Tập 2: GIẤC MƠ KỲ LẠ
Chương 1
Nguyễn Tuấn Trung bất thần thức dậy giữa đêm, trong ngực dậy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Anh thấy vợ là Bùi Thu Hòa đang nằm đối diện, nhìn mình trừng trừng. Giữa bóng tối, đôi mắt của cô mở to hết cỡ, bao lâu không chớp.
Trung cố nói với giọng bình tĩnh:
- Em lại mơ thấy ác mộng à?
Mãi một lúc lâu sau Thu Hòa mới gật đầu.
- Lần này em mơ thấy gì vậy?
Thu Hòa thì thào đáp:
- Em mơ thấy hai chúng ta đến một ngôi làng rất hẻo lánh và vắng vẻ. Xung quanh không một bóng người. Đang đi thì em lạc mất anh. Em đã rất hoảng sợ. Em chạy loạn lên, tìm mãi vẫn không thấy anh đâu.
Mặc dù rất mệt mỏi và vẫn còn ngái ngủ, Trung vẫn khuyến khích cô kể tiếp để thể hiện sự quan tâm của mình.
- Sau đó thì sao?
- Cuối cùng em nghe thấy tiếng của anh vọng ra từ một ngôi nhà. Em mừng quá, vội chạy đến, thấy trong nhà trống rỗng nhưng có một cái cầu thang dẫn xuống dưới tầng hầm, em liền trèo xuống. Em nhìn thấy anh ngồi với một người rất lạ trông giống như làm bằng thạch vì cơ thể của ông ta rất mềm và cứ rung rinh. Người làm bằng thạch ấy nói gì đó với anh mà em không nghe thấy được. Anh thì cứ gật đầu liên tục. Em hét lên, gọi anh trở về, nhưng hình như anh không nghe thấy. Những người bằng thạch khác kéo ùa đến tóm lấy em và đưa em đi. Đúng lúc đó em tỉnh dậy.
- Thật là một giấc mơ khác thường. Bây giờ em hãy quên nó và ngủ đi.
Thu Hòa rúc vào tay chồng, nhắm mắt lại, nằm ngủ. Cô luôn có cảm giác yên tâm khi nằm bên cạnh chồng. Sự trưởng thành, bình tĩnh và quan tâm của anh làm cho cô cảm thấy được chở che và an toàn.
Hai vợ chồng họ đã kết hôn được hai năm nhưng vẫn chưa có con, mà nguyên nhân chủ yếu là vì Thu Hòa chưa sẵn sàng. Cô có một chứng bệnh, gọi là bệnh “hay gặp ác mộng”. Bệnh này không có trong y khoa, bác sĩ Đông y lẫn Tây y đều bó tay không chữa được, nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của vợ chồng cô.
Đêm nào Thu Hòa cũng nằm mơ và cô luôn nhớ từng chi tiết của giấc mơ đó ngay cả khi đã tỉnh lại. Những giấc mơ có bối cảnh và nhân vật phụ rất đa dạng. Còn cô, đương nhiên, luôn là nhân vật chính trong giấc mơ của chính mình. Những giấc mơ khiến cho cô không bao giờ ngủ ngon, đến sáng thì cô hoàn toàn kiệt sức và không thể đi làm được. Vì thế mà từ khi lấy chồng cô đã bỏ việc và ở nhà làm nội trợ toàn thời gian. Rất may Trung giàu có và thành đạt nên có thể lo được cho cả hai người.
Trung là bác sĩ giải phẫu nổi tiếng ở một bệnh viện đầu ngành. Anh thông minh từ bé, càng lớn càng trở nên xuất sắc. Trung đỗ thủ khoa đầu vào lẫn đầu ra đại học Y, sau khi tốt nghiệp đã tìm được công việc tại bệnh viện tuyến trung ương mà không cần viện đến bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào. Ở bệnh viện anh được đồng nghiệp và bệnh nhân yêu quý. Năm nay mới ba mươi ba tuổi Trung đã hoàn thành được tất cả các mục tiêu lớn của đời người là mua nhà, mua xe ô tô và cưới một người vợ xinh đẹp.
Điều tiếc nuối duy nhất của Trung, đó là tuy anh làm bác sĩ mà không chữa được căn bệnh bí ẩn cho vợ.
Thấy vợ ngày càng gầy rộc đi, Trung vô cùng đau xót.
Một hôm, Thu Hòa đưa cho chồng xem một đoạn quảng cáo trên mạng xã hội. Đoạn quảng cáo ấy thuộc về một phòng điều trị tâm lý cho những người thường xuyên gặp ác mộng. Cam kết chữa trong năm ngày là khỏi hẳn.
Trung cảm thấy nghi ngờ trước lời tuyên bố đanh thép của phòng khám.
- Nghe có vẻ không đáng tin lắm.
Thu Hòa thủ thỉ:
- Họ bảo không lấy tiền nếu sau năm ngày mà những cơn ác mộng vẫn trở lại.
- Đó chỉ là quảng cáo thôi. Em đừng tin quảng cáo.
- Mình đi thử, có mất gì đâu? Mấy hôm nay em mơ thấy ác mộng nhiều quá, chỉ ngủ được đến hai giờ sáng đã tỉnh lại, sau đó thức suốt đêm.
Trung thương vợ, lại thấy cô nói có lý, liền xin nghỉ làm một ngày để đưa vợ đi khám.
Phòng khám nằm ở một con phố nhỏ bé, khuất sau một cái nhà khác, Trung phải vòng đi vòng lại mới tìm ra được. Vừa nhìn thấy cơ sở vật chất tồi tàn, anh đã muốn đưa vợ về ngay, nhưng Thu Hòa tỏ ra rất phấn khích.
- Anh mau tìm chỗ đỗ xe rồi mình lên thôi.
Phòng khám này chỉ có một người duy nhất, vừa làm bác sĩ vừa kiêm luôn bảo vệ trông xe và pha trà rót nước. Trung thấy thế, trong bụng ngao ngán không biết thế nào mà kể.
Người bác sĩ tên là Đạo, tuổi đã già, đầu hói hết cả. Ông ta chào đón hai vợ chồng với vẻ hồ hởi.
- Mời ngồi. Có phải chị này tên là Bùi Thu Hòa không?
Thu Hòa đáp:
- Vâng ạ.
- Chị bị chứng hay mơ thấy ác mộng?
- Dạ đúng.
- Vậy thì chị tìm đúng chỗ rồi. Tôi có thể khẳng định một điều rằng ở Việt Nam và có lẽ trên toàn thế giới tôi là bác sĩ chuyên khoa duy nhất về căn bệnh này.
Trung hỏi:
- Xin hỏi chú, chú tốt nghiệp trường đại học nào, khoa nào, và đã từng hành nghề ở đâu rồi?
Ông Đạo đáp với vẻ khinh khỉnh:
- Trường đại học chỉ là chỗ dành cho mấy thằng ngu mà thôi. Đẳng cấp của tôi vượt xa mấy thằng giáo sư, tiến sĩ vớ vẩn.
Trung đang học tiến sĩ y khoa, nghe vậy nóng mặt lắm rồi. Nhưng thấy vợ vẫn ngồi im lắng nghe với vẻ đầy hy vọng liền không nỡ sỉ nhục thẳng mặt tên lang băm này mà chỉ nhỏ nhẹ bảo.
- Chỗ này không đáng tin cậy. Mình về thôi em.
- Anh, mình vừa đến sao lại về? Ở lại nghe nốt đã.
- Chẳng lẽ em còn không thấy chú đây chả học hành gì, có lẽ chỉ tự suy luận rồi cho là mình đúng. Anh không thể để cho ông ta mê hoặc em được.
- Anh còn chưa nghe phương pháp của chú ấy mà.
Trung hai lần đứng lên, cả hai lần đều phải ngồi xuống vì Thu Hòa vẫn ngồi im không nhúc nhích. Ánh mắt cô nhìn anh với vẻ hờn dỗi.
- Lúc nào cũng tự cho mình là nhất, không bao giờ quan tâm đến ý kiến của người khác. Anh giỏi nhưng chỉ giỏi trong lĩnh vực phẫu thuật thôi chứ có biết các lĩnh vực khác không? Anh có sửa được máy tính không? Có biết nấu cơm không? Có biết nắn xương chỉnh hình không?
Trung bị vợ nói cho một tràng, chỉ biết cười trừ.
Vợ anh dạo này có lẽ do mất ngủ quá nhiều mà sinh ra gắt gỏng. Trung không muốn cãi nhau rồi lại sinh ra hục hặc.
- Không biết phương pháp của chú là thế nào?
Ông Đạo dẫn hai vợ chồng vào phòng trong, ở đó có hai cái giường được đặt song song với nhau. Ngoài ra chẳng còn gì nữa hết.
- Phương pháp của tôi tuy thập phần đơn giản mà trên thế giới này không ai làm được. Các bạn có biết tại sao không? Đó là vì không ai khác ngoài tôi ra có năng lực kỳ lạ là kết nối được tâm linh của hai người đang ngủ. Nguyên nhân phổ biến nhất của tình trạng mơ thấy ác mộng triền miên là do bệnh nhân thường xuyên lo lắng vì một lý do nào đó, có thể là do cuộc sống quá căng thẳng áp lực, bị người khác chửi bới, bị mất phương hướng, nhưng lúc nãy tôi nghe chị Thu Hòa thuật lại thì có vẻ các nguyên nhân này đều không phải, chắc hẳn là còn một nguyên nhân khác mà tôi chưa nghĩ ra. Cách duy nhất để khám phá ra căn nguyên căn bệnh là phải có ai đó bước vào thế giới mộng du của chị Hòa, bởi vì chính chủ không thể thấy hết các góc khuất trong giấc mơ của mình.
Trung bật cười:
- Chú đang nói đùa đấy à? Đời thủa ai lại bước được vào giấc mơ của người khác?
- Anh cứ cười đi. Để lát nữa xem tôi có nói đúng không. Bây giờ hai người nằm trên hai cái giường này, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Khi hai người ngủ rồi tôi sẽ dẫn dắt tâm trí anh thâm nhập vào tâm trí của vợ anh.
- Bằng cách nào?
- Bằng cách đặt đồng thời tay lên trán của hai người và dùng tinh thần của tôi làm vật dẫn.
- Trời đất ơi, Thu Hòa, em không tin vào người này chứ? Ông ta là một kẻ dối trá mạt hạng, chẳng trách không ai thèm đến đây khám.
Trung còn đang thuyết phục vợ, thì Thu Hòa đã cởi giầy, trèo lên giường. Cô nằm xuống, hai tay xuôi theo thân người, nói:
- Chú Đạo, phiền chú giúp cháu.
Ông Đạo giương mắt ra nhìn Trung với vẻ giễu cợt. Trung không biết làm thế nào, đành chậm chạp cởi giầy, nằm lên chiếc giường song song với chiếc giường của vợ.
- Bác sĩ Đạo, nếu có bất kỳ điều gì không hay xảy ra, thì hãy tin chắc rằng chú sẽ phải chịu toàn bộ hậu quả.
- Xin hãy yên tâm. Tôi đã thực hiện nghi thức này nhiều lần, cho đến nay chưa từng để xảy ra bất kỳ hậu quả nào hết. Còn bây giờ, phiền anh hãy tự làm cho mình ngủ đi, bởi nếu anh không ngủ thì tôi sẽ không thể giúp gì được.
Trung nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mãi vẫn không ngủ được. Ở bên cạnh, vợ anh đã nằm im được một lúc. Hơi thở của cô đều đặn, xem ra ngủ mất rồi.
Đăng bởi | vukhucisme |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |