Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Bóng tối đeo bám

Tiểu thuyết gốc · 929 chữ

Sau khi tiếng cười khúc khích lạ lùng vang lên, bầu không khí trong nhóm trở nên ngột ngạt. Không ai dám nói một lời, nhưng ánh mắt mọi người đều dán chặt vào bóng tối xung quanh. Lăng Vũ Thanh siết chặt chiếc đèn pin trong tay, ánh sáng từ nó chiếu thành một đường thẳng sắc bén giữa rừng cây.

"Có lẽ chỉ là gió," Lục Khải lên tiếng, cố gắng làm dịu không khí. Nhưng giọng anh nghe rõ sự run rẩy.

"Không phải gió," Hạ Vy thì thầm. "Tôi nghe thấy rất rõ... như tiếng ai đó đang chơi đùa."

"Đủ rồi!" Trần Duy cắt ngang. "Chúng ta không nên để nỗi sợ kiểm soát. Tốt nhất là mọi người trở về lều và nghỉ ngơi. Mai trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

Cả nhóm miễn cưỡng đồng ý, từng người trở về lều riêng của mình. Nhưng đêm đó, không ai thực sự ngủ được. Trong màn đêm, những âm thanh kỳ lạ cứ vang lên: tiếng cành cây gãy, tiếng thở dài thoảng qua, và đôi lúc, cả tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi tiến gần rồi lại rời xa.

Lăng Vũ Thanh nằm im trong lều, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng tối đen phía trên. Anh không phải kiểu người dễ dàng tin vào những điều huyền bí, nhưng trực giác nói rằng có thứ gì đó đang hiện diện trong khu rừng này. Và điều tồi tệ hơn, nó không chỉ dừng lại ở bên ngoài.

Khoảng giữa đêm, anh nghe thấy tiếng động nhẹ từ bên ngoài lều. Một cái bóng nhỏ lướt qua khe cửa sổ bằng vải. Lặng lẽ, anh nắm lấy con dao gấp bên cạnh, mở cửa lều thật chậm.

Ánh trăng yếu ớt soi sáng một phần khu cắm trại. Gió lạnh lùa qua những tán cây, làm chúng rung rinh như những bàn tay vẫy gọi. Nhưng không có ai ở đó. Chỉ có chiếc lều của Linh, nằm chếch bên trái, đang lay động bất thường.

"Linh?" Lăng Vũ Thanh cất giọng, vừa đủ để không đánh thức người khác.

Không có tiếng trả lời.

Anh tiến lại gần, từng bước cẩn thận. Khi anh vén cửa lều của Linh lên, máu trong người như đông cứng lại. Bên trong trống rỗng. Linh đã biến mất.

Tiếng hét của Lăng Vũ Thanh đánh thức cả nhóm. Mọi người vội vã tụ tập lại, ánh đèn pin lia loạn xạ.

"Cậu chắc chắn không thấy Linh?" Trần Duy hỏi, giọng trầm thấp.

"Chắc chắn. Tôi kiểm tra cả khu vực xung quanh, không có dấu hiệu nào," Lăng Vũ Thanh đáp, gương mặt nghiêm trọng.

"Đừng đùa nữa, Linh!" Lục Khải gọi lớn, nhưng chỉ có tiếng vọng của chính anh đáp lại.

Hạ Vy run rẩy nắm lấy tay Lăng Vũ Thanh. "Có khi nào... có thứ gì đó đã đưa cô ấy đi không? Cậu cũng nghe tiếng bước chân đêm qua mà, đúng không?"

Không ai trả lời. Lăng Vũ Thanh cảm nhận rõ ràng rằng nỗi sợ hãi đang gặm nhấm từng người. Ánh mắt của mọi người bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau.

"Sao chúng ta biết được... có ai trong nhóm mình liên quan không?" Một giọng nói vang lên. Là Phương, cô gái thường ngày vui vẻ nhưng giờ đây ánh mắt lạnh lùng như dao.

"Làm sao mà liên quan được chứ?" Lục Khải phản bác. "Chúng ta đã biết nhau cả chục năm!"

"Nhưng mấy câu chuyện ma kia, nếu là thật thì sao?" Hạ Vy run run nói. "Nếu ác quỷ có thể giả làm người, thì... thì..."

Không ai nói ra, nhưng ý nghĩ ấy treo lơ lửng trong không khí: nếu ác quỷ thực sự ở đây, thì một trong số họ có thể không phải là con người.

Họ chia nhau tìm kiếm Linh trong rừng. Cả nhóm bám sát nhau, không ai dám tách ra dù chỉ một bước. Tiếng côn trùng kêu rả rích hòa cùng tiếng lá xào xạc dưới chân làm mọi thứ càng trở nên căng thẳng.

Đột nhiên, Lăng Vũ Thanh dừng lại. Anh phát hiện một vệt máu nhỏ loang trên lá cây.

"Mọi người, lại đây!" Anh gọi.

Cả nhóm tụ lại, ánh đèn pin rọi vào vệt máu dẫn sâu vào rừng. Không ai nói một lời, nhưng tất cả đều hiểu rằng phải đi theo.

Lối đi hẹp dần, bóng cây đan vào nhau thành một chiếc vòm đen sì. Lăng Vũ Thanh đi đầu, cảm giác ngột ngạt tăng lên từng phút.

Và rồi, họ nhìn thấy nó.

Một cái cây lớn với thân cây bị khắc đầy những ký hiệu kỳ quái. Bên dưới, là chiếc ba lô của Linh, rách toạc, dính đầy máu.

"Mình nghĩ... chúng ta nên quay lại ngay," Hạ Vy lắp bắp.

Nhưng trước khi ai kịp phản ứng, một tiếng cười ghê rợn vang lên từ phía trên. Mọi người ngẩng đầu, và trong ánh đèn pin, họ nhìn thấy một bóng người treo lơ lửng trên cành cây, ánh mắt đỏ rực đang nhìn xuống.

"Chạy!" Lăng Vũ Thanh hét lên, kéo mọi người khỏi cơn bàng hoàng.

Tiếng chân chạy vang dội giữa khu rừng, nhưng ai cũng cảm thấy như có một thứ gì đó đang đuổi theo. Một cơn gió lạnh thốc qua, mang theo tiếng thì thầm đáng sợ:

"Đừng vội đi... cuộc chơi mới chỉ bắt đầu."

Bạn đang đọc Ác Quỷ Trong Rừng Sâu sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.