Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Vòng tròn nghi kỵ

Tiểu thuyết gốc · 1007 chữ

Đêm sâu như một tấm màn dày cộm che kín mọi ánh sáng. Gió rừng rít qua những cành cây, mang theo âm thanh thì thầm không rõ từ đâu vọng lại. Cả nhóm ngồi quây quanh đống lửa nhỏ, hơi ấm duy nhất trong cái lạnh thấu xương. Mọi ánh mắt đều dán vào Lăng Vũ Thanh, người đang cầm cuốn sổ kỳ bí trên tay, từng trang giấy như chứa đựng bí mật của bóng tối.

“Trước khi chúng ta làm gì tiếp theo, tôi cần mọi người phải trả lời thật rõ ràng: tối nay, có ai trong số các bạn làm điều gì… kỳ lạ không?” Lăng Vũ Thanh hỏi, giọng đều nhưng sắc lạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn từng người.

“Cậu nghĩ là gì đây? Chúng ta vừa mất Phương, trước đó là Linh, giờ cậu còn muốn nghi ngờ chúng tôi sao?” Lục Khải bật dậy, gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.

“Bình tĩnh đi, Khải!” Trần Duy kéo anh ngồi xuống. “Thanh không có ý đó. Nhưng rõ ràng, chúng ta đang bị thứ gì đó săn đuổi, và nếu đúng như những gì Phương từng nói, thì có kẻ trong số chúng ta không phải người.”

Lời nói như một nhát dao chém vào bầu không khí vốn đã căng thẳng. Mọi ánh mắt trong nhóm bắt đầu nhìn nhau đầy ngờ vực.

“Làm sao cậu biết được điều đó?” Hạ Vy lên tiếng, giọng run rẩy. “Phương đã biến mất. Có thể cô ấy tự dựng nên câu chuyện này để dọa chúng ta. Hoặc… hoặc chính cô ấy là thứ đó!”

“Không, điều đó không hợp lý.” Trần Duy lắc đầu. “Nếu Phương là quỷ, thì tại sao cô ấy lại biến mất?”

“Đúng vậy.” Lăng Vũ Thanh gật đầu, giọng trầm. “Kẻ đó không muốn tự bộc lộ. Nhưng trong tình thế này, nó sẽ lộ diện sớm thôi.”

“Làm sao cậu chắc chắn?” Lục Khải nhíu mày.

“Vì nó cần chúng ta,” Lăng Vũ Thanh nói, giọng sắc bén. “Cả nhóm ở đây không chỉ là con mồi, mà còn là thứ duy trì sức mạnh của nó. Đó là lý do vì sao nó chưa giết tất cả ngay từ đầu. Nó đang chơi đùa với chúng ta, từng bước một, để gieo rắc sợ hãi và nghi kỵ.”

Hạ Vy bật khóc. “Vậy… vậy chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết sao?”

“Không,” Lăng Vũ Thanh nói, đặt cuốn sổ xuống giữa nhóm. “Trong cuốn sổ này có một nghi lễ phong ấn, nhưng để thực hiện, chúng ta cần xác định kẻ nào trong số chúng ta là ác quỷ.”

“Và làm thế nào để làm được điều đó?” Trần Duy hỏi, giọng đầy lo lắng.

Lăng Vũ Thanh lấy ra một con dao nhỏ từ túi đồ của mình. Lưỡi dao phản chiếu ánh lửa, sáng lên như một vệt ánh sáng sắc bén.

“Máu.” Anh nói, ánh mắt dán chặt vào mọi người. “Theo truyền thuyết, máu của quỷ không giống người. Chỉ cần cắt một vết nhỏ, chúng ta có thể biết ai là kẻ giả mạo.”

“Cậu đang điên à?!” Lục Khải hét lên, gương mặt trắng bệch. “Cậu muốn chúng ta tự cắt mình chỉ vì một câu chuyện trong cuốn sách rách nát đó sao?”

“Nếu không làm, chúng ta sẽ không bao giờ biết được,” Lăng Vũ Thanh đáp, giọng lạnh băng.

Không ai dám nói thêm lời nào. Một sự im lặng chết chóc bao trùm, chỉ còn tiếng gió rít và âm thanh lách tách của đống lửa.

Người đầu tiên đứng dậy là Trần Duy. Anh bước tới trước mặt Lăng Vũ Thanh, ánh mắt kiên định.

“Được, tôi làm trước. Chúng ta cần kết thúc chuyện này.”

Lăng Vũ Thanh gật đầu, đưa con dao cho Trần Duy. Anh ta cắn chặt răng, cắt một vết nhỏ trên đầu ngón tay. Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền đất. Không có gì xảy ra.

“Tôi không phải quỷ,” Trần Duy nói, giọng nhẹ nhõm.

Tiếp theo là Hạ Vy. Cô run rẩy cầm lấy con dao, đôi tay lóng ngóng đến mức suýt đánh rơi. Cuối cùng, cô cũng cắt một vết nhỏ trên tay, máu chảy ra, cũng đỏ tươi như của Trần Duy.

“Tôi… tôi không phải…” Cô thở phào nhẹ nhõm.

Lần lượt, từng người tự thử. Máu họ đều giống nhau, không có gì bất thường. Nhưng khi đến lượt Lục Khải, anh ta ngần ngừ.

“Sao vậy, Khải?” Trần Duy hỏi, giọng nghi ngờ.

“Tôi không tin vào chuyện này,” Lục Khải lùi lại, ánh mắt dao động. “Ai biết được cuốn sách đó nói có đúng không? Có thể nó chỉ là một trò bịp để gây chia rẽ chúng ta.”

“Hoặc cậu có điều gì đó muốn giấu,” Lăng Vũ Thanh nói, giọng đều nhưng ánh mắt sắc lạnh.

“Không! Tôi không phải quỷ!” Lục Khải hét lên, giọng càng lúc càng cao. “Các người đang ép tôi!”

Đột nhiên, gió rừng thổi mạnh, đống lửa trước mặt họ bùng lên một cách bất thường, ánh sáng đỏ rực hắt lên gương mặt của Lục Khải. Đôi mắt anh ta lóe lên một tia sáng kỳ dị trong chốc lát.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào anh, nỗi nghi ngờ dần chuyển thành nỗi kinh hoàng.

“Khải…” Trần Duy lùi lại một bước. “Cậu là…”

Nhưng trước khi anh kịp nói hết câu, Lục Khải gầm lên như một con thú hoang, đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu. Một nụ cười méo mó hiện lên trên gương mặt anh ta, nụ cười không thuộc về con người.

“Cuối cùng các người cũng nhận ra rồi sao?” Một giọng nói trầm thấp và rợn người vang lên, không còn là giọng của Lục Khải. “Nhưng đã quá muộn.”

Ánh lửa tắt ngấm. Trong bóng tối đen kịt, tiếng cười man dại vang vọng khắp khu rừng.

Bạn đang đọc Ác Quỷ Trong Rừng Sâu sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.