Một hồn bảy phách
Mỹ nữ này liên tục xé rách quần áo mình, miệng khẽ mở, nhỏ giọng rên rỉ, âm thanh như độc dược vậy. Tôi là một thiếu niên nhiệt huyết, làm sao có thể chịu đựng nổi? Bất đắc dĩ, tôi phải ra tay, đánh cô ta ngất xỉu.
Lau mồ hôi trên mặt, việc này còn khó hơn cả bắt quỷ.
Ơ, chết tiệt!
Ánh mắt tôi dán chặt vào giữa hai chân cô gái. Vừa rồi do cô ta xé áo, váy đã rách, lộ ra chiếc quần lót trắng, lờ mờ thấy rừng rậm đen thẫm.
Quan trọng nhất là, chiếc quần lót trắng đang dần chuyển sang màu đỏ với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại trùng hợp vậy, kinh nguyệt đến đúng lúc này sao?
Tôi bất đắc dĩ đảo mắt. Cô gái này tỉnh dậy chắc chắn sẽ nghĩ tôi đã cưỡng bức cô ta. Chết tiệt!
Nhìn áo mình, tôi càng khổ sở. Đây là chiếc áo len mẹ tôi đan cho, mới ngày đầu đã bị rách.
Tôi bế cô gái lên xe, nhìn kỹ một lượt. Đúng là một mỹ nhân hiếm thấy. Ồ, bất ngờ, tôi nhìn thấy một vết bầm tím và vết cào trộn lẫn nhau trên cổ cô ta. Chẳng lẽ cô ta đã gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu?
Tôi trầm ngâm: "Vết bầm này rất mờ, mục tiêu chắc chắn không phải cô ta, nhưng trong vài giờ qua, cô ta chắc chắn đã gặp phải quỷ hồn. Chờ cô ta tỉnh lại, tôi phải hỏi cho rõ."
Buổi chiều, tôi đang nằm ngủ trên ghế thì bị đánh vào mặt. Ngay sau đó, cánh tay tôi đau nhói. Cô gái không biết tỉnh dậy từ khi nào, đôi mắt to trừng trừng giận dữ nhìn tôi, răng còn cắn chặt vào cánh tay tôi.
Mỹ nữ mặt đỏ tai hồng, tên là Lương Tĩnh Yên, là sinh viên đại học, cùng hai người bạn Lâm Yến và Tống Giaii đi cắm trại trong núi. Đang yên ổn, bỗng một cơn gió thổi qua, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó Lâm Yến đứng bên cạnh ngất xỉu, gọi thế nào cũng không tỉnh, khiến cô và Tống Giaii hoảng sợ.
Trong núi không có tín hiệu, không gọi được điện thoại, đành để Tống Giaii ở lại chăm sóc Lâm Yến, còn cô lái xe ra ngoài tìm bác sĩ.
Vừa lái được khoảng mười phút, kính chắn gió phía trước bị ai đó đổ sơn, cần gạt nước càng gạt càng mờ, đành phải dừng xe xuống lau.
Vừa xuống xe, cô bị hai tên dâm tặc kéo vào rừng, bị chúng ép uống thuốc mê, sau đó có một người đàn ông cứu cô, dường như còn xảy ra chuyện gì đó với anh ta...
Vừa mở mắt, Lương Tĩnh Yên nhìn xung quanh, suýt hét lên. Tóc tai bù xù, chỉ mặc áo ngực, trên người đắp áo của người đàn ông kia.
Còn phần dưới chỉ mặc quần lót, chân có chút ẩm ướt, đưa tay sờ xuống, thấy máu đỏ dính trên tay, chỉ cần cử động 1 chút, phía dưới lại đau nhói.
Rốt cuộc cô đã bị người đàn ông này hành hạ như thế nào?
"Ta phải giết ngươi!"
Lương Tĩnh Yên hét lên, lao tới đấm vào mũi tôi, răng cũng không thương tiếc cắn tay tôi.
Tôi nắm đầu cô ta, lớn tiếng nói: "Mỹ nhân, tôi đã cứu cô, vậy mà cô còn cắn tôi!"
Nghe vậy, Lương Tĩnh Yên càng giận dữ, đấm thêm một cú: "Ngươi chẳng khác gì hai tên dâm tặc kia!"
Tôi cười khổ, nắm chặt tay cô ta nói: "Mỹ nhân, cô tự kiểm tra xem tôi có làm gì cô không!"
Nghe tôi nói, Lương Tĩnh Yên khựng lại, quay lưng tự kiểm tra, mặt lộ vẻ vui mừng, không bị xâm hại, chỉ là kinh nguyệt đến đúng lúc.
Nghĩ lại cảnh mình vừa rồi, mặt cô đỏ bừng, quay lại lí nhí: "Xin lỗi, tôi hiểu lầm anh, cảm ơn!"
Tôi làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn cô ta.
"Anh nhìn gì?"
Tôi thản nhiên nói: "Áo ngực của cô rơi rồi!"
A!!!!!!!!!!!!!!!
Một giờ sau, Lương Tĩnh Yên thay quần áo mới, tôi đã lau sạch sơn trên xe.
Lương Tĩnh Yên nổ máy nói: "Tôi là Lương Tĩnh Yên, cảm ơn anh. Khi nào anh đến Giang Âm, tôi nhất định sẽ trả ơn cứu mạng. Giờ tôi phải đi gấp."
Nghe vậy, tôi nhướn mày cười: "Trùng hợp thật, tôi cũng đi Giang Âm, tôi học đại học Giang Đại. Nếu tiện đường, cô cho tôi đi nhờ."
"Anh là tân sinh viên Giang Đại sao? Trùng hợp thật, tôi là sinh viên năm hai Giang Đại, coi như học tỷ của cậu. Bình thường cho cậu đi nhờ không vấn đề gì, nhưng giờ bạn tôi ngất xỉu, tôi phải đi tìm bác sĩ!"
Tôi sờ cằm, không ngờ Lương Tĩnh Yên cũng học ở Giang Đại. Có lẽ đây là duyên trời định cho tôi. Tôi cười nói: "Vùng này toàn làng quê, không có bác sĩ đâu."
Lương Tĩnh Yên rất lo lắng, không tìm được bác sĩ, Lâm Yến phải làm sao?
Dựa vào lời cô ta nói, tôi đoán là bạn cô ta đã bị thứ bẩn thỉu bám vào.
"Thế này đi, cha tôi là bác sĩ, tôi học được nhiều từ ông ấy, để tôi theo cô xem sao."
Cô ta nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi nhún vai nói: "Vùng này ngoài tôi, cô không tìm được bác sĩ nào đâu."
"Được, tôi đưa cậu đi thử xem!" Có lẽ cô xem tôi là phương án cuối cùng, vì dù có tìm được bác sĩ thật, liệu có ích gì trong tình huống này.
Ngồi ở ghế phụ, Lương Tĩnh Yên lái xe đi nhanh. Ba mươi phút sau, xe đỗ lại bên đường, tôi theo sau cô vào rừng.
Xuyên qua rừng cây, tôi thấy ba cái lều trại, thì ra là mò tới nơi này cắm trại dã ngoại, gan lớn thật, ở đây không gặp quỷ mới lạ.
" Yên tỷ, chị về rồi, tìm được bác sĩ chưa, Lâm Yến vẫn chưa tỉnh, không có động đậy!" Nghe được động tĩnh, một cô gái có vóc dáng cao gầy, tóc để mái ngố, mặt búp bê, mắt to tròn dễ thương từ lều trại bước ra.
Lương Tĩnh Yên chỉ vào tôi, Tống Giaii nhìn tôi một lượt, hít mũi, nhếch miệng, không nói gì, có vẻ không tin tưởng tôi lắm.
Ánh mắt tôi dán vào cổ Tống Giaii, cũng có vết bầm tương tự, quanh đây đầy oán khí, có thứ bẩn thỉu ở gần.
Tống Giaii bị tôi nhìn chằm chằm, không thoải mái, đưa tay sờ cổ. Tôi không để ý cô ta, đi thẳng vào lều trại, cảm thấy âm khí nặng nề.
Thấy cô gái nằm đó, gương mặt nhợt nhạt như xác chết. Sắc mặt tôi có chút ngưng trọng, cô gái này ba hồn bảy vía đã không có hai hồn, còn lại bảy phách cũng có chút không xong.
Tôi hỏi Lương Tĩnh Yên và Tống Giaii: "Cô ấy như vậy bao lâu rồi?"
Lương Tĩnh Yên nghĩ nghĩ rồi nói: "Khoảng ba giờ."
"Ba giờ, cũng may còn kịp, hồn phách chưa đi xa." Tôi lấy 1 tấm phù Trấn Hồn dán lên trán Lâm Yến, ngăn chặn 1 hồn bảy phách còn chưa có tán đi.
Đăng bởi | langphong0110 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |