Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Mỹ Hạnh nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, cô vội trả lại biên bản khám nghiệm tử thi lên giá và quay phắt lại.

Ông Ngạn sồng sộc bước vào với vẻ giận dữ:

- Mày làm gì ở đây?

Giọng nói của ông đổi khác và ông không còn gọi Mỹ Hạnh một cách ngọt ngào như lúc trước nữa.

Mỹ Hạnh nói ra điều đầu tiên mà cô nghĩ tới trong đầu.

- Cháu háo hức muốn biết căn phòng của mình trông như thế nào nên lên đây xem ạ.

- Đây là phòng của cô chú. Mày đã xem phòng nào khác chưa?

- Dạ chưa ạ. – Cô buộc lòng phải nói dối, biết rằng điều đó sẽ tốt hơn nhiều so với việc nói thật.

- Đừng giả vờ.

- Cháu nói thật ạ.

Ông Ngạn bước đến bên giá sách, liếc nhìn biên bản, thấy nó vẫn nằm ngay ngắn ở vị trí thường ngày, nhưng nỗi nghi ngờ không vì thế mà mất đi.

- Từ nãy đến giờ mày vẫn quanh quẩn ở đây? Mày đã nhìn thấy gì rồi?

- Cháu thấy phòng của cô chú rất đẹp và sáng sủa ạ. Cháu chỉ hơi ngạc nhiên vì không thấy cô chú treo ảnh gia đình.

- Tao không thích những thứ màu mè, mày hiểu không? Chúng chỉ là phù phiếm thôi. Điều quan trọng là tinh thần, là việc mỗi thành viên yêu thương nhau.

- Dạ, chú nói rất đúng.

Mỹ Hạnh gật đầu lia lịa để làm ông Ngạn yên lòng.

Ông Ngạn không dễ bị lừa như vậy. Người đàn ông này rít lên như tiếng một con vật nào đó đang tru giữa đêm tối:

- Tao đã bảo mày ở yên trong phòng khách mà mày không nghe. Đúng là đứa trẻ con hư hỏng. Tao phạt mày từ giờ phải ở hẳn trong tầng hầm không được đi đâu nữa. Tao sẽ đưa thức ăn cho mày và mở cửa cho mày đi vệ sinh bốn lần mỗi ngày. Hình phạt này sẽ kéo dài trong năm ngày. Chừng nào mày hiểu được lỗi lầm của mình thì tao sẽ không phạt nữa, mày hiểu không?

Mỹ Hạnh nhảy dựng lên phản đối:

- Thế không được đâu ạ. Cháu chả làm gì sai cả. Chú không thể nhốt cháu như nhốt tù nhân thế được. Cháu sẽ rời khỏi đây.

Đôi mắt của ông Ngạn sắt lại:

- Thật à? Mày tưởng mày thích đến thì đến thích đi thì đi à?

Trước cửa từ lúc nào đã thấy bà Loan đứng cạnh con bé con đang nhe nanh ra nhìn Mỹ Hạnh với vẻ dọa nạt.

Mỹ Hạnh vùng chạy nhưng lập tức bị ông Ngạn giữ lại. Ông ta to cao, khỏe mạnh và nặng cân hơn cô rất nhiều. Ông ta ôm chặt lấy cô từ phía sau, cứ thế nhấc bổng cô lên, bế thốc cô xuống tầng một. Bà Loan và con Chuột bám theo sau. Ba người áp giải cô xuống căn phòng tầng hầm, ném cô xuống như ném một cái bao tải làm cô tưởng mình bị gãy xương.

Mỹ Hạnh hét lên:

- Các người sẽ phải trả giá.

Cánh cửa gỗ sập xuống như câu trả lời đanh thép dành cho cô.

Mỹ Hạnh ngồi sụp xuống giường. Cô lấy điện thoại ra xem, khi thấy nó vẫn không có sóng cô giận dữ ném nó xuống đệm.

Tình cảnh này thật tồi tệ.

Ông Ngạn nói sẽ nhốt cô ở đây trong năm ngày, mỗi ngày chỉ mở cánh cửa để đưa cơm và cho phép cô được ra ngoài đi vệ sinh bốn lần mỗi ngày. Cô hiểu tại sao lại có thời hạn này, vì năm ngày nữa là sinh nhật của cô.

Mỹ Hạnh tuy không biết ngày sinh của mình có ý nghĩa như thế nào với ông Ngạn, nhưng cô hoàn toàn tin chắc rằng ông ta đang chờ đợi ngày đấy với sự háo hức còn lớn hơn cô gấp vạn.

Người đàn ông này đang bí mật xây dựng một âm mưu nào đó xoay quanh thời điểm cô tròn mười tám tuổi. Cô cần phải khám phá được âm mưu ấy trước khi ông ta ra tay với cô. Cô không tin rằng tình huyết nhục sẽ bảo vệ cho mình trước ông chú nguy hiểm cùng những thành viên quái thai trong gia đình của ông ta.

Cô mở túi đồ, lấy ra tất cả các vật làm bằng sắt nhọn đầu mà cô mang theo. Tổng cộng có bốn cái chìa khóa và một cái dũa móng. Cô chấp nhận hy sinh tất cả các vật này để chọc thủng thành giường.

Cô cần phải biết bên trong cái giường mà cô đang nằm chứa đựng vật gì.

Lời quảng cáo của ông Ngạn hóa ra lại đúng là sự thật, cái giường được đóng bằng gỗ tốt nên cực kỳ cứng chắc. Muốn dùng những chiếc chìa khóa bé tí đục thủng thành giường quả là chuyện thiên nan vạn nan, chẳng khác gì những người tù nhân dùng thìa sắt cạo tường nhà giam để vượt ngục. Việc này cần đến quỹ thời gian tính bằng nhiều ngày, thậm chí hàng tuần mới có thể hoàn thành được.

Thật may ông Ngạn không thu giữ điện thoại của cô, nên cô vẫn có thể biết mình còn lại bao nhiêu thời gian.

Ngày đầu tiên trôi qua, cô phá hỏng mất một cái chìa khóa mà chỉ đục được một cái lỗ nông choèn, rộng bốn phân, sâu năm phân. Năm phân là độ dày thông thường của một cái giường, nhưng cái giường này lại được đóng chồng lớp nên sau khi đục thủng lớp thứ nhất vẫn còn lớp thứ hai.

Ông Ngạn giữ lời hứa mở cửa cho cô đi vệ sinh bốn lần. Cả bốn lần ấy ba thành viên trong nhà ông đều vây quanh Mỹ Hạnh, mắt không rời cô một giây nào. Ngay cả khi cô ngồi xuống bồn cầu bà Loan và con Chuột vẫn theo sát khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cách giám sát này còn tệ hơn cả cai ngục giám sát tù nhân.

Lúc ông Ngạn đưa cô trở lại căn phòng tầng hầm, Mỹ Hạnh hỏi:

- Chú Ngạn, chú có phải là chú của cháu không?

Ông Ngạn trừng mắt lên nhìn cô:

- Sao mày lại hỏi vậy?

- Nếu chú là chú của cháu sao chú lại đối xử với cháu như vậy?

- Tao đã tử tế với mày lắm rồi. Tao chỉ cần mày ngoan ngoãn trong vòng năm ngày mà khó vậy sao?

- Chú Ngạn, chú muốn gì trong ngày sinh nhật của cháu?

- Rồi mày sẽ biết, sớm thôi.

Đêm hôm ấy Mỹ Hạnh tắt hết đèn đi ngủ, nhưng cô không mơ thấy gì cả. Ngay cả những tiếng gõ cũng không xuất hiện. Điều đó khiến cô hết sức tức giận.

Căn phòng này thật quái dị, nó hoạt động không theo một quy tắc nào hết. Nó đã cảnh báo cô, nhưng lại không chịu xuất hiện khi cô cần nó nhất.

Mỹ Hạnh tiếp tục kiên trì dùng khóa và dũa móng để đục thành giường. Nỗ lực của cô kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Mỗi ngày cô chỉ ngủ ba tiếng, thời gian còn lại đều dùng để nong rộng cái lỗ. Nỗ lực ấy dần được đền đáp. Miệng lỗ càng ngày càng rộng ra, vết thủng cũng sâu hơn. Lúc này đường kính miệng lỗ đã lên đến hai mươi lăm phân, chiều sâu đến bốn mươi phân.

Chỉ có điều đã đục sâu như vậy mà vẫn chưa đến khoảng trống bên trong thùng giường. Mỹ Hạnh tự hỏi phải chăng cô đang làm một điều vô nghĩa? Phải chăng cái giường này là một khối gỗ đặc không chứa đựng vật gì bên trong cả? Cô đã làm hỏng cả bốn chiếc chìa khóa, chỉ còn lại mỗi cái dũa móng đã cùn mủn đi rất nhiều, sớm có thể không còn sử dụng được nữa.

Quỹ thời gian không còn nhiều. Bốn ngày đã trôi qua, chỉ còn lại một ngày nữa là đến sinh nhật tuổi mười tám của Mỹ Hạnh.

Mạt gỗ chất đống trong góc phòng thành một cái gò nhỏ. Thật may, vì một lý do nào đó mà ông Ngạn không bao giờ chịu bước chân xuống căn phòng, nhờ thế mà công việc của cô vẫn giữ được bí mật.

Những ngón tay của Mỹ Hạnh sưng vù, chảy máu. Dằm gỗ cắm đầy trên tay cô, không thể lấy ra được. Cô đau tay tới mức không thể thay quần áo. Mỗi lần cầm bát cơm lên ăn cô đều đau muốn dại người. Phải là một ai đó khác thì đã than khó mà bỏ cuộc, nhưng Mỹ Hạnh là một cô gái kiên cường hiếm thấy. Thử thách càng khắc nghiệt ý chí của cô càng mạnh mẽ. Cô không nằm khóc, không hoang mang, tất cả mọi năng lượng trong người đều dồn vào mục tiêu mà cô đã xác định từ bốn ngày trước.

Vào buổi tối cuối cùng trước ngày sinh nhật, chiếc dũa móng cuối cùng đã gãy vụn, không thể dùng tiếp được nữa. Trong tay Mỹ Hạnh lúc này không còn một vật dụng bằng sắt nào. Đôi mắt của cô in hằn lên mạch máu của niềm căm phẫn. Ánh mắt của cô hướng sang chiếc tủ gỗ chứa quần áo. Cô mở cánh cửa tủ, dùng chân đạp gãy cánh cửa. Cánh cửa tủ quần áo lập tức bung ra. Cô lại cầm cánh cửa gãy ấy lên, đập thật mạnh vào tường làm nó vỡ thành ba phần nhỏ hơn.

Mỹ Hạnh cầm lấy phần nhỏ nhất. Đầu mảnh vỡ này vừa khéo lại nhọn, rất phù hợp cho việc đục lỗ thành giường. Cô lấy một chiếc áo bọc tay lại, vừa để cầm thanh gỗ chắc hơn và dễ hơn, vừa để giảm chấn thương lên tay. Sau khi đã chuẩn bị chắc chắn, cô mới cầm thanh gỗ nhọn đầu ấy đâm liên tiếp vào cái lỗ thủng trên thành giường. Sức cô vốn đã khỏe, lúc ấy lại có thêm công cụ mạnh hỗ trợ, vết thủng trên thành giường rộng ra với tốc độ nhanh trông thấy.

Cả đêm ấy Mỹ Hạnh không ngủ. Cô biết mình đang chạy đua với thời gian. Khi tia nắng đầu tiên xua tan màn đêm cũng là lúc cô phải đối diện với một tương lai đầy rủi ro và bất trắc. Cô bị thôi thúc phải khám phá ra bí mật của căn nhà này trước khi ông Ngạn đến và nói cho cô biết ông mong chờ gì ở cô. Cô biết chắc rằng cái giường này không bình thường vì không ai lại chịu phí nhiều gỗ để đóng một cái giường gần đặc ruột như vậy cả.

Cái giường này quả là cứng đầu. Thành giường dày không thể tả. Càng cố gắng càng có cảm giác như va đầu vào tường. Vết thủng đã sâu hoắm như một cái hố mà vẫn chưa thấy khoảng trống bên trong đâu.

Đồng hồ điểm năm giờ sáng. Đây là khoảng thời gian giao thoa giữa đêm và ngày, giữa ánh sáng và bóng tối. Mỹ Hạnh được sinh ra vào lúc bảy giờ sáng nên vẫn còn hai tiếng nữa trước khi cô chính thức bước sang tuổi mười tám. Ý nghĩ ấy khiến cô càng trở nên điên cuồng. Cô cầm thanh gỗ giộng hết sức vào thành giường trong một cú đâm không thể cưỡng lại. Theo cú đâm ấy, vết thủng bất ngờ toác ra, thanh gỗ đâm sâu và mắc lại bên trong.

Mỹ Hạnh dừng lại, thở dốc. Vậy là cô đã đục thủng được cái thành giường chết tiệt này rồi, bây giờ là lúc tìm hiểu xem bên trong nó có gì.

Bạn đang đọc Ác Quỷ Gọi Hồn sáng tác bởi vukhucisme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vukhucisme
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.