Huy Động Nhân Lực
Sắp tới sẽ là cuộc chiến 1 đối 1 của hai nước cho nên không bên nào có ý định chịu thua cả. Quân Thịnh thì đã chuẩn bị sẵn sàng một lực lượng hùng hậu còn quân Lương thì vẫn chưa đủ về số lượng. Đợt tuyển quân này, cả nước Lương thu về thêm đến 5 vạn người. Toàn bộ lượng nhân lực này sẽ được điều về Thần Võ Doanh cho nên tất cả tân binh đều được đưa về Nam Trại huấn luyện.
Họ được đưa lên xe chở cỡ lớn vốn là xe chuyên chở các vật liệu nặng như đá để xây tường thành. Mỗi một xe chứa được 20 người với hành lý của họ. Tất cả đều nhắm hướng nam trại mà đi. Cùng với lúc đó thì tại Nam Trại, lương quân trang dành cho 5 vạn người cũng được chuẩn bị sẵn sàng.
Khi đến nơi tất cả tân binh được chia nhỏ ra sống theo từng khu vực quê nhà của họ để họ không cảm thấy sợ hãi. Riêng những ngưởi đến từ khu vực thành Lương Kinh thì được xếp ra một góc xa do họ đã quen với điều kiện sống ở thành Lương Kinh. Cần phải chịu khổ hơn bình thường một chút để cho họ quên đi cuộc sống sung sướng trước kia.
Những người đến từ vùng đông nam nơi Nam Trại được xây dựng cũng phải ở khu vực tồi tàn hơn một chút do họ đã quen với nơi này, lại còn có lợi thế gần nhà. Sẽ có gia quyến đến tiếp tế cho nên họ cũng phải nhường những chỗ tốt cho những người từ xa đến.
Với Lương Triều Dương thì đây là lần đầu tiên thái tử nước Lương được tận mắt chứng kiến việc huấn luyện binh sỹ. Cũng vì tính chất quan trọng của đợt tuyển quân này mà cựu chủ tướng của Nam Trại, tức là Thượng Thư Binh Bộ bây giờ Lưu Phúc cũng đến để giám sát tình hình. Lưu Phúc ít tuổi hơn Hoàng Chí Cẩn nhưng lại cưới vợ sinh con muộn hơn nhiều cho nên hiện tại Hoàng Trung đã 18 tuổi thì con của Lưu Phúc mới có 4 tuổi. Cách biệt này coi như là 1 thế hệ rồi. Với những người cưới vợ sớm thì 18 tuổi thành gia. 19 tuổi sinh con là việc bình thường.
Có Lưu Phúc trực tiếp chỉ huy việc huấn luyện cho nên ngay từ những ngày đầu tiên kỷ luật đã rất nghiêm ngặt. Số lượng tân binh bị phát vì không tuân thủ đúng kỷ luật mấy ngày đầu là cả vài nghìn người mỗi ngày. Nhưng sau 7 ngày thì số lượng này giảm đi còn lại rất ít. Đến 15 ngày thì không còn ai vi phạm kỷ luật cơ bản nữa.
Triết lý của Lưu Phúc là "sống trong quân ngũ". Tức là đầu tiên phải dạy cho tân binh làm sao sống được trong doanh trại đã. Sau đó mới dạy họ những kiến thức về việc tác chiến. Lòng trung thành với tổ quốc cũng như với bệ hạ phải luôn luôn được đặt lên trên hàng đầu. Chỉ sau 1 tháng thì tất cả binh sỹ tân binh đều đã thấm nhuần tư tưởng này.
Lương Triều Dương cực kỳ bất ngờ với phong cách này. Càng bất ngờ hơn về việc năm xưa Lưu Phúc chỉ là 1 lính canh cổng thành Lương Kinh. Gặp được phụ hoàng của Lương Triều Dương cũng hoàn toàn là duyên phận chứ chẳng phải là được chú ý đến hay là tự tiến cử. Mỗi một quyết định của Lương An chỉ như thêm gia vị vào món ăn khiến cho nó đậm đà hơn còn bản chất món ăn không hề được cải biến gì cả. Và Lương An luôn tìm được những nguyên liệu thô phù hợp với món ăn nhất. Đây mới là cái Lương Triều Dương cực kỳ khâm phục phụ hoàng của mình.
Lý Thanh Hoa cũng y như vậy, bệ hạ bình thường ở trong Thiên Minh Cung chẳng giống một vị thánh quân gì cả. Chỉ như một ông chồng vừa sợ vừa quấn vợ. Thế nhưng từ chiến trường đến triều chính, bệ hạ luôn luôn dẫn dắt nước Lương tiến lên và đi đến chiến thắng. Việc này người tài cũng chưa chắc đã làm được. Càng nghe kể nhiều về bệ hạ thì Lý Thanh Hoa lại càng muốn biết nhiều hơn. Hiện tại có 1 nguồn tin chiến lược lúc nào cũng có thể tìm được chính là thái tử.
Sau khi cả hai quay về từ Nam Trại thì không về thành Lương Kinh ngay mà lại đến Lạc Thành một lần nữa. Người Lạc tuyển quân không chung với cả nước. Họ muốn tuyển bao nhiêu quân, huấn luyện thế nào là do họ tự quyết và hiện tại Lạc Hà đang là người nắm giữ việc này. Lạc Hà từ nhỏ đã giỏi đánh nhau, sau này khi lớn lên lại được tiếp xúc nhiều với Lương An và Diệp Tinh Hà cho nên cũng học được một phần binh thư. Kết hợp cùng với tập quán của người Lạc nữa thì bây giờ đã hình thành ra cách huấn luyện quân của người Lạc.
Người Lạc huấn luyện quân sỹ chủ yếu là tấn công dã chiến. Họ huấn luyện dựa hoàn toàn vào tinh thần dũng cảm và sức mạnh của binh sỹ của mình. Tất cả binh sỹ người Lạc trước khi tham gia quân ngũ đều được làm một nghi lễ từ biệt đặc biệt. Họ để lại một nhụm tóc của mình lại gia đình như kỷ vật cuối cùng. Nếu họ thể trở về thì thứ đó sẽ được đưa đến Thiên Mộ để đốt đi. Người Lạc tin rằng nhụm tóc này sẽ dẫn lối cho hương hồn của họ từ ngoài chiến trường có thể theo gió quay về với quê cha đất tổ.
Cũng vì tinh thần như vậy mà binh sỹ người Lạc luôn là một trong những người anh dũng xông lên phía trước nhất. Họ sẵn sàng đổi mạng với kẻ thù mà không có lấy một cái chớp mắt do dự hay sợ hãi. Bao đời người Lạc đã bị nước Thịnh đuổi giết, ngày nào nước Thịnh còn thì ngày đó người Lạc sẽ còn liều mạng với họ. Vì thế mà bây giờ chỉ còn lại 1 mình nước Thịnh thôi thì người Lạc càng quyết tâm hơn. Năm nay tuyển quân, thanh niên người Lạc tham gia quân đội có đến 3 vạn. Phải biết rằng tổng dân số người lạc chỉ bằng 1 phần 9 người Hạ nhưng họ lại tuyển được tân binh bằng gần 1 nửa. Thế mới thấy thanh niên trẻ người Lạc mong muốn gia nhập quân đội nhiều đến mức nào.
Nhiều người còn tự mình mang theo Thiết Mã đến tham gia. Với họ chiến mã có tốt đến mấy cũng không bằng con ngựa đã cùng mình chăn dê chăn cừu trên vùng bán hoang mạc. Thiết Mã vừa là vật cưỡi cũng vừa là người bạn đồng hành của họ. Kể cả khi còn sống hay khi đã chết.
Chứng kiến tinh thần như ngọn lửa rực cháy này Lương Triều Dương lại càng nể phục phụ hoàng hơn. Người Lạc bị người Hạ dồn ép đuổi giết mấy trăm năm mới đến đường cùng. Phụ hoàng lại nói nếu như người Lạc trở mặt nội trong 10 ngày có thể diệt tộc người Lạc. Đối đầu với những chiến binh không sợ chết thế này mà trong 10 ngày diệt được toàn bộ bọn họ. Đây là sức mạnh gì chứ, đổi lại là Lương Triều Dương thì có lẽ cả vài năm cũng chưa chắc đã làm được.
Quân sỹ người Lạc được huấn luyện trực tiếp trên khu vực bán hoang mạc. Giai đoạn đầu tiên họ phải tìm cách sinh tồn trước thời tiết khắc nghiệt của vùng đất này. Sau đó thì mới là huấn luyện đánh dã chiến trực diện. Người Lạc không dùng những chiến thuật phức tạp, cách chiến đấu duy nhất của họ là lao vào đánh áp sát. Dùng sức mạnh của mỗi một người lính để chiến thắng đối thủ. Cách đánh sẽ phát huy được tác dụng của mình khi có quân số ngang nhau và chiến đấu trên một khu vực bằng phẳng. Cũng vì thế mà Lạc Thành Doanh luôn được đưa đến những chiến trường mở để cho họ có thể đánh theo ý mình.
Như vậy trong năm tới thì nước Lương sẽ huy động được thêm 7 vạn người nữa. Cộng với quân số hiện tại thì tổng quân số đã lên tới 35 vạn. Tuy nhiên như vậy vẫn là chưa đủ, để đánh nhau đến cùng với nước Thịnh thì quân số phải đạt được ít nhất 40 vạn thì mới được khi mà nước Thịnh hiện tại vẫn đang duy trì quân số như vậy. Với tiềm lực của nước Thịnh, nước Lương mà chủ quan thì sẽ phải trả giá bằng việc đánh mất cơ hội hoàn thành đại nghiệp. Thậm chí còn đứng trước nguy cơ bị nước Thịnh thôn tính ngược lại.
Nước Lương và nước Thịnh đều đang chuẩn bị tất cả những gì mình có thể cho trận chiến mà cả hai nước bắt buộc phải đánh trong thời gian sắp tới. Mạng lưới tình báo của cả hai bên đều đang hoạt động để dự đoán xem lúc nào thì chiến tranh xảy ra. Bộ máy bên trong của hai nước cũng tự mình tính toán việc này. Sau khi trở về từ Lạc Thành, Lương Triều Dương cùng với Lý Thanh Hoa đều vào Nghị Chính Đường để tham gia vào cuộc họp liên quan đến vấn đề này.
Tại đây thì người của Hộ Long Sơn Trang bắt đầu báo cáo về những gì họ thu thập được.
- Theo như tin tức chúng thần nhận được. Nước Thịnh cũng vừa mới có một đợt tuyển quân lớn. Lực lượng tân binh này được huấn luyện rồi đưa vào bảo vệ khu vực trung tâm nước Thịnh.
- Ước tính quân số là bao nhiêu?
- Khoảng 5 vạn người thưa gia chủ.
- Tổng quân số nước Thịnh bây giờ là 43 vạn. Họ đã để 30 vạn ở phía nam tức là còn lại 13 vạn nữa.
- Đúng thế thưa gia chủ. Quân Thịnh còn lại thì có 8 vạn ở hai cửa ải phía bắc. Còn lại 5 vạn tân binh này.
- Như vậy thì họ sẽ không để thiệt hại quá nhiều trong giai đoạn đầu cuộc chiến. Nếu bất lợi họ sẽ lui về khu vực thành Thịnh Kinh.
- Theo ý gia chủ thì ta sẽ đợi 2 năm nữa hay lâu hơn.
- Ta nghĩ nên đợi lâu hơn. Quân ta chưa đạt 40 vạn thì không thể đánh.
Cuộc họp này ngoài Lương An và người của Hộ Long Sơn Trang ra thì còn có người của Binh Bộ và Tài Bộ nữa. Chiến tranh là vấn đề hệ trọng của quốc gia, sau khi bàn bạc cẩn thận thì cần phải tính toán kỹ về tất cả các vấn đề liên quan. Như lần trước bao vây nước Giang. Nếu không có thời gian tiêu hao trước đó làm quân Giang suy giảm sức chiến đấu thì sự thảm khốc sẽ còn lớn hơn nhiều.
Lần này đối thủ là nước Thịnh lớn mạnh cho nên cần phải chuẩn bị còn kỹ hơn cả trước. Năm ngoái đã thăm dò được thực lực của nước Thịnh cho nên các kho dự trữ ở phía bắc bắt đầu được xây dựng để chứa được tiếp tế trong 1 năm. Thời gian để lấy đầy những kho chứa này có ngắn cũng phải 3 đến 4 vụ thu hoạch. Vụ thu hoạch mùa thu năm nay cũng là lúc mà mọi thứ cần phải được bắt đầu.
Kế hoạch riêng cho từng quân doanh cũng được bàn bạc. Đầu tiên là thuỷ quân sẽ dừng việc đóng thêm tàu chiến mới sau khi hồi phục được 100 tàu. Sau đó sẽ bắt đầu đóng mới và sửa chữa lại tất cả các tàu vận chuyển. Con đường vận chuyển từ Diêm Cảng đến vụ cửa sông nước Thịnh luôn phải được đản bảo.
Còn lại tất cả các doanh trại bộ binh bắt đầu phải ổn định quân số và báo cáo yêu cầu tăng quân trước khi năm mới bắt đầu. Mục tiêu đến hết năm Thái Bình thứ 23, Thần Võ Doanh phải có 10 vạn quân, Lạc Thành phải hồi phục lại lực lượng 7 vạn người. Bắc Lương Doanh, Thiên Đông Doanh, Lạc Lâm Doanh và Hắc Long Quân giữ nguyên quân số hiện tại lần lượt là 5 vạn, 5 vạn, 8 vạn và 5 vạn. Riêng Thanh Lâm Doanh vẫn làm nhiệm vụ vận tải hậu cần. Họ chỉ được huy động chiến đấu trong trường hợp khẩn cấp. Tính luôn cả 1 vạn Cấm Vệ Quân thì tổng quân số nước Lương trước khai chiến là 41 vạn người.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |