, sau lại nhìn Thành Tội vẫy vẫy đuôi.
Thành Tội nói: “Lý huynh, xin lỗi huynh, hôm nay huynh vẫn chưa thể ăn cơm được.”
A Khánh híp mắt lại, dùng chân trước đập nhiều lần lên vòng sáng.
Thành Tội ôn hoà nói: “Đại trưởng lão nói trong mấy ngày này không thể ăn cơm được, hôm nay mới là ngày thứ ba. Đợi qua năm ngày cho chắc đi.”
A Khánh lại dùng móng tấn công cái vòng sáng.
Thành Tội bước đến gần, vươn tay ôm y lên: “Lý huynh, đừng thế mà. Sức khoẻ là quan trọng nhất. Ráng nhịn hai ngày nữa là ổn rồi. Hay là hai ngày này đệ cũng sẽ không ăn cơm, nhịn chung với huynh.”
A Khánh nhướng mắt nhìn Thành Tội, nhổm ra khỏi tay cậu, nhảy ra khỏi nhà bếp.
Thành Tội đuổi theo, nhưng khắp nơi đều không nhìn thấy bóng dáng A Khánh đâu cả, cậu không nhịn được chạy ra chỗ bức tường, có khi nào…
Cậu đến chân bức tường, đang cố thử leo lên thì nghe thấy âm thanh sột soạt bên cạnh, vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy một cái đầu đen bóng lú ra từ bụi cỏ lùn cạnh chân tường, con mắt lạnh lùng chạm mắt Thành Tội trong chốc lát rồi lập tức dời đi, nhưng không có lủi vào bụi cây.
Thành Tội bước lại gần, ngồi xuống cạnh bên, A Khánh không thèm ngoảnh đầu lại, nằm xoay lưng về phía cậu.
Thành Tội nhẹ nhàng nói: “Lý huynh, mặt đất chỗ này cứng lắm, lá khô cỏ cứng sẽ cấn bụng huynh đấy, vào phòng rồi hãy ngủ.”
A Khánh một tẹo cũng không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, nghe một hồi lâu sau, Thành Tội thở nhẹ ra một hơi, đứng dậy rời đi.
A Khánh tiếp tục nằm đó, không lâu sau lại nghe tiếng bước chân của Thành Tội tiến lại gần, dừng lại bên cạnh y, ôm y lên.
Cơ thể A Khánh rơi xuống một cái đệm bông mềm mại, sau đó là tấm vải mỏng âm ấm phủ lên người y.
Đỉnh lông trên đầu y khẽ run, là do ngón tay của Thành Tội chạm vào, rồi lại rút đi.
Thành Tội lại đứng dậy, tiếng bước chân xa dần.
Thành Tội trở về phòng, đọc sách một chút, nhưng bụng đói quá, chữ trước mắt cũng nhoè ra thành hai, cuối cùng chịu không nổi đành phải mò đến nhà bếp ăn vài đũa.
Lúc trở về phòng, cậu không thấy sách trên bàn đâu.
Thành Tội tìm đủ chỗ, rồi lại đến chỗ bụi cây con, A Khánh vẫn nằm ngủ y như ban nãy, có vẻ chuyện cuốn sách không hề liên quan đến y.
Thành Tội lại quay trở về phòng, lôi cuốn khác ra đọc, khoảng một canh giờ sau cậu lại đứng dậy đi vệ sinh, lúc trở ra, cuốn sách đó cũng chả thấy đâu.
Thành Tội lại tìm cuốn khác, đọc được một lát thì trời cũng nhập nhoạng tối, Thành Tội chuẩn bị đi ra ngoài ôm A Khánh vào, cửa vừa mở đã thấy A Khánh vẫy đuôi bước vào.
Thành Tội vui vẻ nói: “Lý huynh, huynh vào rồi à?”
A Khánh nhảy thốc lên bàn sách, giơ chân lên gạt một cái, soạt, mực trong nghiên lấm đầy lên trang sách.
Thành Tội đang tính đẩy cuốn sách ra thì A Khánh đã lại giơ chân lên, tất cả sách giấy trên bàn đều lọt tỏm vào chỗ rửa bút.
A Khánh ưỡn ngực, nghiêng đầu nhìn Thành Tội.
Thành Tội thở dài một cái, vươn tay về phía y: “Lý huynh, trên bàn ướt hết rồi, đừng để dây lên lông huynh, mau xuống đi.”
A Khánh giống như một pho tượng cao quý mặc cho Thành Tội ôm y xuống, Thành Tội lấy nước nóng giúp y lau rửa, tỉ mỉ chải chuốt bộ lông cho y, chờ lông khô rồi mới lấy thuốc cho y uống, rồi đặt y lên giường, đắp chăn cẩn thận.
A Khánh nằm trong chăn, nghe tiếng Thành Tội lau dọn rửa ráy bàn sách.
Khi đã dọn dẹp xong xuôi rồi, Thành Tội thổi tắt nến lên giường nằm, không hề đụng đến sách vở nữa.
Đăng bởi | Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |