Thằng nhóc này là ai?
"Trời ạ, bị trừ ba điểm tín chỉ và còn phải đi dọn dẹp tòa nhà giảng dạy à?" Tôi suýt nữa thốt lên câu chửi thề, Lâm Bội Bội này thật quá đáng. Trường Đại học Giang Đại Đại áp dụng chế độ tín chỉ, mỗi người mỗi học kỳ chỉ có mười hai điểm, nếu bị trừ hết thì sẽ bị buộc thôi học. Mới buổi học đầu tiên mà đã bị trừ ba điểm, chẳng phải là muốn lấy mạng tôi sao?
"Cô ta thật nghĩ mình là nữ hoàng à!" Tôi lẩm bẩm trong lòng, rồi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Bội Bội, nở một nụ cười, có chút đang khinh nói: "Lâm Chủ tịch, vừa rồi tôi chỉ cảm thấy bài giảng lão sư quá xuất sắc nên tôi nhắm mắt để suy ngẫm lại, chứ tôi không ngủ, mà đang suy nghĩ."
Lâm Bội Bội mắt đẹp thoáng buông xuống, hàng lông mi dài khẽ rung, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng: "Nếu cậu không ngủ mà đang suy nghĩ, vậy thì chắc chắn cậu biết lão sư vừa giảng đến đâu rồi nhỉ?"
Trong lớp, mọi người đều tỏ vẻ bất lực và ngạc nhiên khi tôi dám đối đầu với Lâm Bội Bội, âm thầm mắng tôi là đồ liều mạng.
Tôi mỉm cười, từ năm mười hai tuổi tôi đã bắt đầu luyện vẽ bùa, trí nhớ của tôi cũng thực sự là đã gặp qua là không quên. Mặc dù vừa rồi phần lớn thời gian tôi đều nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn nhớ được một vài điểm, nên tôi tóm tắt lại một cách đơn giản.
"Sao nào, Lâm Chủ tịch, tôi nói đúng chứ?" Tôi cười hỏi.
Lâm Bội Bội liếc nhìn lão sư phụ trách, thấy lão sư gật đầu, cô ta có chút ngạc nhiên, rồi chìa tay ra nói: "Tôi xin lỗi, thực xin lỗi."
Tôi vươn tay nắm 1 chút, thật mềm mại, tựa như không xương. Có lẽ vì biểu tình của tôi quá mức, Lâm Bội Bội hừ lạnh một tiếng, rút tay lại và bước ra ngoài.
Mấy sinh viên trong hội sinh viên nhìn tôi đầy ghen tỵ. Lâm Bội Bội là hoa khôi của trường Giang Đại, là nữ thần trong mắt mọi nam sinh, tiếc rằng không ai có thể tiếp cận được. Giờ đây, thấy tôi đã chạm vào tay ngọc của Lâm Bội Bội và còn để lộ vẻ mặt như vậy, họ chỉ muốn xông lên đánh tôi.
"Tiểu Phi, đừng làm liều nhé, Lâm Bội Bội không phải là người chúng ta có thể đắc tội. Nam nhân co được giãn được." Vương Mãnh nhìn biểu hiện của Lâm Bội Bội khi rời đi, lo lắng nói.
"Mãnh ca, ngươi cứ yên tâm, long ta biết rõ, tôi có thể xử lý được."
Bị Lâm Bội Bội làm phiền, tôi cũng không còn tâm trạng để nhắm mắt nghỉ ngơi, mở mắt nghe giảng bài, cho đến khi tan học.
Tôi cùng Vương Mãnh và Thôi Đào đi đến căng tin, vừa đến cửa căng tin, tôi đã thấy một đám đông tụ tập bên trong, kèm theo tiếng la hét, kéo đẩy và khóc lóc.
"Mày là đồ xấu xí, dám làm bẩn váy của tao, mày biết cái váy này bao nhiêu tiền không? Một học kỳ của mày cũng không đủ, nhanh chóng đền bù cho tao đi."
"Xin lỗi, tôi không cố ý mà."
"Không cố ý thì không đền à? Tao nói cho mày biết, hôm nay không đền thì tao sẽ báo cảnh sát, làm cho cậu tao đang làm đội trưởng ở đó đến bắt mày."
"Hu hu hu..."
Ban đầu tôi định tránh đám đông và đi ăn, nhưng bỗng nhiên tôi dừng lại. Tiếng khóc này là của Trần Hân, tôi liền chen vào đám đông, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi nổi giận.
Chỉ thấy Trần Hân nằm trên đất, trên quần áo và tóc đều dính đầy thức ăn và dầu mỡ, cánh tay trắng trẻo đầy vết cào xước, trông rất đau lòng.
Một cô gái mặc váy xanh lục, đang nửa quỳ bên cạnh, nắm tóc của Trần Hân và giật mạnh, để lộ khuôn mặt có vết bớt của Trần Hân.
Nhận thấy ánh mắt kinh sợ và khinh miệt của những người xung quanh, trong mắt Trần Hân tràn đầy sợ hãi, tay còn lại của cô cố gắng che mặt, nước mắt tuôn ra qua kẽ ngón tay.
"Che gì mà che, nếu là tao thì đã tìm chỗ nào không người mà đâm đầu chết cho xong, khỏi phải ra ngoài dọa người khác." Cô gái mặc váy màu xanh lục cười nhạo, rồi lại định giật tóc Trần Hân.
Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, bước nhanh tới, nắm cổ tay cô gái váy xanh và đẩy mạnh cô ta ra, sau đó kéo Trần Hân đứng lên. Trần Hân thấy là tôi, liền khóc òa lên và nhào vào lòng tôi.
Cô gái váy xanh không ngờ bị tôi đẩy ngã, ngồi bệt xuống đất, mặt đỏ bừng lên, giống như bị dẫm phải đuôi, cô ta bật dậy và hét lên: "Ngươi dám đẩy ta, ngươi biết ta là ai không?"
Lúc này, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái váy xanh, mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, trông rất quyến rũ, chỉ là chiếc cằm hơi nhọn thể hiện tính cách nham hiểm của cô ta. Tôi lạnh lùng nói: "Tôi không cần biết cô là ai, nhưng tốt nhất đừng gây chuyện với tôi."
Lúc này trong lòng tôi đang bốc lửa, gần như đã đến giới hạn bùng nổ.
Bị giọng nói của tôi làm hoảng sợ, cô gái váy xanh chột dạ, sau đó quay sang người đàn ông áo trắng đứng bên cạnh làm nũng: "Đông ca, em bị bắt nạt rồi, anh phải bảo vệ em chứ."
Người đàn ông mặc áo trắng, không cao lắm, tóc rẽ ngôi giữa nhưng rất bóng, không biết đã bôi bao nhiêu dầu tóc, nhìn là biết ngay kiểu người ăn chơi.
Nam tử này tên là Ngụy Đông, sinh viên năm hai của trường Giang Đại, dựa vào gia thế giàu có, hắn ta hoành hành ngang ngược trong trường. Bạn gái thay đổi gần như mỗi tuần một người, khi chán thì vứt ít tiền rồi chia tay. Nghe nói hắn từng theo đuổi Lâm Bội Bội, nhưng kết quả thế nào không ai biết, chỉ biết mỗi lần thấy Lâm Bội Bội là hắn ta trốn biệt tăm.
"Anh bạn, bạn của ngươi làm bẩn váy của bạn gái tôi, lỗi là ở cô ấy, chẳng lẽ không nên đền bù sao? Nếu không đền được thì bị mắng vài câu, tát vài cái là chuyện bình thường mà thôi." Ngụy Đông cười khẩy, trong mắt đầy khinh bỉ, trang phục của tôi trong mắt hắn chẳng khác gì ăn mày.
Tôi nghe xong, cười lạnh nói: "Chiếc váy này bao nhiêu tiền?"
"Ba vạn, ngươi đền nổi không?" Cô gái váy xanh ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói.
"Đây là năm vạn, thừa ra coi như tặng cô, bây giờ tôi sẽ trả lại hành động của cô vừa rồi." Trước khi cô ta kịp nói hết câu, tôi đã lấy ra năm vạn tệ mà Diệp Thiên Hào đưa, ném vào mặt cô ta. Hàng trăm tờ tiền bay lả tả trong không trung, trông rất tráng lệ. Trong lúc tiền còn chưa rơi xuống, tôi đã kéo Trần Hân đến trước mặt cô gái váy xanh, cầm tay Trần Hân và tát vào mặt cô ta một cái.
"Bốp!"
Mọi người xung quanh bị hành động đột ngột của tôi làm giật mình, trước là ném năm vạn tệ, rồi tát bạn gái của Ngụy Đông một cái, đúng là đáng nể.
Ngụy Đông là ai? Cha của hắn là tổng giám đốc của một trong mười tập đoàn lớn nhất ở Giang Âm, mẹ là công chức chính quy. Ở Giang Đại có bao nhiêu người được hắn ta để mắt tới? Có bao nhiêu người dám đắc tội với hắn ta đây?
Chẳng lẽ cậu trai ăn mặc giản dị này lại có thực lực phi thường nào đó sao?
"Tôi nhớ ra rồi, cậu ta chính là sinh viên được Lương Tĩnh Yên và Tống Giai đưa đón bằng xe chuyên dụng trong ngày khai giảng."
"Làm gì có người nào bình thường được ba hoa khôi của trường đồng loạt đưa đón chứ, đến Ngụy Đông còn không xứng tầm với điều đó."
"Đúng rồi, là cậu ta. Nghe nói cậu ta là con riêng của một ông chủ lớn nào đó."
Đăng bởi | langphong0110 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |