Chương 3: Mặt nạ bắt đầu rơi
Nhóm bạn thở hồng hộc khi đến được một khu đất trống giữa rừng. Không ai nói gì, tất cả đều ngồi bệt xuống, cố gắng trấn tĩnh lại sau cơn hoảng loạn. Ánh đèn pin mờ nhạt dần khi pin cạn kiệt, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt để xua đi bóng tối.
Lăng Vũ Thanh đứng ở rìa nhóm, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng khuôn mặt. Họ đã mất Linh. Sự biến mất bí ẩn của cô và tiếng cười ghê rợn kia không thể là ngẫu nhiên. Quan trọng hơn, lời đồn về ác quỷ đội lốt người giờ đây không còn chỉ là một câu chuyện để giải trí nữa.
“Chúng ta không thể ở đây mãi,” Lăng Vũ Thanh nói, phá tan sự im lặng. “Phải quay về khu cắm trại, thu dọn đồ và rời khỏi khu rừng này trước khi trời sáng.”
“Không được!” Hạ Vy hét lên, giọng nghẹn lại. “Chúng ta đã thấy cái bóng đó! Nếu quay lại, nó sẽ giết tất cả chúng ta!”
“Vậy cậu muốn làm gì?” Trần Duy hỏi, giọng trầm. “Ngồi đây đợi nó tới sao? Không có thức ăn, nước uống, chúng ta sẽ không trụ được lâu.”
“Thế thì… thì…” Hạ Vy lắp bắp, đôi mắt đỏ hoe, nhìn quanh như cầu cứu.
“Đủ rồi!” Lục Khải đứng bật dậy. “Mọi người đang mất bình tĩnh! Chúng ta chỉ cần đi cùng nhau, không tách ra, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Không đơn giản vậy đâu,” Phương lên tiếng, giọng sắc như dao. “Chúng ta đang đối đầu với thứ không phải con người. Và đừng quên…” Cô dừng lại, ánh mắt liếc nhìn từng người. “… nó có thể là một trong chúng ta.”
Cả nhóm lặng thinh. Lời nói của Phương như một ngọn lửa nhỏ nhưng đủ sức đốt cháy nỗi hoài nghi đang âm ỉ trong lòng mỗi người.
“Đừng nói nhảm!” Lục Khải gằn giọng. “Chúng ta là bạn! Không ai trong chúng ta là quỷ cả!”
“Cậu có chắc không?” Phương nhếch mép. “Cậu có chắc là cậu biết tất cả mọi người ở đây đủ rõ không? Có thể ngay cả người mà cậu tin tưởng nhất cũng đang đeo mặt nạ.”
“Đủ rồi.” Lăng Vũ Thanh lên tiếng, giọng lạnh như băng, khiến cả nhóm im bặt. “Ngồi đây nghi ngờ nhau không giải quyết được gì. Nếu thực sự có kẻ nào trong nhóm không phải người, thì nó sẽ lộ ra sớm thôi.”
“Cậu nói nghe dễ dàng nhỉ,” Phương phản bác. “Nhưng nếu không phải chúng ta phát hiện ra nó mà là nó tấn công trước thì sao?”
Trần Duy đứng lên, vỗ vai Lăng Vũ Thanh. “Thanh nói đúng. Chúng ta không có thời gian để tranh cãi. Tốt nhất là di chuyển ngay bây giờ. Chúng ta sẽ cùng đi, nhưng phải hết sức cẩn thận.”
Nhóm bạn quay lại con đường cũ, lần mò trong bóng tối. Gió lạnh lùa qua những cành cây, mang theo âm thanh thì thầm quái đản như tiếng hát của những hồn ma. Hạ Vy bám chặt lấy cánh tay của Lăng Vũ Thanh, bàn tay cô run rẩy.
“Thanh, cậu nghĩ ai… là nó?” Cô thì thầm, giọng đầy sợ hãi.
“Không ai cả. Và cũng là tất cả.” Lăng Vũ Thanh trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn vào khoảng tối phía trước.
Đi được một đoạn, họ bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Ban đầu là một tiếng, sau đó là hai, ba tiếng… như có thứ gì đó đang chạy theo họ.
“Dừng lại!” Lăng Vũ Thanh giơ tay, ra hiệu.
Mọi người quay lại, ánh đèn pin rọi vào con đường mòn. Không có gì ngoài những tán cây và lá khô rải rác. Nhưng rồi, một bóng đen thấp thoáng ở xa, nhanh chóng biến mất vào rừng sâu.
“Là Linh?” Hạ Vy thốt lên, định chạy tới.
“Đừng!” Lăng Vũ Thanh kéo cô lại. “Đừng để nó dụ cậu đi.”
Đúng lúc đó, Lục Khải giật đèn pin từ tay Trần Duy và chạy lao về hướng bóng đen, bất chấp những tiếng hét gọi lại.
“Khải, quay lại!”
Nhưng anh ta không nghe. Tiếng bước chân của Lục Khải biến mất trong bóng tối, để lại sự im lặng đến rợn người.
“Cậu ấy làm gì vậy chứ?!” Phương nghiến răng.
“Chúng ta không được chia rẽ!” Lăng Vũ Thanh nói, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi vào con đường Lục Khải vừa đi qua, lòng dấy lên nỗi bất an.
Một tiếng hét xé toạc màn đêm.
Đó là tiếng của Lục Khải.
Khi cả nhóm chạy đến, họ thấy Lục Khải đứng bất động giữa một khoảng rừng trống. Ánh đèn pin rọi vào người anh, gương mặt trắng bệch, đôi mắt mở to kinh hoàng.
“Khải, chuyện gì xảy ra?” Trần Duy hỏi, lay mạnh vai anh.
“C-có… có thứ gì đó…” Lục Khải lắp bắp, tay chỉ về phía trước.
Nhưng khi mọi người nhìn theo, chỉ thấy một cái cây lớn, với thân cây khắc đầy những ký hiệu kỳ dị giống như lần trước.
“Không có gì ở đây cả,” Trần Duy nói, giọng căng thẳng.
“Không! Nó ở đó! Tôi đã thấy! Một bóng người… mắt đỏ rực… nó nhìn tôi!” Lục Khải hét lên, gần như phát điên.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay,” Lăng Vũ Thanh nói, giọng nghiêm trọng.
Nhưng khi quay lại, anh nhận ra một điều kinh hoàng. Trong số mười người, giờ đây chỉ còn lại tám.
“Khoan đã…” Lăng Vũ Thanh nói, giọng chùng xuống. “Phương đâu rồi?”
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |