Ngày hôm sau, A Khánh dường như không còn giận dỗi gì nữa. Sau khi thức dậy, Thành Tội ôm y ra vườn nằm phơi nắng, chảy lông cho y. A Khánh híp mắt mơ màng, vô cùng hưởng thụ, sau khi chải lông xong thì lăn tới lộn lui đùa nghịch với Thành Tội một lát. Nắng càng lúc càng ấm, y ngáp một cái rồi nằm trên ghế mây mềm mại.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên cái bụng phập phồng đều đều của A Khánh, có một túm lông không biết từ đâu bay đến vướng trên tai y, Thành Tội phủi nó xuống, y cũng chẳng động đậy gì.
Thành Tội nhịn không được mỉm cười, cảm thấy có hơi buồn ngủ liền đứng dậy vận động một chút rồi trở về phòng, lại lật sách ra xem.
Một thân hình màu đen vụt đến khiến Thành Tội giật cả mình, sách trong tay cũng bị cướp đi. A Khánh nghiêng đầu cắn cuốn sách, lại tì chân lên trên, soạt soạt, cuốn sách bị xé thành trăm mảnh.
A Khánh ngẩng đầu nhìn Thành Tội, móng đặt trên trang sách, điên cuồng cào cấu, lát sau cuốn sách thành một đống giấy nhăn nhúm nhàu nát.
Thành Tội nhìn xuống đất, có chút đau lòng, nhưng sau đó lại trở nên ôn hoà, cúi xuống vỗ về đầu y: “Được rồi, đệ sẽ không xem sách nữa, đệ chơi với huynh.”
A Khánh run run người, nhảy sang một bên, Thành Tội lấy chổi hốt giấy vụn nằm rải rác trên mặt đất. Cuốn mà A Khánh vừa cắn nát là quyển sách chú giải cổ lần trước cậu tình cờ phát hiện được ở hiệu sách, rất khó tìm thấy. Hồi trước mỗi lần đọc quyển này cậu đều rửa tay sạch sẽ, lật giở cũng vô cùng cẩn thận.
Cậu thở dài, đem đồ hốt rác đi đổ, vừa mới quay trở lại đã nghe thấy âm thanh rột roạt xoèn xẹt.
Thành Tội bước vào phòng, không khỏi chết đứng.
A Khánh ngồi trên đống giấy nát vụn, sách vở rơi lả tả, chân trước chân sau hệt như đang đào lỗ nhanh như chớp đào xới xé cấu rột rột, giấy vụn bay tá lả, cả giá sách bày toàn sách giờ trống không.
Bìa sách mà A Khánh đang cắn hình như là quyển sách cổ do chính tay Lễ bộ chép mà cậu được tặng ngày hôm qua thì phải.
A Khánh cắn một cái, nghẹo đầu, bực, bìa sách nát nhừ. Y phun mấy mảnh giấy vụn trong miệng ra, nheo mắt nhìn Thành Tội, trên râu còn vươn lại một mảnh nhỏ.
Thành Tội thở một hơi thật dài, đi đến trước mặt y, cúi xuống phủi miếng giấy trên râu y, rồi lại phủi mấy miếng khác dính trên lông.
“Lý huynh, thật xin lỗi huynh, là do đệ không chăm sóc huynh tốt, lúc nào cũng lo làm mấy chuyện khác mới khiến huynh không vui thế này. Khoảng thời gian đệ ở đây, sẽ không đọc sách nữa vậy.”
Thành Tội lại dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, rồi cùng A Khánh đi ra vườn, chải lông gãi ngứa cho y, rồi nói chuyện cười đùa với y, thái độ vẫn cứ y như trước.
Nhưng A Khánh biết, không giống chút nào.
Lúc Thành Tội quét dọn phòng đọc sách, trông cậu rất buồn. Huynh ấy đau lòng rồi. A Khánh nghĩ.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, A Khánh liền cảm thấy người bên cạnh đã thức dậy.
Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm y thức giấc vậy. A Khánh không nhúc nhích, nghe tiếng Thành Tội làm vệ sinh thay quần áo rồi rón rén ra khỏi hiên nhà, sau đó có tiếng cửa chính khép lại.
A Khánh nhảy ra khỏi chăn, nhìn về phía cửa chính.
Thoắt cái một canh giờ đã trôi qua, mặt trời đã lên rất cao rồi nhưng Thành Tội vẫn chưa quay trở lại. A Khánh nghĩ, kệ huynh ấy đi. Y đi một vòng trong phòng ngủ, quần áo của Thành Tội vẫn còn. Y lại đến nhà bếp lượn một vòng, đồ ăn trên bếp đều đã chuẩn bị đủ, vòng cấm cũng không còn nữa. Lúc này A Khánh mới nhớ ra rằng, tính đến nay đã năm ngày trôi qua rồi, y cũng có thể ăn cơm rồi.
Trong phần cơm hôm nay có một tô canh gà to tướng nóng bốc khói. A Khánh tiến đến gần ngửi ngửi, cảm thấy không ngon miệng lắm.
Thôi vậy, đợi chốc nữa rồi tính.
Y nhảy xuống bếp, ra khỏi đó, đến tiền viện, nheo mắt nhìn trời.
Ây, nắng sáng nay không tệ, có thể nằm phơi nắng ở đây được này.
Y nằm ngay giữa tiền viện đối diện với cửa chính, mặt trời càng lúc càng cao, một con ruồi không biết lễ độ vo ve gần y, A Khánh bực bội vẫy đuôi đuổi nó đi, đột nhiên cảm thấy một mùi quen thuộc đang tiến đến gần.
Y bật ngồi dậy, nhưng rồi lại nằm xuống, trưng ra bộ dáng phơi nắng vô cùng biếng nhác và thoải mái, khép hai mắt lại, lắng nghe tiếng cửa mở. Mùi của Thành Tội cùng một mùi thơm nức mũi bay vào cửa.
“Lý huynh sao lại nằm đây? Sáng sớm mặt đất lạnh lắm đấy, đừng để bụng lạnh chứ.”
A Khánh ngáp một cái, lười nhác mở mắt ra, trong tay Thành Tội đang xách một cái giỏ mây, vẫy tay với y: “Hôm nay huynh có thể ăn cơm rồi. Nhanh nào, chúng ta cùng vào phòng đi.”
Sủi cảo hấp, bánh gạo, bánh bao nhỏ, bánh cuộn, trứng luộc nước trà…
Ôi ôi ôi, thơm quá, thơm quá đi!!
A Khánh một cú cắn nguyên cái bánh bao nhỏ, nuốt ực xuống, liếm liếm râu. Thành Tội vuốt lưng y: “Lý huynh, nhai kỹ vào, huynh vừa mới ăn lại, cần phải nhai kỹ nuốt chậm, nếu không dạ dày sẽ không tiêu hoá được đâu…Lý huynh!”
A Khánh ngửa cổ, nuốt luôn nguyên quả trứng vào trong bụng, y vẫy đuôi với Thành Tội, xông đến cái chén trong tay nó, hớp một ngụm canh gà.
“Lý huynh, lúc uống canh phải chậm lại chứ…”
Tất cả chén dĩa tô nồi gì đều được ăn sạch sẽ, A Khánh hài lòng ăn đến no ọc ạch, mặc kệ để Thành Tội lau miệng và chân trước cho mình.
Thành Tội dọn dẹp chén đĩa thìa đũa trên bàn.
“Lý huynh vừa mới ăn cơm lại nên không thể ăn những món quá béo, do đó sáng nay đệ không mua mấy món có dầu. Ngày mai đệ sẽ lại mua tiếp, cũng sẽ không muộn như hôm nay đâu. Đệ không ngờ là dùng ngân lượng trả người ta lại không có tiền lẻ thối lại.”
Không cho A Khánh ăn cơm thật khiến y chịu thiệt thòi, nên Thành Tội lúc nào cũng cảm thấy có lỗi. Trong túi gấm được ban thưởng khi qua vòng đầu lại có hai thỏi bạc như ý, Thành Tội vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, vì đây là lần đầu tiên cậu tự mình kiếm ra tiền. Cậu định bụng sẽ mời A Khánh ăn một bữa thật đàng hoàng, thế nên sáng nay đã cố tình đi ra ngoài sớm, muốn khi A Khánh tỉnh dậy sẽ có cái cho y ăn ngay. Nhưng không ngờ là hàng quán nào cũng nói, ngân lượng lớn thế này tiệm không dám nhận, thế là Thành Tội phải chạy qua chạy lại một hồi, vất vả chờ cho mấy tiệm vàng bạc mở cửa để đổi một thỏi bạc thành tiền lẻ và bạc vụn. Lúc này mới có thể mua được đồ ăn.
Thành Tội xoa xoa cái bụng tròn ủm của A Khánh: “Hay là đợi đến trưa hoặc chiều, chúng ta lại ra ngoài. Huynh muốn ăn cái gì thì nói cho đệ biết.”
A Khánh lật người đứng dậy, nhảy xuống đất, lôi cái gùi sách ra, mở nắp chui vào.
Thành Tội chu miệng nói: “Ây, Lý huynh à, bữa sáng còn chưa tiêu hoá xong, giờ lại đi có phải hơi…”
A Khánh cào một cái, rút vào bên trong gùi, bịch, nắp gùi đóng lại.
Thành Tội đành phải đứng dậy: “Được rồi.”
Đăng bởi | Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |