Chương 4: Ánh mắt trong bóng tối
Cả nhóm sững sờ khi nhận ra Phương đã biến mất. Mọi ánh đèn pin nhanh chóng được bật lên, quét qua khu rừng rậm rạp nhưng chỉ thấy những tán cây dày đặc như bức tường đen kịt.
"Phương đâu rồi?!" Hạ Vy hét lên, đôi mắt ướt nhòe.
"Vừa nãy cô ấy còn ở đây," Trần Duy nghiến răng, gương mặt căng thẳng.
"Chúng ta đã nói không được tách nhau ra!" Lăng Vũ Thanh quát, sự giận dữ pha lẫn lo âu trong giọng nói.
"Bây giờ làm sao đây?!" Lục Khải hét lớn, ánh mắt đảo loạn trong hoảng sợ. "Từng người một biến mất, chúng ta chẳng khác gì con mồi cả!"
"Im đi!" Lăng Vũ Thanh ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nếu cứ hoảng loạn như thế này, tất cả sẽ chết. Nghe đây, chúng ta không thể tìm Phương trong bóng tối thế này. Cần phải trở về khu cắm trại để củng cố lực lượng và lấy thêm đồ trước khi làm bất cứ điều gì."
"Nhưng… nếu Phương bị thứ đó bắt đi thì sao?" Hạ Vy nấc lên.
"Chúng ta không thể cứu cô ấy nếu tự đặt mình vào nguy hiểm," Lăng Vũ Thanh đáp, giọng đầy dứt khoát. Anh liếc nhìn từng gương mặt. "Nếu ai không muốn đi, có thể ở lại."
Không ai trả lời. Sợ hãi đã khiến mọi người trở nên rụt rè, không dám làm trái lời anh.
Khi nhóm trở lại khu cắm trại, mọi thứ trông lộn xộn như vừa trải qua một trận bão. Những chiếc lều bị xé toạc, balo vương vãi khắp nơi. Lửa trại tắt ngấm từ lâu, để lại tro tàn lạnh lẽo.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây?" Lục Khải thì thầm, giọng đầy lo lắng.
"Không phải bão," Trần Duy quan sát những dấu vết trên mặt đất. "Có thứ gì đó đã tới đây."
"Nhìn kìa!" Hạ Vy chỉ tay vào một cái cây gần đó.
Trên thân cây, những ký hiệu kỳ dị lại xuất hiện, nhưng lần này lớn hơn và nhiều hơn, như thể được vẽ bằng máu. Bên dưới, là một chuỗi lông tóc dài màu đen đẫm nước, nhìn không khác gì mái tóc của Phương.
Hạ Vy hét lên, chạy về phía sau và ôm chặt lấy Lăng Vũ Thanh.
"Không thể nào… đừng nói là…" Lục Khải lắp bắp, ánh mắt dại đi.
"Chúng ta cần tập trung," Lăng Vũ Thanh nói, giọng mạnh mẽ nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những ký hiệu. "Thứ này đang cố gắng chơi đùa với chúng ta. Nếu để nó làm chủ, chúng ta sẽ chết."
Họ gom lại những vật dụng cần thiết từ những gì còn sót lại: dao, đèn pin, một ít thức ăn và nước. Trong lúc thu dọn, Trần Duy phát hiện một vật lạ trong đống đồ của Phương. Đó là một cuốn sổ cũ kỹ với bìa bằng da nứt nẻ, trông như thể đã tồn tại cả thế kỷ.
"Phương mang theo cái này sao?" Trần Duy nhíu mày.
"Cái gì vậy?" Lăng Vũ Thanh hỏi, tiến lại gần.
Trần Duy lật cuốn sổ ra. Bên trong là những trang giấy vàng úa, chi chít những ký tự lạ bằng mực đỏ, giống hệt những ký hiệu trên thân cây. Cùng với đó là những hình vẽ ghê rợn: hình một con quái vật có đôi mắt đỏ rực, bàn tay dài với móng vuốt sắc nhọn, và những con người bị kéo lê vào bóng tối.
"Phương mang cái này theo làm gì?" Hạ Vy hỏi, giọng run rẩy.
"Cô ấy có thể biết nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ," Lăng Vũ Thanh nói, ánh mắt dán chặt vào trang sách. "Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Quan trọng là, thứ này…" Anh chỉ vào hình vẽ con quái vật. "…là thứ chúng ta đang đối mặt."
"Ý cậu là gì?" Lục Khải hỏi, giọng hoảng hốt.
"Phương có thể đã biết trước điều gì đó về khu rừng này. Hoặc tệ hơn, cô ấy mang thứ này vào rừng để triệu hồi nó."
Cả nhóm sững sờ. Ý nghĩ rằng một trong số họ có thể liên quan đến những chuyện kinh hoàng này khiến mọi người càng thêm lo lắng.
"Chúng ta không thể chắc chắn điều gì," Trần Duy trầm ngâm. "Nhưng nếu cuốn sổ này liên quan đến chuyện đang xảy ra, có lẽ nó cũng sẽ cho chúng ta cách để chống lại thứ đó."
Lăng Vũ Thanh lật vội những trang sách, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung. Trên một trang, anh dừng lại. Có một đoạn chữ viết bằng tiếng Trung Quốc cổ, được viết tay. Bên cạnh đó, là một hình vẽ: một vòng tròn với những ký hiệu bao quanh, trông như một loại bùa chú.
"Cái này…" Lăng Vũ Thanh khẽ nói. "Có thể là cách để phong ấn nó."
"Chúng ta sẽ thử chứ?" Hạ Vy hỏi, giọng đầy hy vọng.
"Không có lựa chọn nào khác." Anh gấp cuốn sổ lại, ánh mắt sắc như dao. "Nhưng trước khi làm bất cứ điều gì, chúng ta phải đảm bảo một điều: không ai trong số chúng ta là nó."
Bóng tối của khu rừng như dày hơn khi cả nhóm ngồi quây lại bên đống lửa nhỏ, ánh sáng vàng hắt lên những gương mặt căng thẳng. Ánh mắt mọi người bắt đầu nhìn nhau đầy nghi ngờ, từng giây trôi qua như kéo dài vô tận.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Lăng Vũ Thanh cất giọng, trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Nếu ác quỷ đang đội lốt một người trong chúng ta, thì đã đến lúc nó phải lộ diện."
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |