Nhất Phẩm
Việc bàn luận về tâm phúc của bệ hạ không chỉ dừng lại ở mỗi Lưu Phúc. Những người được coi là người của bệ hạ có 3 người. Hoàng Chí Cẩn, Lưu Phúc và Dương Mặc. Thật ra có thêm cả Mục Vân nữa. Chỉ là Mục Vân thân phận đặc biệt họ chỉ biết đến sự tồn tại của Ảnh mà thôi. Mà ba người ngoài sáng kia hiện giờ là những ai. Một người là Giám Chính phụ trách cơ quan đặc biệt nhất trong cả nước Giám Bộ. Giám Bộ là nơi nằm ngoài mọi quy chuẩn bình thường, họ có quyền bắt giam cả quan nhất phẩm mà không cần trình tấu lên bệ hạ trước. Đứng đầu một nơi như thế bình thường thì sẽ là người có rất nhiều quyền lực, vậy mà nhìn vào Hoàng Chí Cẩn xem. Có ai nghĩ đây là quan nhất phẩm hay không nếu chỉ gặp lần đầu.
Hoàng Chí Cẩn bao nhiêu năm vẫn không đổi vẫn đơn sơ đạm bạc như cũ, ra ngoài đa phần là đi bộ chỉ có vào cung diện thánh là mới ngồi kiệu. Kiệu nhà Hoàng Chí Cẩn cũng chỉ là loại 4 người khênh bình thường, thương nhân chỉ cần hơi có tiền một chút cũng có được chứ đừng nói là quan từ tam phẩm trở lên. Quần áo ăn mặc chưa bao giờ quá vài lượng bạc giá thành, túi tiền ra ngoài cũng chỉ có vài chục tiền đồng là cùng chưa từng mang theo bạc vàng. Nhiều người nhận xét, Hoàng Chí Cẩn làm mất đi sự oai nghiêm của Giám Bộ. Việc này thậm chí còn đến tai Lưu Phu Nhân vợ Hoàng Chí Cẩn. Cũng may là Lưu Phu Nhân là con nhà học sỹ, học rộng hiểu nhiều không so đo những thứ vật chất phù phiếm kia.
Vậy nhưng cái vị quân trông khá bần hàn hèn mọn kia là lại là một trong những người chính trực nhất trong quan viên nước Lương. Sự chính trực liêm khiết đó chính là khẩu hiểu của Giám Bộ, bốn chữ "công chính liên minh" trên trụ sở giám bộ chưa bao giờ sai trên người Hoàng Chí Cẩn. Mười mấy năm qua chưa từng có án oan nào xảy ra ở Giám Bộ cũng chưa có kẻ tội phạm nào bỏ trốn được trước quốc pháp. Sự cẩn trọng đúng như cái tên đó khiến cho mọi điều ong tiếng ve kia chỉ là lời nói gió bay lướt qua Hoàng Chí Cẩn rồi biến mất.
Càng nhiều những lời nói đó xuất hiện thì chỉ cho thấy người ta ghen tỵ với Hoàng Chí Cẩn mà thôi. Nhiều người vẫn cho rằng nếu đổi lại là họ thì họ cũng sẽ không khác gì Hoàng Chí Cẩn leo lên được vị trí quan nhất phẩm. Thế nhưng họ nào đâu biết rằng trên con đường mà Lương An gặp Hoàng Chí Cẩn có bao nhiêu hàng bán tranh chữ. Bao nhiêu người cũng có tuổi tác tương tự cũng như hoàn cảnh không khác mấy Hoàng Chí Cẩn. Vậy tại sao Lương An lại chọn được Hoàng Chí Cẩn. Đó không phải chỉ là duyên phận mà đó còn là tầm nhìn của Lương An khi xem những bức tranh chữ.
Hoàng Chí Cẩn bây giờ đã khiến cho từ trong đến ngoài triều đều thấy được tầm nhìn xa trông rộng của Lương An. Một viên đá nhỏ giữa muôn vàn viên đá xù xì khác trong Chiêu Hiều Quán vậy mà chỉ nhìn qua một lần bệ hạ đã thấy được ánh sáng ẩn bên trong nó. Thế thì việc nước Lương trở nên giàu mạnh cũng là lẽ đương nhiên. Hiện tại bây giờ câu chuyện điện hạ đánh cược với giám chính đã là truyền kỳ của thành Lương Kinh. Nó đã được những gánh mãi nghệ mang đi kể khắp mọi ngóc nghách của đất nước. Từ trẻ nhỏ cho đến người già đều biết bệ hạ gặp được một thư sinh không có tiền chữa bệnh cho cha ngoài chợ rồi giúp cho người đó thành quan nhất phẩm. Tầm nhìn của Lương An khỏi phải bàn nữa, còn cái tài của Hoàng Chí Cẩn thì không biết phải nói sao cho phải.
Xét về mặt học hành, tài năng, Hoàng Chí Cẩn kém xa bạn bè cùng lứa thậm chí là cả hậu bối về sau. Ấy thấy mà khi làm việc chỉ dựa vào sự tận tuỵ Hoàng Chí Cẩn lại vượt lên rất xa người khác. Còn tấm gương nào hơn cho các sỹ tử về việc không bao giờ được tự cao tự đại. Cũng chính vì thế mà những năm gần đây đã không còn vị trạng nguyên nào kiêu căng như xưa nữa. Họ bây giờ đã hiểu được rằng lúc đó họ đứng thứ nhất nhưng sau này 10 năm 20 năm sau chưa chắc họ đã xếp trên cùng. Muốn giữ vững được ngôi vị thì tài năng còn phải đi cùng với sự cố gắng kiên trì.
Mà cố gắng kiên trì thì chính là người thứ 2 tức Lưu Phúc. Lưu Phúc từ lúc làm phó quan rồi đến trưởng quan ở Nam Trại chưa bao giờ nộp hàm xét duyệt. Cả triều đình nước Lương chỉ có Lưu Phúc làm thế, cũng tức là hơn 10 năm Lưu Phúc không tăng phẩm không tăng lương. Chỉ làm một việc duy nhất là huấn luyện binh sỹ ở Nam Trại. Mỗi khi ai hỏi thì Lưu Phúc lại nói rằng: "Năm xưa ta nói với bệ hạ chỉ muốn làm một vị giáo quan ở đây. Bệ hạ không những không chê ta không có chí tiến thủ mà còn hết lòng giúp đỡ. Người còn gọi ta là huynh đệ, ân đức cao như trời biển. Quyền cao chức trọng để làm gì? Ta nguyện cả đời chỉ luyện binh cho bệ hạ mà thôi".
Thế rồi bây giờ khi đã là quan nhất phẩm trưởng quan một bộ. Lưu Phúc vẫn luôn giữ cái thái độ thành thành thật thật như thế. Lần tuyển quân vừa rồi, tất cả đều dựa vào thực tế, không ngoại lệ, không nể tình. Vì thế mà dù tăng số lượng tuyển quân thì cả nước không một vùng nào có tiếng ai oán. Hơn hết Lưu Phúc còn truyền cho những binh sỹ tinh thần nhiệt thành cống hiến vì nước. Mỗi một mạng sống của bọn họ đều là vì để cho tương lai máu của con cháu muôn đời không còn phải đổ xuống vì mâu thuẫn nội bộ nữa.
Khẩu hiệu của Nam Trại từ lúc Lưu Phúc làm trưởng quan thì còn giản đơn hơn trước. Chỉ có hai chữ trung, dũng. Đó cũng là tất cả đức tính mà một người lính cần phải có. Trung thành với quốc gia, trung thành với bệ hạ. Dũng cảm tiến lên phía trước không ngại hy sinh gian khổ. Binh sỹ làm được như vậy thì chắc chắn quốc gia vững mạnh. Chiến trận dù có xảy ra thì bọn họ cũng sẽ luôn là người chiến thắng.
Thế nên chỉ sau vài tháng ngắn ngủi thì Thượng Thư mới của Binh Bộ đã tạo ra một phong thái hoàn toàn mới ở nơi này. Ở Binh Bộ bây giờ không chỉ có sự nhiệt huyết nữa mà nó chuyển thành một nơi mà mọi thứ đều được hoàn thành một cách kỷ luật và chặt chẽ như cái cách binh sỹ phối hợp với nhau trong đội hình vậy. Từ lương thảo vào ra cho đến số lượng trang bị chế tạo, đặc biệt là tiêu chuẩn chế tạo được nâng cao hơn để cho binh sỹ nước Lương luôn luôn giữ vững được lợi thế của mình trên chiến trường. Và từ lợi thế đó sẽ dẫn đến chiến thắng cuối cùng cho nước Lương.
Và người cuối cùng, người mà mọi người gọi là người may mắn nhất. Dương Mặc bây giờ phải gọi chính xác là Lương Mặc. Từ xưa đến nay không phải là chưa từng có việc hoàng gia nhận con nuôi nhưng mà con nuôi được ban họ Lương thì đúng là lần đầu mới có. Phải biết rằng được mang theo họ Lương ghi tên trong gia phả hoàng gia thì ngay cả nhiều vị vương hậu còn không có được chứ đừng nói là một thống lĩnh cấm vệ như Lương Mặc. Phần may mắn không chỉ có như thế, lúc Lương Mặc vào cung mới chỉ là cô gái 17 tuổi, lại còn là một cô gái người Lạc không rõ xuất thân được nhặt về từ chiến trường. Xét về võ lực lúc đó thậm chí còn thua kém nhiều người vậy mà chỉ sau một lần biến cố ở hoàng cung từ một tướng quân ngũ phẩm vốn đã rất là ưu ái rồi nhảy một phát lên thống lĩnh Cấm Vệ Quân nhị phẩm.
Mà cái chức quan nhị phẩm này thì đến cả quan nhất phẩm như Cửu Bộ Thượng Thư thậm chí cả Thái Sư cũng phải nể mặt bởi vì là người thân cận nhất với bệ hạ. Còn thân cận hơn cả Tổng Quản Thái Giám trong cung. Xét về công trạng hay tài năng Lương Mặc đều chưa đủ để có được vị trí hiện tại nhưng có đem ra mổ xẻ thế nào thì cũng không thể thay đổi được việc hiện tại Lương Mặc là công chúa và được hưởng đặc quyền hoàng gia. Cũng vì thế mà hiện tại khi Dương Mặc đã 31 tuổi mà vẫn chưa xuất giá thì nhiều nhà đại quan cũng muốn làm thông gia với bệ hạ.
Thế nhưng bất cứ ai đến cũng nhận được một câu trả lời chắc nịch rằng: "Ta cả đời không xuất giá. Nguyện phục vụ hoàng gia đến chết thì thôi". Việc này làm cho rất nhiều người cảm thấy bệ hạ quả thực là rất đáng sợ. Đây không còn là nhìn người nữa mà là thu phục nhân tâm đến mức trung thành đến chết rồi. Với trường hợp của Lương Mặc thì không phải Lương An mà người có ảnh hưởng lớn nhất là Diệp Tinh Hà. Tính ra ngày xưa Diệp Tinh Hà mới là người phát hiện ra Lương Mặc và giới thiệu với Lương An. Và thời gian Lương Mặc ở trong cung thì Diệp Tinh Hà vẫn là người đối xử với Lương Mặc thân thiết hơn. Sau này thì đến hai đứa trẻ nữa. Lý do Lương Mặc trở thành công chúa phần lớn cũng là vì hai đứa nhỏ quen gọi là cô Mặc rồi.
Bản thân Lương Mặc cũng là một tấm gương cho sự kiên cường. Nhớ lúc đó khi còn chưa khai mở Lĩnh Vực chính Lương Mặc là người đã đối đầu với Vũ Thịnh dù biết bản thân mình có thể sẽ chết. Là nữ thống lĩnh duy nhất trong lịch sử mấy trăm năm của Cấm Vệ Quân nước Lương. Lương Mặc chưa bao giờ để cho binh lính bên dưới phải thất vọng về người chỉ huy của họ đặc biệt là việc Lương Mặc là cứu cánh của cả Cấm Vệ Quân trước Diệp Tinh Hà. Đây mới là thứ mà Cấm Vệ Quân ghi nhớ nhất trong hơn 10 năm qua. Không có Lĩnh Vực Phòng Ngự của Lương Mặc thì họ còn chịu nhiều nỗi khổ.
Có người may mắn nhất thì cũng có người đen đủi nhất. Không ai khác chính là Lâm Hảo. Lâm Hảo tính ra là người thứ 4 Lương An thu nhận sau 3 người kia. Cũng là người Lương An hết mình ưu ái nhưng cuối cùng lại không may tử trận tại thành Giang Hải. Thế mới thấy dạo gần đây vì sao ra trận toàn là hai người Lương An và Diệp Tinh Hà tự mình ra tay. Bây giờ là thời kỳ mà cả ba nước đọ Lĩnh Vực với nhau. Sơ hở một chút là người mạnh như Lâm Hảo cũng mất mạng. Cũng chính về việc này mà Lương An mới phải tập trung Lĩnh Vực của nước Lương về cùng một phía để đản bảo rằng không có ai phải đơn độc khi tác chiến như Lâm Hảo lần trước. Nước Lương không có nguồn lực dồi dào như hai nước kia trong vấn đề đào tạo Lĩnh Vực cho nên dù chỉ tổn thất một người thôi cũng là thiệt hại lớn.
Sau cái chết của Lâm Hảo thì Lương An đã điều Minh Võ quay về Thần Võ Doanh cũng có nghĩa là phía đông không còn Lĩnh Vực nào trông coi nữa trong khi phía tây thì lúc nào cũng có 2 Lĩnh Vực thường trực. Điều này chứng tỏ nhận định của Lương An về tình hình hai bên đã thay đổi từ thế cân bằng đông tây chuyển sang bên đông không còn uy hiếp gì nữa. Bây giờ chỉ còn một câu hỏi là sau khi binh lực được bổ sung thì nước Lương sẽ kết liễu nước Giang đang thoi thóp hay là tập trung quân đánh một trận nữa với nước Thịnh để phân định thắng bại.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |