Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khe người chết

Phiên bản Dịch · 1951 chữ

Tôi tên là Ngô Hiểu Phi, sinh ra ở 1 tiểu sơn thôn tên là Ngô sơn ở vùng Đông Bắc, tiểu sơn thôn thực lạc hậu, tứ phía là ngọn núi vây quanh, giao thông khó khăn, ngăn cách với thế nhân, đến chim đều khó bay ra ngoài.

Ngô sơn thực nghèo khó, không có điện, càng không có TV, duy nhất giải trí chính là ăn qua cơm chiều sau đó một đám già trẻ đàn ông ở dưới cây liễu lớn hóng gió, hút thuốc lá sợi, tán gẫu chút chuyện cười người lớn, nói chút chuyện ma quỷ để dọa đám tiểu hài tử, tự tiêu khiển mà thôi, nhưng hiện tại ngẫm lại tôi thực hoài niệm loại sinh hoạt này.

thời điểm tôi sinh ra chỉ nặng hơn 1 cân, chưa được 1 nửa cân nặng của đứa trẻ bình thường, lúc ấy bà mụ đỡ đẻ cho tôi tay run lên thiếu chút nữa đem tôi đánh rơi, xong việc chính bà ấy nói: “Đứa bé kia lạnh băng, ôm vào trong ngực tựa như ôm một thi thể”

Gia đình của tôi rất đơn giản, gồm có ba mẹ , ông nội và tôi, ba tôi là một thầy thuốc ở nông thôn, mẹ tôi là 1 hiền thê lương mẫu, mà ông nội tôi ở trong mắt mọi người là 1 người điên.

Ông nội tôi tên là Ngô Hữu Đạo, cái tên nghe thực quê mùa lại rất giản dị, ở ttrong trí nhớ hữu hạn của tôi, ông tôi vẫn luôn điên điên khùng khùng, lôi thôi, khi cười lộ ra hàm răng vàng khè.

Ông nội tuy rằng điên rồi, nhưng lại đối với tôi rất tố tôi, thỉnh thoảng lại đưa tới cho tôi một ít kẹo, mà tôi đối với ông nội cũng rất quyến luyến, luôn thích quấn lấy ông, nắm râu ông, bắt lấy quần áo ông mà chơi đánh đu.

Tôi từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, không thể đi lại, hơn nữa nửa đêm luôn sẽ không thể hiểu được mà khóc nhè, giống như có đồ vật gì đang cố ý làm tôi sợ, khóc lóc không ngừng, chỉ có mẹ đem tôi ôm vào trong ngực hát ru và kể chuyện xưa, tôi mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ

Ba tôi tuy rằng là thầy thuốc, thế nhưng đối với bệnh của tôi cũng là không thể làm gì, biện pháp có thể sử dụng đều đã dùng, canh gà, canh cá, bổ như thế nào đều không được, ngược lại càng ngày càng gầy, tinh thần càng ngày càng không tốt, nói câu khó nghe tôi tùy thời đều sẽ bước vào quỷ môn quan

Hàng xóm láng giềng, họ hàng thân thích, đều bàn tán rằng, Nhà lão Ngô có phải đã tạo nghiệt gì hay không, người già thì phát điên, trẻ nhỏ thì bệnh không xuống giường được, sợ là muốn biến thành quỷ, đáng tiếc cho đứa bé này

Mà mỗi lần nghe được người nói như vậy, ông nội tôi liền sẽ phát tác điên bệnh, nhặt lên cục đá, hòn đất trên mặt đất ném tới mọi người, cảnh này khiến mọi người ngạc nhiên, Ngô Hữu Đạo này tuy rằng điên rồi, nhưng vẫn là rất yêu thương cháu của mình.

Cho đến có một ngày bệnh của tôi đột nhiên khỏi hẳn, trong một đêm liền tốt, Điều này khiến hàng xóm và họ hàng đều âm thầm lấy làm kỳ lạ, không thể giải thích, chỉ có chính tôi minh bạch, tôi mơ hồ nhớ rõ đó là một buổi tối mưa rất to, ngoài nhà sấm sét ầm ầm, có thanh âm gào rống điên cuồng, Ông nội một thân đều là nước mưa từ bên ngoài đi đến, thoạt nhìn rất là mỏi mệt, cuối cùng ngừng lại ở mép giường của tôi, yên lặng nhìn chăm chú vào tôi

Tôi nghe được Ông nội thở dài một hơi, đôi tay ướt dầm dề không ngừng ở trên người tôi nhẹ nhàng xoa bóp, cuối cùng đem tôi lật lại, ngón tay ở sau lưng tôi vẽ cái gì đó, tôi cảm giác được sau lưng có một dòng nước nóng chảy xuôi, thực thoải mái, rồi sau đó hôn mê chìm vào giấc ngủ.

Mà ngày hôm sau tỉnh lại, tôi liền cảm giác được cả người có sức lực, không cần mẹ tôi nâng, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, khiến cho mẹ tôi kinh hỉ dị thường, vuốt ve tôi, che miệng lại nước mắt liền chảy ra.

Mà khi đó tôi còn nhỏ, thực mau liền đem chuyện đó quên mất, cho đến khi xảy ra một sự kiện khác, tôi mới biết được, Ông nội tôi cũng không có điên, lại còn thực thần bí.

Năm ấy tôi mười hai tuổi, thân thể khỏe mạnh, thể trạng cường tráng, so với những đứa trẻ cùng tuổi đều cao hơn không ít, hơn nữa tôi ham chơi, bướng bỉnh, thuộc dạng nhất quỷ nhì ma, là đứng đầu trong số mười mấy đứa trẻ ở gần đó.

Trong đó có 1 người có quan hệ tốt nhất với tôi, tên là Đại Tráng, hắn là tiểu tuỳ tùng trung thực của tôi.

Đồng ruộng, trong sơn động, rừng rậm liền không có chỗ nào mà chúng tôi không dám đi, đào trứng chim, đào khoai lang đỏ, trộm hoa quả, liền không có việc gì mà chúng tôi không dám làm.

Bởi vì những chiến tích chồng chất đó của chúng tôi, thực thành công liền trở thành một mối phiền phức lớn trong thôn, những người già vì hù dọa chúng tôi liền cho chúng tôi nói một loạt chuyện xưa khủng bố, Những người già đó tuy rằng văn hóa không cao, nhưng nói chuyện xưa đều giống như tự mình trải qua, nói sinh động như thật, rất là dọa người, trong đó liền có một chuyện xưa về Khe người chết.

Cách thôn trang chúng tôi mười mấy dặm có một khe suối, hai mặt núi vây quanh, con đường rộng chỉ chừng 1 mét, hai người đứng sát vai mới có thể thông qua, mà hai bên đường che kín vô số ngôi mộ đất, chạy dài mấy chục dặm, căn bản nhìn không tới cuối

Nghe nói những ngôi mộ đất đó từ thời điểm Thanh triều liền đã có, mãi cho đến hôm nay, bởi vậy có thể biết được nơi này đến cùng đã chôn bao nhiêu người chết, cho nên con đường này lại gọi là đường người chết, ý tứ là đường cho người chết đi.

Khi đó liền tính là ban ngày, hán tử cường tráng cũng không dám một mình đi qua, mà buổi tối người đi qua nơi này không có ai từng ra đc, cho nên dần dần ít có người đi, con đường này cũng liền chậm rãi trở thành hoang phế.

Mười hai tuổi tôi đã học lớp 5 tiểu học, trong thôn cũng không có trường học, cho nên chỉ có thể chạy đến trong thị trấn cách đó 20 dặm để đi học, mỗi ngày vào 6 giờ sáng có 1 chuyến xe đưa chúng tôi đi học, buổi chiều 6 giờ đồng dạng có 1 chuyến xe đưa chúng tôi trở về.

Một ngày cũng liền chỉ có 2 chuyến, nếu nhơ lỡ mất chuyến xe, chỉ có thể ở trong trường học qua một đêm.

Mà sự tình liền phát sinh dưới tình huống như vậy, ngày đó tôi cùng Đại Tráng buổi chiều trốn học đi rừng cây ở phía sau trường học lấy trứng chim, bởi vì cây cối rất cao, thân rất to và khó trèo, hai người chúng tôi từ buổi chiều mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới đem được trứng chim mang xuống dưới.

Cầm trứng chim tôi cùng Đại Tráng đắc ý tung ta tung tăng, chuẩn bị trở về khoe ra với các bạn, nào biết chạy về trường học, xe chở học sinh đã đi rồi, tôi cùng Đại Tráng 2 mắt nhìn nhau, quyết định đi bộ trở về.

Mà chúng tôi quyết định đi bộ trở về lý do cũng thực buồn cười, vì để khoe chiến lợi phẩm là trứng chim với các bạn nhỏ khác, việc lấy được trứng chim không dễ, việc này có thể tăng lên vương uy của tôi đối với những đứa trẻ khác.

Vừa mới bắt đầu hai người chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, dọc theo đường đi nhảy nhót, rất là vui sướng, nhưng dần dần mệt mỏi, càng đi càng chậm, hai mươi dặm đường đối với hai đứa trẻ mười mấy tuổi mà nói vẫn là quá xa.

Lại đi đc hơn mười phút, tôi cùng Đại Tráng đều đi không nổi, lúc này đã chạy tới một chỗ khe núi, bốn phía đã một mảnh đen nhánh, gió đêm xôn xao thổi quét, thổi tới trên mặt, trên thân thể rất là rét lạnh.

Tôi cùng Đại Tráng rốt cuộc đều là tiểu hài tử, đều sợ hãi, mà chúng tôi lại đi không nổi nữa, hai người ngồi ở trên một tảng đá bên đường , mặt mày buồn bã, gần như sắp khóc.

Ngồi một hồi, Đại Tráng nói đau bụng, muốn đi vệ sinh, tôi muốn cùng hắn đi, hắn ngượng ngùng, một hai muốn tự mình đi.

Sau khi Đại Tráng rời đi, tôi ngồi 1 mình ở trên tảng đá, trời càng tối, gió thổi càng lớn hơn nữa, trong núi truyền ra tiếng cú mèo kêu to, cùng với một ít tiếng gầm của dã thú, khiến cho tôi càng sợ hãi.

Đúng lúc này, tôi nghe được Đại Tráng lớn tiếng kêu lên, tôi lập tức đứng lên, hướng về nơi thanh âm phát ra đi tới, mới vừa đi được vài bước, đột nhiên một trận gió thổi lại đây, mà trận gió này rất kỳ quái, giống như 1 cỗ lốc xoáy nhỏ, liền xoay tròn cách trước người tôi 3 mét, nhấc lên một ít bụi đất.

Tôi đi một bước phía trước, gió lốc liền lui về phía sau một bước, Thoáng chốc, tôi giống như nhìn đến một bà lão mặc áo tang đứng ở trước người tôi, đầy mặt mỉm cười, duỗi ra hai tay, hướng về tôi vẫy tay, giống như đang nói: “Tới đây, tới đây”

Lúc ấy tôi thực sợ hãi, nhưng lại lo lắng cho an nguy của Đại Tráng, cắn răng một cái, tráng lá gan, chạy tới phía trước, ở thời điểm xuyên qua gió lốc cảm giác đầu tiên của tôi chính là lạnh, rấ lạnh, giống như ngực đột nhiên thả vào một khối băng, máu phảng phất đều sắp đông lại.

Cảm giác thứ 2 là đầu óc trở nên mơ màng, giống như có người ở bên tai tôi bảo tôi ngủ, ở trong nháy mắt kia rét lạnh phảng phất như không tồn tại, tôi lại về tới cái ôm ấp áp của mẹ.

“Buồn ngủ quá”

Tôi cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, trong đầu có người không ngừng nói chuyện cùng tôi, rồi sau đó too ngã xuống trên mặt đất, mí mắt đã cơ hồ khép lại, tùy thời đều sẽ ngủ.

“Càn khôn Thiên Đạo, yêu nghiệt, ngươi dám”

Một tiếng rống giận phát ra, một ngọn lửa màu vàng gào thét mà đến, ở trong bóng đêm đen nhánh rất là dễ thấy

Bạn đang đọc Âm Dương Tróc Quỷ Sư (Dịch) của Lạc diệp tri thu diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi langphong0110
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.