Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Vẫn Là Bạn Tốt

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Trong những ngày tiếp theo, tôi cùng Đại Tráng, Lưu Lệ và một số bạn học khác đến nhà Vương Nhã để giúp đỡ, làm các công việc nhà nông. Chỉ trong vài ngày, cha mẹ của Vương Nhã đã gầy đi rất nhiều, nước mắt chảy ròng, khô cạn, họ đã khóc hết nước mắt.

Lưu Lệ trong những ngày này ở nhà Vương Nhã cũng bận rộn hết mức, nấu ăn, phơi chăn, việc gì cũng làm. Nhưng càng đến gần ngày đầu thất, tôi càng cảm nhận rõ sự bất an của cô ấy.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, hôm nay chính là ngày đầu thất sau cái chết của Vương Nhã. Tôi, Đại Tráng và Lưu Lệ quay lại trường học. Lúc này chỉ còn chưa đến một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, cộng thêm sự việc Vương Nhã nhảy lầu, nên trường học gần như vắng tanh.

Tôi để Đại Tráng đi thăm dò, biết rằng Lý Chính Khôi vẫn còn ở trong trường, ở ngay phòng đối diện với chúng tôi, cách khoảng hơn trăm mét.

Khi màn đêm buông xuống, tôi có chút hồi hộp, dù trước đây từng theo ông nội chứng kiến nhiều lần bắt quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự mình thực hiện. Mọi việc đều cần có lần đầu, đây là điều không thể tránh khỏi!

Thành thành thật thật dựa theo Âm dương tróc quỷ ghi lại, trước tiên tôi đặt ba cây nến ở ba góc đông, nam và bắc của phòng. Không đặt nến ở góc phía tây đối với quỷ hồn mà nói là hướng âm, đó là lối vào địa phủ, không thể phong bế, cũng không thể ngăn được.

Ba cây nến được nối với nhau bằng sợi dây đỏ, dây đỏ phải được ngâm trong máu gà và phơi khô. Sau đó, ba cây nến được đặt thành hình tam giác ngược trên sàn nhà, giống như một chiếc túi, miệng túi hướng ra cửa. Một khi Vương Nhã bước vào, cô ấy sẽ bị mắc kẹt ở đây, không thể ra ngoài trừ khi từ bỏ ý định giết Lưu Lệ và đi ra hướng tây.

Phương pháp này đơn giản và hiệu quả, đủ để đối phó với ma quỷ thông thường, và sẽ thường được sử dụng sau này!

Tiếp theo, tôi dặn dò vài câu, Lưu Lệ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rất ngoan ngoãn. Thời gian càng đến gần, cô ấy càng sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Nhìn Đại Tráng và Lưu Lệ, tôi lấy ra từ túi một lọ nước mắt trâu và nói: "Cậu bôi nước mắt trâu này lên mí mắt, xoa ba lần lên xuống là có thể nhìn thấy quỷ."

“Thứ này có thể giúp tôi nhìn thấy quỷ sao? Có đáng tin không?” Đại Tráng không tin, mở lọ, nhỏ vài giọt lên mí mắt, xoa ba lần lên xuống, sau đó mở mắt, nhìn xung quanh, tức giận hét lên với tôi: “Tiểu Phi, cậu lại lừa tôi, đâu có quỷ nào đâu, chẳng thấy gì cả!”

Tôi bất lực lắc đầu, nói: “Cậu nghĩ ở đâu cũng có quỷ à? Đây đâu phải là nghĩa trang, hơn nữa, hiệu quả của nước mắt trâu khá ngắn, chỉ kéo dài hơn một giờ. Nếu cậu dám nuốt mắt quạ đen, hiệu quả có thể kéo dài năm giờ, không biết cậu có dám không!”

“Cậu đừng có làm tôi ghê tởm, muốn nuốt thì tự cậu nuốt đi!” Đại Tráng cười đẩy tôi một cái, tôi tiếp tục nói: “Một lát nữa cậu cũng đừng sợ, có thể cần đến sự giúp đỡ của cậu đấy!”

Đại Tráng gật đầu, sau đó đưa lọ nước mắt trâu cho Lưu Lệ, lạnh lùng nói: “Cậu cũng bôi đi, để nhìn lại người bạn tốt của cậu lần cuối!”

Lưu Lệ run rẩy nhận lấy lọ nước mắt trâu, bôi vài giọt lên mí mắt, cũng mở thiên nhãn.

Lúc nửa đêm, đúng mười hai giờ, Vương Nhã vẫn chưa xuất hiện. Tôi cũng không sốt ruột, Đại Tráng trán đã lấm tấm mồ hôi, còn Lưu Lệ đã sợ đến co rúm lại.

“Ah ah ah.”

Lúc này, từ phòng của Lý Chính Khôi bên phía đối diện vang lên tiếng thét thảm thiết, tiếng kêu kinh hoàng, nghe mà tôi cũng lạnh sống lưng. Từ đó có thể biết Lý Chính Khôi đã chịu đựng đau đớn thế nào. Năm phút sau, tiếng thét dừng lại, tôi ra hiệu cho hai người, Vương Nhã đang đến, bảo họ trốn kỹ.

Thời gian trôi qua, tôi bỗng rùng mình, không biết từ lúc nào nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống, giống như từ mùa hè chuyển thành mùa đông. Tôi biết Vương Nhã sắp đến, quả nhiên không đầy một phút sau, một bóng người mặc áo len đỏ, váy xám xuất hiện, bước vào.

Vương Nhã vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi chết, vẫn xinh đẹp và hiền dịu, chỉ có khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, không có chút biểu cảm nào.

Vương Nhã từ từ bước tới, cô ấy đã thấy Lưu Lệ, trong mắt bùng lên sự căm hận ghê gớm, sau đó cô ấy bước một bước vào giữa ba cây nến. Lúc này, miệng tôi nhanh chóng thì thầm: “Thiên đích thanh minh, nhật nguyệt truy tung, thần phù trấn sát, hồn trấn tam phương, cấp cấp như luật lệnh!!”

Ngay sau khi đọc xong, ánh sáng của ba cây nến đột nhiên bừng lên, đồng thời, Vương Nhã như bị kẹt lại, đứng yên không động đậy, bị dây đỏ quấn chặt. Để an toàn, tôi phẩy tay bổ sung một tấm phù trấn quỷ, lúc này mới yên tâm. Vương Nhã chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi.

Tôi nhìn cô ấy, dần dần, đôi mắt cô ấy bắt đầu hạ xuống, nửa bên mặt huyết nhục rơi trên mặt đất, não trắng từ trên trán chảy ra, rất đáng sợ. Đây chính là hình dạng của Vương Nhã khi chết.

Tôi thở dài nói: “Vương Nhã, cậu không dọa được tôi đâu. Lý Chính Khôi đã bị cậu giết rồi, cậu hả giận rồi chứ? Lưu Lệ tội không đáng chết!”

Nghe vậy, khuôn mặt Vương Nhã vặn vẹo, nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống, có thể thấy được cơn giận của cô ấy mãnh liệt thế nào, cô ấy hét lên: “Ngô Hiểu Phi, chuyện này không liên quan đến cậu, Lưu Lệ phải chết. Nếu cậu cản tôi, tôi sẽ giết cả cậu!”

Thấy vậy, tôi lắc đầu nói: “Lưu Lệ, cậu ra đây đi. Chuyện giữa các cậu cần tự các cậu giải quyết!”

Nghe lời tôi, Vương Nhã nhìn chằm chằm vào Lưu Lệ, gần như muốn nhảy lên, dây đỏ quấn quanh cô ấy càng lúc càng chặt, làm tôi thấy lo lắng. May mà tôi đã thêm một lá bùa trấn quỷ, nếu không chưa chắc đã khống chế được!

Lưu Lệ nhìn Vương Nhã, nước mắt rơi như mưa, quên cả sợ hãi, khóc lóc bước đến trước người Vương Nhã, rồi quỳ xuống đất: “Vương Nhã, lỗi là của tớ, là tớ ghen tị với cậu, là tớ không cứu cậu. Cậu hận tớ, giết tớ đều đáng. Tớ không xứng làm bạn của cậu. Nếu giết tớ có thể làm cậu hả giận, tớ sẽ chết trước mặt cậu!”

Nói xong, Lưu Lệ giật lấy thanh kiếm gỗ đào từ tay Đại Tráng, định đâm vào bụng mình. May mà tôi phản ứng kịp, đá văng thanh kiếm, dù chỉ là kiếm gỗ đào nhưng cũng rất sắc, có thể giết người.

Tôi vẫn không nói gì, chỉ nhìn Vương Nhã.

Vương Nhã nhìn Lưu Lệ, mắt đầy phức tạp. Quan hệ của họ rất tốt, từ tiểu học đến trung học, gần như không có gì giấu nhau, luôn bên nhau. Họ còn hứa sẽ làm phù dâu cho nhau.

Một phút, rồi năm phút trôi qua, tôi cảm nhận được sát khí trên người Vương Nhã dần giảm xuống. Tôi thở dài, tiến tới xé lá bùa trấn quỷ, nhẹ nhàng nói: “Cậu cần tôi tiễn 1 đoạn đường hay không?”

Vương Nhã nhìn tôi nói: “tôi muốn về nhà lần cuối!

Tôi gật đầu, ngày mai sẽ làm một lễ siêu độ cho Vương Nhã. Người tự sát ở lại nhân gian càng lâu, khi xuống địa ngục chịu khổ càng nhiều.

Vương Nhã nhìn Lưu Lệ một lần nữa, mỉm cười, nói: “Tớ tha thứ cho cậu, chúng ta vẫn là bạn tốt!”

Nói xong, cô ấy biến mất.

Chỉ còn Lưu Lệ khóc thảm thiết, rất bi thương.

Bạn đang đọc Âm Dương Tróc Quỷ Sư (Dịch) của Lạc diệp tri thu diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi langphong0110
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.