Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Thư Binh Bộ

Tiểu thuyết gốc · 2341 chữ

Năm nay công việc của tất cả các bộ đều bận mải hơn hẳn do dân số đông hơn nhiều, các hoạt động cũng nhiều lên theo. Chỉ tính riêng việc cấp lại danh bài cho người dân ở các vùng đất mới thu về thôi thì cả Hộ Bộ, Hình Bộ và Công Bộ đã toát mồ hôi mới làm xong. Chưa kể đến việc sau khi kiểm tra hộ tịch, thống kê dân số, phổ biến luật pháp xong thì còn phải vẽ lại bản đồ chi tiết rồi quy hoạch lại các nơi nữa. Công việc làm đường cũng vô cùng bận mải. Hiện tại bây giờ cứ chiếm được nơi nào là nước Lương lại triển khai làm đường kết nối nơi đấy luôn để luôn trong thế chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu giữ đất. Có đường thì tiếp tế cũng như hành quân đều nhanh hơn hẳn.

Mà mỗi khi thống kê dân số xong là ngay lập tức phải tính toán đến số người cần phải gia nhập quân đội. Mỗi một vùng đât đều phải đóng góp một phần quân số cho nước Lương. Không nơi nào được ưu tiên bỏ qua hết, thế thì mới tạo ra sự công bằng và tinh thần gắn kết ở tất cả mọi nơi trong cả nước. Mà việc này thì tất nhiên là do Binh Bộ làm, mỗi năm tuyển thêm bao nhiêu quân là do họ quyết định, mấy năm nay quân số liên tục hao hụt do chiến đấu cho nên năm sau luôn tuyển nhiều hơn năm trước mà vẫn không đủ. Sang năm mới Thần Võ Doanh cần ít nhất là 1 vạn, Giang Hải cần 1 vạn, Liên Đông Doanh cũng cần 1 vạn nữa là ít nhất 3 vạn người. Mà hiện tại hai đại doanh huấn luyện mỗi năm cho ra 2 vạn người. Như vậy là thiếu hụt ít nhất 1 vạn so với nhu cầu. Mà nhu cầu đang tính toán này là thấp nhất chứ không phải tối ưu.

Vì thế mà áp lực lên Binh Bộ trở nên nặng hơn. Việc tuyển người đi lính luôn là việc nhạy cảm, làm không tốt sẽ gây ra oán thán trong người dân. Bây giờ ngoài người Lạc ra thì không có nơi nào mà việc tuyển lính hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Nơi thì số người đạt tiêu chuẩn hạn chế. Nơi thì lại kêu ca là tuyển quá nhiều người mặc dù tính theo dân số nước Lương hiện tại thì tính ra cả 20 người mới có 1 người tham gia quân đội. Tỷ lệ không tính là cao vì lúc trước còn cứ 10 người thì 1 người tham gia quân đội. Hiện tại Binh Bộ chỉ mong lần nào cũng là Diệp Tinh Hà đi tuyển quân để cho dân chúng không dám phản ứng.

Lương An tất nhiên là hiểu được áp lực của Binh Bộ tuy nhiên hiện tại đang là lúc cần người không thể như mọi khi thiếu hụt một chút cũng được. Kế hoạch tăng quân của Thần Võ Doanh đã bị trì hoãn đến mấy lần. Hiện tại quân số của họ mãi không vượt qua được con số 5 vạn. Thế thì không biết đến bao giờ đơn vị chiến đấu chính này mới lên được 10 vạn quân. Mà trong cái bối cảnh là có thêm 2 doanh khác cũng cần người thế này thì việc này lại càng xa vời. Vì thế mà cũng chẳng còn cách nào khác ngoài ban ra nghiêm lệnh cho việc tuyển quân.

Năm mới này nước Lương nhất định phải có được ít nhất 4 vạn người mới với mọi nỗ lực có thể. Thực ra nếu huy động người Lạc thì việc này không khó. Vấn đề là trước đó người Lạc đã bỏ ra hẳn 2 vạn người cho Giang Hải. Bây giờ lại đòi hỏi nhiều hơn từ họ thì quá đáng quá. Thế là những vùng được tập trung tăng người là vùng Bắc Bình Phủ và vùng Tây Lâm. Vùng Tây Lâm mấy năm nay luôn là nơi đóng góp quân số ít nhất vì nơi đây vốn là nơi hoang vu ít người ở. Bây giờ thì tình hình đã khác, từ lúc không còn tiếp tục khai hoang về phía tây thì người dân ở đây đã tập trung lại và bắt đầu tăng trưởng dân số. Qua mấy năm thì dân số cũng đã nhiều lên, người dân ơ đây lại chủ yếu làm nghề khai khoáng cho nên thanh niên trai tráng phần lớn là có sức khoẻ tốt phù hợp với yêu cầu tuyển quân.

Vùng Bắc Bình thì sau mấy năm được ưu tiên một chút thì hiện tại cũng đã hết thời gian bây giờ họ ngang bằng với những nơi khác, nơi đây lại có dân số đông cho nên không có lý do gì để cho nơi đây tuyển được ít người cả. Vấn đề hiện tại chỉ là ai sẽ đi tuyển người ở đây mà thôi. Diệp Tinh Hà gần đây gặp quá nhiều điều tiếng cho nên Lương An không muốn để Diệp Tinh Hà đi tiếp. Vì lần tuyển quân này số lượng cần đông hơn cho nên Lương An định đích thân đi. Tuy nhiên việc này bị tất cả mọi người ngăn lại nhất là phía Thái Y Viện.

Từ lần trước cho đến giờ sức khở của Lương An đã thay đổi đi theo chiều hướng không tốt. Hiện tại những việc quá hệ trọng thì không ai cho Lương An nhúng ta vào mà chủ yếu nghỉ ngơi ở Thiên Dương Cung. Cứ cách ba ngày thì Mạnh Thái Y lại đến kiểm tra rồi dâng thuốc bổ một lần. Việc này kéo dài từ lúc đó đến giờ đã gần 1 năm mà Lương An vẫn chưa thể nào hồi phục hoàn toàn như trước. Hồi phục ở đây không phải là Lương An không hoạt động được mà là hiện tại Lương An chỉ cần dùng nội khí quá mạnh thì rất khó khống chế. Có thể coi như cơ thể Lương An là vật chứa Hắc Khí, lúc trước thì vẫn còn hoàn hảo bây giờ thì đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Mà vết nứt này sẽ càng ngày càng to hơn, muốn bảo trì tình trạng thì tốt nhất là không tăng thêm đồ bên trong cũng như gia cố lại.

Việc gia cố lại chính là dùng dược liệu bồi bổ cơ thể của Lương An để cho sức chịu đựng tăng lên hoặc là không giảm đi theo thời gian. Việc này không liên quan đến tuổi tác mà liên quan đến sức bền của bên trong. Ví dụ dễ hiểu nhất chính là Vũ Bình tướng quân. Ông ấy càng về cuối đời thì nội khí của ông ấy càng mạnh hơn là vì cơ thể có sức chịu đựng không suy giảm theo thời gian trong khi nội khí càng ngày càng dồn nén lại. Phải biết là ông ấy đã chịu đựng tâm mạch phá từ lúc chưa 50 tuổi mà sống đến tận năm hơn 70. Nếu như không đối đầu với Lương An thì chắc chắn ông ấy qua được 80 tuổi.

Việc Lương An không thể tự mình đi tuyển quân, Diệp Tinh Hà cũng không nên đi thì hiện tại chưa tìm được ai thích hợp. Nhất là việc Thượng Thư Binh Bộ cũng càng ngày càng có tuổi, ông ấy không còn khoẻ mạnh như trước để lo liệu mọi thứ cho quân đội càng lúc càng đông của nước Lương nữa. Phải biết rằng thời kỳ vua Minh Đức toàn quân nước Lương mới có 7 8 vạn người. Hiện tại quân số đã đông hơn gần 4 lần rồi. Nghĩ đến đây thì Lương An nghĩ ra một người có thể dùng được đó là Lưu Phúc. Mười mấy năm qua Lưu Phúc quen thuộc nhất chính là việc luyện binh. Thế nên cũng chính Lưu Phúc rõ nhất ai sẽ là người có thể tuyển được ai không.

Vì thế mà ngay sau khi vụ thu hoạch mùa thu kết thúc. Lương An đã gọi Lưu Phúc từ Nam Trại về thành Lương Kinh.

- Lưu huynh đệ. Đã lâu rồi không gặp.

- Tham kiến bệ hạ.

- Lưu huynh đệ là người thành thật cho nên ta cũng không vòng vo làm gì. Ta muốn Lưu huynh đệ nhận chức Thượng Thư Binh Bộ rồi đi Nam Điền, Tây Lâm, Bắc Bình tuyển quân. Năm nay ta muốn cả nước có được thêm 5 vạn binh mới.

- Thần tuân chỉ. Tuy nhiên thưa bệ hạ, việc thần được làm Thượng Thư Binh Bộ e rằng sẽ có nhiều người phản đối.

Lưu Phúc là đang nói đến những người có chức cao sẵn ở Binh Bộ như Tư Mã hay là Thị Lang các ty. Theo lý mà nói thì họ phải là những người được xem xét trước một người từ bên ngoài như Lưu Phúc. Dù tính theo phẩm hàm thì Lưu Phúc đang là nhị phẩm tấn cấp nhất phẩm không tính là vượt cấp.

- Ta bổ nhiệm ại đều là hoàn toàn dựa vào cống hiến của người đó. Bao nhiêu năm qua quân ta phần lớn là chiến thắng là vì sao. Là vì binh sỹ anh dũng, là nhờ trang bị quân ta mạnh mẽ. Những thứ này từ đâu mà chính là từ hai đại doanh huấn luyện mà ra. Lưu huynh đệ mười mấy năm cống hiến chưa một lần được luận công ban thưởng lại chưa bao giờ có nửa lời oán thán. Đây không phải là đức tính tốt hay sao. Việc này ta đã quyết Lưu huynh đệ không cần lo lắng.

- Thần tạ chủ long ân. Lưu Phúc nhất định không làm bệ hạ thất vọng.

- Bây giờ ở trên cương vị mới. Lưu huynh đệ cũng nên học thêm về quản lý lương thảo quân giới nữa. Như vậy thì mới có thể nắm giữ toàn bộ quân đội nước ta.

- Thần đã hiểu thư bệ hạ.

Thế là sau đó có thánh chỉ truyền ra việc Lưu Phúc được thăng cấp lên thành Thượng Thư Binh Bộ. Còn Thượng Thư cũ thì được Lương An cho nghỉ, tuy nhiên dựa vào cống hiến của ông ấy. Ông ấy được hưởng nguyên bổng lộc cho đến hết đời. Con cháu vẫn được đến học tại Thái Học Phủ. Con người ai cũng sẽ già đi cho nên đầu tư cho tương lai mới là đầu tư đúng đắn. Việc con cháu của những vị quan được cho nghỉ vẫn tiếp tục được học tại Thái Học Phủ là một đặc ân cực kỳ lớn. Ai khi nghỉ cũng muốn có được đặc ân này chứ không phải là tiếp tục hưởng bổng lộc. Phải biết rằng ngay cả Đường Thái Phó tức thầy của Lương An còn không có được đặc ân này. Cháu nội của ông ấy vẫn phải thi vào Chiêu Hiền Quán.

Lưu Phúc sau khi nhận chức thì ngay lập tức tiến hành làm việc. Việc đầu tiên không phải vội vàng đi tuyển quân mà đúng theo Lương An dặn dò. Lưu Phúc học về quản lý trước, trước kia huấn luyện trong Nam Trại thuần tuý chỉ là huấn luyện kỹ năng cho binh sỹ và huấn luyện tổ chức ở mức cơ bản nhất như đội hình đội ngũ. Còn chưa bao giờ Lưu Phúc quản lý cả một đội quân lớn. Riêng việc tính toán lương thảo cho từng doanh cũng đã là một vấn đề rồi, may mà Lưu Phúc không phải tự làm tất cả khi mà các Ty bên dưới sẽ phụ trách việc này. Lưu Phúc chỉ cần phân bố chúng một cách hợp lý mà thôi.

Cơ cấu quân đội như vùng nào đã đóng góp nhiều người vùng nào đóng góp ít người cũng cần được xem xét. Vùng nào đã đóng góp kha khá thanh niên thì không thể tuyển thêm nữa vì như thế sẽ không còn đủ nhân lực để làm việc đồng áng. Mà vùng nào ít người thì cần tìm nguyên do để khắc phục việc này. Có cơ hội áp dụng ngay cho nên Lưu Phúc sau khi xem xét tình hình xong thì đến Tây Lâm là nơi đóng góp ít quân và gần nhất so với 2 vùng còn lại. Vì đã tìm hiểu vấn đề rõ ràng cho nên việc tuyển quân ở đây diễn ra rất thuận lợi.

Cái quan trọng là ngay cả người dân cũng nhận ra được sự thật thà của Lưu Phúc cho nên chắc chắn không có việc bắt ép ai đó phải đi lính mà hoàn toàn là vì họ phù hợp với tiêu chuẩn mà thôi. Hơn nữa một đặc thù của vùng này là có nhiều người bị lưu đày đến. Nếu họ chấp nhận tham gia quân đội cũng có nghĩa là họ được xoá án. Việc tuyển dụng những người này đòi hỏi một sự tính toán cẩn thận để tránh những kẻ có tâm địa xấu vờ gia nhập quân đội rồi bỏ trốn.

Nhận được tin tức mà Lưu Phúc gửi về thì Lương An vô cùng hài lòng. Trong khi đó thì quan viên cấp cao trong triều lại đang tiếp tục bàn tán về việc bệ hạ nâng đỡ người thân tín. Cả Hoàng Chí Cẩn và Lưu Phúc đều trở thành quan nhất phẩm lúc chỉ hơn 30 tuổi thế nhưng năng lực của họ thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Vậy thì ở đây là bệ hạ nhìn người tốt hay là những người có thâm niên như bọn họ đúng là không theo kịp.

Bạn đang đọc Ám Nhật- Chân Vũ sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.