Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám Phá

Tiểu thuyết gốc · 2473 chữ

Sau khi thi chuyển cấp luôn có 2 tháng nghỉ ngơi sau đó mùa thu sẽ bắt đầu học tiếp. Vì thế mà khoảng thời gian này là khoảng thời gian có thể tuỳ ý vui chơi của cả công chúa và thái tử. Thế nên phần thưởng được tiểu công chúa tận dụng một cách triệt để. Mới sáng sớm ra vào giờ Mão. Tiểu công chúa đã thức dậy từ sớm rồi đến Thiếu Dương cung kéo thái tử đi cùng. Cùng lúc đó thì Lương Mặc cũng bắt đầu rời nơi đi chuẩn bị để dẫn hai vị điện hạ ra ngoài. Ngoài Lương Mặc ra thì ngay cả đội Ngự Lâm Quân cũng không muốn nhận nhiệm vụ này.

Ra ngoài thì cái cần chuẩn bị kỹ càng nhất chính là tiền. Đi mua hàng của người dân bên ngoài không thể dùng vàng nén để mua được. Như vậy chính là làm khó người ta cho nên Lương Mặc phải đến Quốc Khố để lấy bạc nén rồi đi đổi bạc lẻ từ tay cung nữ và thái giám. Không biết rằng hai vị kia sẽ khám phá bao nhiêu thứ cho nên Lương Mặc chuẩn bị một túi tiền khá dày theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Sau khi lôi được thái tử ra ngoài thì ba người bắt đầu rời cung trong sự vui mừng của cung nữ và thái giám hai chính cung là Thiên Dương và Thiên Minh. Mấy hôm trước mới nghe đến việc công chúa và điện hạ được nghỉ học thôi là họ đã thấy đau đầu rồi khi mà càng lớn thì mấy trò nghịch ngợm của công chúa càng nhiều hơn. Những trò này cũng làm cho họ vui vẻ nhưng mà rất mệt cho nên là thà rằng hơi buồn một chút mà được nghỉ ngơi còn hơn là phải chạy lăng xăng khắp nơi dọn dẹp bãi chiến trường mà hai vị tổ tông để lại. Đấy là còn chưa tính đến việc hoàng hậu nổi giận lên thì phải cách càng xa càng tốt nữa. Cung nữ và thái giám trong cung làm gì có ai có nội khí cho nên mỗi khi mà hoàng hậu nổi giận đùng đùng lên nếu không tránh xa thì cơ thể của họ sẽ bốc cháy.

Công chúa và hoàng tử ra ngoài thì không vội tìm chỗ hay ho ngay mà đến phủ của Giám Chính trước. Dù sao bây giờ ba đứa cũng là một đội với nhau cho nên không thể để Hoàng Trung ở nhà một mình được. Vì thế mà Lương Mặc mới đánh xe ngựa đến phủ Giám Chính. Phủ của Hoàng Chí Cẩn vẫn ở địa điểm ngày xưa nhưng nay đã không còn là căn nhà đơn sơ ngày trước nữa mà đã là một phủ viện xứng tầm với chức quan nhất phẩm của Hoàng Chí Cẩn. Thực ra tiền để xây dựng nơi này phần lớn đều đến từ nhà ngoại tức nhà của Thái Phó. Lương bổng của Hoàng Chí Cần là để chi tiêu trong nhà cũng như tích góp chưa lâu cho nên nếu tự thân thì có lẽ đến bây giờ hoặc là một hai năm nữa Hoàng Chí Cẩn mới có được phủ viện lớn thế này chứ không phải có từ mấy năm trước rồi.

Lưu phu nhân thấy thái tử và công chúa đến đón con trai đi chơi thì lập tức cho Hoàng Trung ra ngoài đi cùng. Lưu phu nhân là người bên cạnh Hoàng Chí Cẩn bao nhiêu năm qua cho nên là người hiểu rõ mối quan hệ đặc biệt của Hoàng Chí Cẩn với bệ hạ. Bây giờ thế hệ sau có thể giữ được giao tình tốt đẹp thì đối với con trai của bà chẳng có gì xấu cả. Thái tử sau này lên ngôi thì người bên cạnh phụ trợ cho thái tử có thể sẽ là Hoàng Trung. Như vậy thì hai đời nhà họ Hoàng sẽ đều là quan nhất phẩm. Hiện tại chỉ có rất ít gia tộc trong nước Lương là có được thành tích đáng nể như vậy. Đến cả nhân tài kiệt xuất như Đường Thái Phó còn không làm được khi con trai ông ấy chỉ là một quan viên cấp tứ phẩm mà thôi. Còn cháu ông ấy hiện tại còn chỉ là ngũ phẩm. Đấy còn là vì bệ hạ nhớ đến tình xưa mà hết lòng nâng đỡ.

Lương Mặc phải một lúc bảo vệ ba đứa trẻ thì cũng áp lực lắm. May là trong thành Lương Kinh hiện tại trị an được coi là rất tốt hơn nữa còn là ban mày ban mặt. Cùng lắm chỉ có mấy tên trộm vặt chuyên móc túi mà thôi. Mà những thành phần này đến gần bọn trẻ còn không được khi nội khí của Lương Mặc hiện tại là rất mạnh với một người bình thường dù nó chẳng có tính sát thương.

Nơi có thể tìm thấy nhiều thứ mới lạ nhất trong thành Lương Kinh chắc chắn là khu chợ trung tâm. Nơi buôn bán đủ mọi mặt hàng từ trong cho đến bên ngoài nước Lương. Ở nước Lương chỉ cần thứ đó tồn tại thì nhất định có thể tìm được nó trong khu chợ trung tâm. Từ thú rừng quý hiếm cho đến dược thảo lâu năm. Trên trời dưới nước gì cũng đều có cả. Ba đứa trẻ lần đầu được nhìn thấy những thứ này cho nên đi đến đâu đều dừng lại nhìn ngắm đến đó. Tuy nhiên có vài thứ mà cả ba đều không chú ý đến thứ nhất là vải vóc cũng như quần áo. Chẳng có nơi nào có vải tốt cũng như quần áo đẹp bằng trong cung. Thứ Hoàng Trung đang mặc cũng là lụa tằm cực phẩm của người Lạc do Lương An ban tặng. Nói ra thì chính những chủ tiệm này mới đang thèm muốn đồ mấy đứa trẻ đang mặc trên người. Những thứ tinh xảo như thế có thể làm bảo vật trấn tiệm của họ.

Thứ hai chính là mấy đố mỹ nghệ vàng bạc. Mấy thứ này thì càng không phải nói đến, khi mà trong cung toàn là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm. Từ ngọc trai cỡ lớn của Hải Quốc tặng cho đến ngọc bội được chế tác từ đá xanh hiếm thấy ở vùng tây nam. Những thứ đó mà xuất hiện ở đây sợ rằng sẽ gây ra náo loạn khu chợ mất.

Cuối cùng chính là các loại binh khí, tiểu công chúa vốn là người ưa thích mấy thứ đồ chơi nguy hiểm này nhưng tầm mắt lại rất cao. Vì đã từng lấy cả Toàn Long Thương của Lương An và Phượng Dực Đao của Diệp Tinh Hà ra nghịch cho nên mấy cái thứ được quảng cáo là hàng hiếm này đối với công chúa chẳng khác nào sắt vụn. Có cho công chúa cũng không thèm lấy.

Vậy là sau một vòng đi dạo thì ba đứa trẻ cũng đi đến nơi chúng muốn tìm ở khu chợ nhất chính là khu người Lạc. Từ lúc người Lạc có một khu riêng trong chợ trung tâm để buôn bán các đặc sản của mình thì tiểu công chúa chưa từng được đến xem lần nào. Cho nên lần này có cơ hội liền ngay lập tức đến xem. Đối với những đứa trẻ như công chúa và thái tử thì người Lạc cứ như ma vậy. Nghe đến thì rất nhiều mà chưa từng gặp bao giờ. Tất nhiên là không tính Lương Mặc khi mà Lương Mặc gốc là người Lạc còn sống thì như người Hạ từ lúc còn là một đứa trẻ nằm trong tã.

Mà ẩm thực chính là thứ dễ dàng để tìm hiểu nhất khi đến bất cứ nơi nào. Vậy là món sữa dê được lựa chọn đầu tiên khi mà đi bộ hồi lâu cả ba cũng như Lương Mặc đều khát nước. Thưởng thức sữa dê được ướp lạnh dưới cái thời tiết này thì không có gì tuyệt vời bằng. Tất nhiên là cũng không thể uống nhiều quá sẽ dẫn đến đau bụng.

- Thứ này có mùi hơi khác một chút so với sữa bò.

- Đúng thế. Vị của nó cũng đậm hơn môt chút.

Thái tử có vị giác giống như Lương An và hơi kén ăn một chút cho nên thưởng thức thứ gì cũng luôn đánh giá một cách cẩn thận chứ không như công chúa luôn ăn uống một cách khí thế.

Sau thứ đặc sản này thì tất nhiên là thịt cừu khô nổi danh thiên hạ. Và tất nhiên là hình của Diệp Tinh Hà được treo trong cửa tiệm bán thịt cừu khô như một bảo chứng cho món ăn này. Hiện tại bất cứ cửa hàng thịt cừu khô người Lạc nào trong nước Lương cũng làm như vậy hết. Lương Mặc mua chỗ mỗi đứa một gói lớn để ăn dọc đường đi khám phá những nơi tiếp theo. Đồ của người Lạc bán thì luôn luôn khác những đồ bình thường. Ví dụ như quần áo họ bán luôn có thành phần là lông cừu do họ chăn nuôi. Mà thứ này chỉ thích hợp cho mùa đông cho nên bây giờ không phải là lúc bán được.

Một thứ khác nổi tiếng nữa chính là ngựa. Ngựa của người Lạc những con tốt nhất đều trở thành chiến mã hết cho nên những con được bán đi này thường chỉ là hàng hạng hai. Chủ yếu có sức khoẻ tốt đê vận chuyển hàng hoá. Với lại cả ba còn quá nhỏ tuổi để cưỡi ngựa cho nên cũng chỉ dám nhìn từ bên ngoài mà thôi chứ không dám leo lên cưỡi thử.

Đi thêm một vòng thì không biết thế nào cả ba lại đi vào khu có bán đồ chơi trẻ em. Chính ra đây mới là thứ thích hợp với cả ba ở cái độ tuổi này. Tiểu công chúa nhanh chóng đi tìm lấy thứ gì đó là lạ một chút còn thái tử và Hoàng Trung thì chỉ quanh quẩn tìm xem có thứ nào hợp ý hay không. Cuối cùng cả ba thống nhất chọn diều. Thứ này vừa dễ chơi lại đẹp mắt hơn nữa lại còn rẻ. Với chỉ 1 lượng bạc thì có thể mua được 1 con diều tinh xảo nhất ở đây. Còn những con diều bình thường khác chỉ có giá từ 3 đến 5 tiền đồng là cùng.

Rất nhanh chóng cả ba chọn được thứ vừa ý với mình. Tiểu công chúa chọn luôn diều hình phượng hoàng. Do nó là biểu tượng của mẹ. Thái tử chọn được diều hình bươm bướm vừa đẹp vừa tinh xảo hơn cả con diều phượng hoàng của công chúa. Cuối cùng là Hoàng Trung chọn được một con diều hình ngôi sao đơn giản mà vẫn đẹp.

Không thể buông diều ở trong thành được cho nên Lương Mặc đã dùng xe ngựa chở cả ba ra ngoài thành. Bên ngoài thành Lương Kinh luôn có những khu vực trống chỉ cần tìm đại một nơi nào là được. Ngày hôm nay trời quang, trên cao có gió cực kỳ thích hợp với việc thả diều.

Lương Mặc ngắm nhìn bọn trẻ vui đùa chạy nhảy một cách vui vẻ với nhau thì cũng thấy vui lây. Ngày bé Lương Mặc sống trong quân doanh lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm khi lúc đó quân Lương luôn luôn chịu thất thế trước cả người Lạc lẫn nước Thịnh. Làm cho ngay cả một số binh sỹ trong quân doanh cũng ghét luôn cả một cô bé vô tội như Lương Mặc. Từ đó mà Lương Mặc luôn phải tìm cách bảo vệ mình. Cũng may mà Lương Mặc lớn lên một cách lương thiện không làm hại cũng như chán ghét một ai. Hiện tại thì tốt rồi, bọn trẻ không chỉ ở thành Lương Kinh mà cả trẻ con người Lạc cũng có thể được vui vẻ chơi đùa thế này.

Thật ra những lúc như thế này Lương Mặc lại càng quyết tâm hơn phụng sự sự nghiệp mà Lương An đã chọn. Chỉ có khi nó được hoàn thành thì toàn bộ người Lạc cũng như người Hạ mới được yên bình. Tất nhiên một ngày nó đó chiến tranh sẽ lại tiếp tục xảy ra nhưng nó sẽ không còn là cảnh nội bộ chém giết lẫn nhau nữa mà là đoàn kết chống kẻ địch từ bên ngoài.

Sau khi chạy nhảy một lúc lâu thì cả ba đứa đều mệt nằm lăn ra mặt cỏ. Lúc này thì đồ ăn mua dự phòng lúc trước chính là cứu cánh. Đủ mọi loại bánh từ mặn đến ngọt được công chúa lựa một vòng bây giờ đang giúp cho cả ba lấp đầy cái bụng đã xẹp lép của mình sau khi vui chơi.

Cứ như thế một ngày vui vẻ của cả ba đã kết thúc lúc trời gần tối. Lương Mặc đưa Hoàng Trung về phủ Giám Chính trước. Lúc này thì Hoàng Chí Cẩn đã về nhà sau một ngày làm việc.

- Đa tạ công chúa đã dẫn thằng bé ra ngoài chơi.

- Giám Chính không cần khách sáo như thế. Đều là người nhà với nhau.

Hiện tại theo đúng tước hiệu thì phải gọi Lương Mặc là Thiện Đức Công Chúa. Nhưng mọi người quen rồi cho nên luôn gọi là Thống Lĩnh. Lương Mặc cũng chẳng để ý đến việc này, chỉ có một số người như Hoàng Chí Cẩn là ngay từ đầu đã luôn gọi theo đúng tước hiệu của Lương Mặc.

Công chúa và thái tử về cung sau một ngày vui chơi thì đã mệt cho nên nhanh chóng muốn tìm chỗ đi ngủ. Cả hai tâm ý tương thông không cần nói cũng hiểu lập tức chạy đến Thiên Minh Cung. Diệp Tinh Hà thấy hai đứa trẻ còn chưa thay quần áo đã nhảy vội lên giường thì lại phải sai cung nữ đi thay đồ cho hai đứa rồi mới để chúng ngủ.

Lương An sau đó cũng đến Thiên Minh Cung thế là cả gia đình lại đoàn tụ với nhau. Đêm hôm đó, Huyết Nhật lại xuất hiện trên nóc Thiên Minh Cung như bao lần. Ngự Lâm Quân đã quen với việc này cho nên đều tránh ra thêm một chút cả. Để lại cho gia đình hoàng gia không gian riêng tư.

Bạn đang đọc Ám Nhật- Chân Vũ sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.