Trung nằm mãi rồi cũng thiếp đi.
Anh mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một không gian rộng lớn mênh mông không thấy điểm dừng, bầu trời tối đen mà xung quanh là biển lửa sôi trào tựa như dưới mười tám tầng địa ngục. Nhiệt độ nóng bỏng, ngay cả đất đai cũng bị thiêu cháy.
Vốn là người cực kỳ gan dạ dũng cảm mà lúc ấy Trung cũng sợ toát mồ hôi. Anh quay đầu sang, không thấy vợ mình đâu cả, vội thét gọi tên cô.
Giọng ông Đạo vang lên:
- Cứ bình tĩnh, anh đang ở trong giấc mơ của cô ấy thôi.
Trung thấy tiếng mà không thấy người, vội quay tứ phía để tìm.
- Chú đang ở đâu?
- Tôi đang đứng từ bên ngoài để quan sát hai người. Yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ lập tức ngắt mạch và thần trí anh sẽ trở về cơ thể của anh.
- Điều này thật kỳ lạ. Mọi thứ đều thật kỳ lạ. Năng lực của chú và giấc mơ của cô ấy. Nhưng sao nó khủng khiếp thế này?
- Làm sao tôi biết được? Hãy tìm vợ anh đi, tôi đã quan sát mà không thấy cô ấy đâu cả.
Xung quanh chỗ Trung đứng chỗ nào cũng thấy lửa. Anh nghĩ thầm không biết trong giấc mơ mình có bị bỏng không, liền đưa tay chạm vào một tai lửa, lập tức cảm thấy cơn đau lan tràn trên bề mặt da, vội vàng lùi lại.
Cảm xúc này chân thật quá đỗi, không thể phân biệt được với thực tại.
Trung chọn con đường duy nhất chưa bén lửa, cứ thế vòng vèo tiến lên, đi mãi mà vẫn không thấy Thu Hòa đâu cả.
Thời gian trong giấc mơ dường như không tính bằng giờ phút như lúc tỉnh thức. Nó trôi theo một nhịp điệu riêng, không tương ứng với dòng chảy thời gian trong thế giới thực.
Trung hỏi:
- Nếu cháu không tìm thấy Thu Hòa thì sao? Điều gì sẽ xảy ra?
Tiếng nói của ông Đạo vang vọng đáp lại:
- Chẳng sao hết. Anh và vợ anh sau đó sẽ thức tỉnh, nhưng như vậy thì vợ anh vẫn mắc chứng hay gặp ác mộng. Cách chữa khỏi duy nhất là tìm được vợ anh và đưa cô ấy ra khỏi cơn ác mộng này, giải trừ tâm bệnh cho cô ấy.
Trung nhìn biển lửa trập trùng, hỏi:
- Làm thế nào mà tìm được đây?
Nói vậy nhưng anh vẫn tiếp tục tiến lên. Ngọn lửa bốc càng lúc càng cao, biến thành một bức tường lửa chẹn đường. Bức tường lửa dài đến hàng chục cây số, phóng hết tầm mắt cũng không nhìn thấy điểm cuối. Trung đứng yên một chỗ, không muốn quay lại nhưng cũng không thể tiến lên được. Ngọn lửa bén về phía anh, thiêu đốt quần áo trên người. Trung xé rách áo vứt xuống đất. Lửa lại bén lên tóc, làm cháy da thịt.
Tiếng của ông Đạo vang lên:
- Thôi, hôm nay ngừng ở đây.
Trung choàng tỉnh, mồ hôi chảy đầm đìa khắp người. Anh ngoảnh đầu sang, thấy Thu Hòa cũng đang co giật, một lúc sau mới tỉnh lại, ánh mắt đầy vẻ mê man.
Trung vội hỏi:
- Em thế nào rồi?
Thu Hòa thì thào:
- Em lại nằm mơ thấy ác mộng.
- Ác mộng ấy là một biển lửa à?
- Vâng, đúng vậy. Em đã chờ anh đến, nhưng anh mãi không đến.
Trung cười gượng:
- Anh tìm em khắp nơi mà không thấy đâu cả.
Nói rồi anh quay sang ông Đạo, hỏi:
- Bây giờ phải làm thế nào đây ạ?
Từ chỗ khinh thường ông Đạo là bác sĩ giả cầy, lang băm, Trung bây giờ thành thực tin và nghe lời ông Đạo.
Ông Đạo nói:
- Ngày mai hai người trở lại đây. Chúng ta kết nối tâm trí nhau lần nữa.
Ngày hôm sau Trung lại xin nghỉ làm ở bệnh viện để đưa vợ đi khám. Ông trưởng khoa xem chừng khá phiền lòng, chỉ có điều ông biết chứng bệnh kỳ lạ của vợ Trung và căn bệnh đó ảnh hưởng đến gia đình cậu bác sĩ trẻ này ra sao nên cũng đành tặc lưỡi chấp nhận.
Ngày thứ hai điều trị. Lần này Trung và Thu Hòa đã có kinh nghiệm rồi nên hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Trung thấy mình trở lại không gian mênh mông bị biển lửa vây khốn. Anh chậm rãi quan sát, thấy đích thực không còn con đường nào khác ngoài việc đi lại con đường ngày hôm qua. Anh tiến lên trên con đường ấy với sự kiên định đã trở thành phẩm chất con người anh, ngay cả trong giấc mơ cũng không hề dao động.
Đi được một quãng, bức tường lửa hôm trước lại một lần nữa hiện ra, dài cả ngàn dặm, nhìn không thấy đầu cuối. Trung đứng trước bức tường lửa, tìm cách vượt qua nó, nhưng mấy lần xông pha đều bị hơi lửa nóng bỏng đẩy ngược trở lại, cho dù một mét cũng không thể tiến lên được.
Anh cảm thấy cực kỳ sốt ruột, muốn tìm cách khác, nhưng biển lửa mênh mông vô tận. Trong lúc do dự, lửa đã lan tràn đến chỗ anh đứng. Lửa chẳng những chặn đường tiến mà còn chẹn cả đường lùi. Một lần nữa ngọn lửa đỏ nuốt chửng anh, khiến ông Đạo phải đưa anh ra khỏi giấc mơ.
Trung ngồi dậy, mệt mỏi và tuyệt vọng. Anh nhìn vợ, thấy vẻ mặt thất thần của cô, trong lòng đầy nỗi hổ thẹn.
Buổi đêm hôm đó Thu Hòa chỉ ngủ được đúng hai tiếng. Sáng ra cô đứng trước gương, nhổ mấy cọng tóc bạc.
- Anh xin lỗi. – Trung nói, giọng nghẹn lại.
Thu Hòa lắc đầu:
- Anh nào có lỗi gì đâu.
Nhưng cô nói câu ấy với vẻ chán chường chứ không khích lệ chút nào.
- Anh biết em mơ thấy gì không?
- Em nói đi.
- Em mơ thấy mình bị lửa thiêu chết. Rất chậm rãi. Cảm giác lúc đó thật tồi tệ.
Hai vợ chồng không nói thêm câu gì khi Trung lái xe chở vợ đến phòng khám. Những cuộc gọi từ bệnh viện vang lên dồn dập nhưng anh không quan tâm.
Trong ngày thứ ba, vừa vào giấc mơ, anh đã chạy như điên theo con đường cũ, hy vọng sẽ vượt qua bức tường lửa trước khi nó kịp hình thành. Anh chưa bao giờ chạy nhanh và tốn sức như vậy kể từ thời sinh viên cách đây đã mười năm rồi. Chân của anh mạnh mẽ dẫm lên nền đất nóng bỏng, bất chấp các tổn thương mà nó gây ra, càng chạy càng nhanh. Cách làm này giúp anh vượt qua vị trí của hai ngày đầu tiên được mười mét, nhưng ngọn lửa cuối cùng đã bắt kịp anh và nhấn chìm anh trong những lưỡi lửa khủng khiếp bốc cao đến tận trời.
Lúc bị ông Đạo kéo khỏi giấc mơ, Trung hét lớn:
- Cháu đã nhìn thấy điểm cuối của con đường ấy. Chỉ cần chạy thêm được mười mét nữa thôi là vượt được bức tường lửa để tới điểm cuối của con đường. Bức tường lửa dài vô tận nhưng không rộng vô tận. Cháu có thể đánh bại được nó.
Ông Đạo lắc đầu:
- Anh tưởng vậy thôi. Chỉ cần bị lửa bắt kịp anh sẽ bị thiêu cháy.
- Nhưng thiêu cháy thì sao? Nó chỉ là một giấc mơ, nó không thể gây tác hại gì đến cho cháu.
- Anh nhầm rồi. Nếu anh bị thiêu cháy trong giấc mơ của vợ anh thì anh sẽ bị tổn thương tinh thần vĩnh viễn, nhẹ thì mắc chứng bệnh y như của cô ấy, nặng thì có thể bị tâm thần.
Trung lắc đầu, không tin:
- Thật vớ vẩn. Làm sao mơ lại hóa điên được?
- Xin anh hãy tin tôi. Tôi đã kết nối cho hàng trăm người, đã trải qua nhiều chuyện, kiến thức và kinh nghiệm của tôi trong lĩnh vực này hơn anh rất nhiều, tôi biết đâu là giới hạn cho tinh thần của một người khi can dự vào giấc mơ của người khác. Những gì anh trải qua trong đầu của cô ấy nếu không bị ngăn chặn kịp thời sẽ để lại các tổn thương không thể khắc phục cho tinh thần của anh. Nhiều người cũng tự tin như anh và họ đều phải chịu hậu quả. Tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra một lần nữa.
Trung nhìn vợ, thấy cô dường như già đi mấy tuổi so với ngày hôm qua, trong lòng đau xót khôn tả.
Buổi tối hôm đó Thu Hòa lại chỉ ngủ được đúng hai tiếng. Bản thân Trung tuy mệt mỏi đến thế mà cũng ngủ không yên giấc. Đến hai giờ sáng, tỉnh dậy, thấy vợ nhìn mình trân trối, anh liền tìm cách an ủi cô, nhưng dường như cô không chú tâm nghe lời anh nói.
Trung ngồi hẳn dậy, đi ra sân vườn để hút thuốc đến tận sáng.
Ngày thứ tư, Trung tắt điện thoại để không phải nghe những cuộc gọi thúc giục từ phía bệnh viện. Anh lái xe chở vợ đến phòng khám của bác sĩ Đạo.
Ông Đạo thấy ánh mắt dữ dội của Trung, không khỏi lo lắng.
- Có lẽ chúng ta không nên tiếp tục tiến hành nữa.
- Bác sĩ, hãy làm đi thôi. Phải theo việc này đến cùng.
Vừa bước vào giấc ngủ, Trung đã ra sức chạy về phía bức tường lửa. Lần này anh chạy nhanh hơn cả hôm qua, đến nơi trước khi nó kịp hình thành. Anh càng gồng mình lên chạy nhanh hơn, lúc vượt qua được vị trí của ngày đầu tiên mười lăm mét thì ngọn lửa bắt kịp anh.
Những lưỡi lửa bỏng rát làm quần áo anh bốc cháy. Trung ráng sức kêu lên:
- Chú Đạo, chú không được can thiệp vào việc này.
- Anh phải thức dậy ngay lập tức.
- Không, chú không được ngắt kết nối giữa cháu với cô ấy. Chú chỉ việc đứng nhìn.
Trung tiếp tục cất bước, lửa thiêu đốt xong quần áo bên ngoài, bắt đầu bén lên da thịt. Những lưỡi lửa ngấu nghiến cơ thể anh, đốt mỡ cháy xèo xèo, nhỏ thành những giọt mỡ rơi xuống, chưa kịp chạm đất đã hóa hơi bay mất. Tóc của anh bị thiêu trụi, lưỡi lửa liếm lên mặt. Trung vẫn trợn mắt tiến lên. Khoảng cách chỉ còn lại vài mét nữa mà như vô tận.
Ông Đạo gầm thét:
- Anh điên rồi, dừng lại ngay. Kệ anh, tôi sẽ đưa anh ra khỏi tâm trí của vợ anh.
Nói rồi, một tia sáng chợt xẹt ngang, Trung choàng tỉnh, thấy ông Đạo đang nhìn anh với vẻ kinh hãi.
Gương mặt Trung xám ngoét, biểu lộ những tổn thương tinh thần mà người bình thường cũng có thể nhận ra được ngay.
Truyện Ác Quỷ Gọi Hồn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | vukhucisme |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |