Lính Gác
Việc tuyển dụng ở Cấm Vệ Quân, không chỉ có một mình Diệp Tinh Hà lo liệu mà Lương An cũng đến tham quan. Tiêu chí nhìn người của Lương An và Diệp Tinh Hà khác nhau, xong cả hai lại chưa từng bỏ qua một người nào hữu ích cả. Lần này Lương An rất để ý xem có ai tiềm năng để có thể trở thành người chỉ huy Cấm Vệ Quân ở thế hệ tiếp theo không.
Thệ hệ của Lương An và Diệp Tinh Hà đã bước qua tuổi 40. Cả cơ thể và trí não của họ sẽ dần dần chậm đi. Đại nghiệp không thành trong thế hệ này thì phải để nó lại cho thế hệ của Lương Triều Dương lo liệu. Lương Triều Dương may mắn có được Lý Thanh Hoa trở thành mưu sỹ bên cạnh. Như vậy là không lo không có người cùng nhau bàn việc. Lương Minh Nguyệt thì đã phụ trách việc lao lên đánh nhau. Cũng tính là văn võ đầy đủ.
Nếu bây giờ có thêm được người hộ vệ bên cạnh nữa thì đúng là không có gì bằng. Lương An vì lý do này mà chỉ tập trung vào những người trẻ tuổi nhất thông qua đợt thi tuyển lần này. Chỉ là vẫn chưa có ai có được biểu hiện đáng để Lương An coi trọng. Diệp Tinh Hà cũng nhận ra được việc này.
Việc huấn luyện tân binh cho Cấm Vệ Quân vẫn như mọi lần khác. Lần này được Diệp Tinh Hà trực tiếp chỉ huy cho nên còn khó khăn hơn bình thường. Ngay ngày đầu tiên các tân binh đã bị bắt đứng nguyên tại chỗ ở sân tập chính của Cấm Vệ Quân trong 4 canh giờ. Họ không được phép ăn uống trong thời gian này. Nhiệm vụ chính của Cấm Vệ Quân là đứng canh gác mà mỗi ca đều kéo dài đúng 4 canh giờ. Mà không chỉ có đứng yên, Diệp Tinh Hà còn cố tình dùng nội khí ảnh hưởng đến khu vực này để tạo ra sự áp bức nhè nhẹ trong không khí. Những ai có sức chịu đựng kém đều lộ ra ngay.
Trong khoảng thời gian này Diệp Tinh Hà còn quan sát xem những ai không còn giữ được sự tỉnh táo hoặc là không giữ nguyên được vị trí. Những người không hoàn thành được không bị phạt nhưng những người vượt qua đều được thưởng. Đây là bài tập kiểm tra những khía cạnh quan trọng nhất của Cấm Vệ Quân.
Những ngày tiếp theo, 1000 tân binh này liên tục phải vượt qua những bài kiểm tra có độ khó cao thấp khác nhau. Những người hoàn thành được tất cả chỉ có 8 người trên 1000 người. Cả 8 người này đều được đặc cách trở thành lính gác tại Kính Thiên Điện. Kính Thiên Điện là nơi buổi chầu được tiến hành, cũng là nơi mọi đại sự của nước Lương được diễn ra. Vinh dự được bảo vệ cho nơi này còn lớn hơn cả việc được đứng gác ở Thiên Dương Cung của bệ hạ.
Còn về Thiên Minh Cung thì vẫn luôn là nơi mà những người không đủ dũng cảm không nên đến. Đấy là công chúa còn đến Hắc Long Quân rồi chứ nếu công chúa còn ở lại trong cung thì Thiên Minh Cung không khác gì hiểm địa cả. Ngoài những người tình nguyện ra không một ai muốn đến nơi đầy rẫy sự mệt mỏi này.
Ba binh sỹ người Lạc tình nguyện năm xưa hiện tại vẫn đang ở lại canh gác nơi này. Lần này họ đón thêm một vài tân binh mới đến, đại đa số những người này đều mặt u mày xám. Có lẽ họ đang tự cầu nguyện cho những tháng ngày sau này của mình. Chỉ có duy nhất một người là có khuôn mặt không u ám. Thanh niên trẻ này là một binh sỹ người Lạc, đến đây cũng hoàn toàn tự nguyện. Đúng hơn là người tình nguyện chọn vị trí này thay cho những đồng đội tân binh khác.
- Nhóc con. Tên là gì?
- Thưa đại huynh. Tiểu đệ là Hàn Linh.
- Ta có thể nhìn ra ngươi là người Lạc. Quê ở đâu?
- Tiểu đệ quê tại làng Tây Phong gần Lạc Thành.
- Ta cũng quê ở Lạc Thành. Bây giờ chắc là ở quê nhà phát triển hơn nhiều rồi.
- Đúng vậy thưa đại huynh. Hiện tại dân cư bên ngoài thành đã đông hơn rất nhiều. Vùng xung quanh thành đã được xây dựng thêm mấy làng nữa rồi.
- Làm lính gác ở cung này nhất định phải chịu được khó khăn. Ngươi phải cố gắng lên.
- Tiểu đệ xin ghi nhớ.
Lính gác ở Thiên Minh Cung thỉnh thoảng lại được Diệp Tinh Hà lôi ra huấn luyện riêng. Người nào chịu đựng được tự nhiên sẽ thấy sức chiến đấu của bản thân tiến bộ hơn. Còn người không chịu đựng được thì chỉ thấy khổ mà thôi. Ba binh sỹ người Lạc năm xưa, hiện tại đều đã đủ tiêu chuẩn thăng cấp. Nhưng họ vẫn chọn ở lại nơi này là bởi vì những người ở đây lâu năm mới biết, hoàng hậu đối xử với mọi người cực kỳ tốt. Bất cứ ai bị ốm cũng được hoàng hậu đích thân khám cho. Thuốc lại còn được dùng loại của hoàng gia. Hàng tháng thỉnh thoảng lại được thưởng những thứ hiếm lạ từ các nơi đưa đến.
Điều đặc biệt nhất là ở nơi này mới có thể chứng kiến dáng vẻ thật sự của bệ hạ. Bệ hạ bình thường thì long uy vô tận, ai đứng gần cũng cảm thấy sợ hãi. Còn ở cung này dáng vẻ của bệ hạ chỉ là một người chồng bình thường. Thỉnh thoảng lại bị vợ la mắng vì không chịu nghỉ ngơi. Còn cả dáng vẻ của thái tử nữa, thái tử là người cẩn trọng, làm việc gì cũng đúng quy củ. Ở Thiên Minh Cung này thái tử lại chỉ là một cậu con trai thỉnh thoảng lại làm nũng mẹ, cũng thỉnh thoảng lại bị mẹ dạy dỗ.
Còn có một sự thật khác nữa là. Bệ hạ không nhớ được hết tên của cung nữ và Cấm Vệ Quân ở Thiên Dương Cung của mình nhưng lại nhớ hết tên của người ở Thiên Minh Cung. Từ thái giám, cung nữ, quân Cấm Vệ, người của Thái Y Viện được cử đến nữa. Vì nhớ đến cho nên đôi khi bệ hạ sẽ tặng thưởng riêng cho. Đây không phải là ham tài hám của gì, mà thực sự người được bệ hạ đích thân ban thưởng cực kỳ ít. Ngay cả các đại quan cũng không có mấy người có được ân điển này. Cũng chỉ có Thái Sư và Thượng Thư Binh Bộ là thường xuyên được hưởng.
Linh gác của Thiên Minh Cung tổng cộng chỉ có 20 người. Được xếp thành 4 nhóm khác nhau. Mỗi một ca sẽ chỉ có 2 nhóm tức 10 người làm việc. Một nhóm sẽ canh gác ở khu vực cửa ra vào, còn một nhóm thì sẽ ở bên trong nội cung. Những người ở bên trong nội cung thường là người cấp cao hơn hoặc là người có kinh nghiệm. Bởi vì bên trong nội cung rất dễ bị ảnh hưởng của nội khí từ nương nương hoặc bệ hạ. Những người mới không có sức chịu đựng cao nhất định sẽ không chịu nổi mà lăn ra ngất. Việc huấn luyện lần này cũng là dựa trên những gì xảy ra ở Thiên Minh Cung.
Mỗi lần có người mới đến Thiên Minh Cung thì Lương An thường gặp rồi động viên tinh thần những tân binh này. Dù sao họ cũng là những người sẽ bảo vệ cho người quan trọng nhất đối với Lương An. Lần này cũng vậy, lần đầu tiên đến Thiên Minh Cung của Lương An sau khi tân binh được gửi đến, Lương An tặng cho tất cả tân binh mỗi người một ít dược thảo.
- Các ngươi sẽ cần đến những thứ này đấy. Đã được phân đến đây rồi thì cố lên. Ở đây mệt mỏi một chút ngược lại thì sẽ có lợi cho các ngươi.
- Chúng thần tạ ơn bệ hạ.
- Chàng trai trẻ kia, ngươi rõ ràng là người mới nhưng ta trông ngươi rất quen mặt. Người tên là gì, đến từ đâu?
- Bẩm bệ hạ, thần là Hàn Linh đến từ Lạc Thành.
- Ngươi là người Lạc?
- Thưa bệ hạ, đúng như vậy. Bệ hạ thấy thần quen mặt có lẽ vì cha của thần là binh sỹ Hắc Long Quân.
- Vậy à. Bảo sao ta cứ thấy ngươi quen quen.
- Theo lời cha thần, năm đó bệ hạ mở đường cho binh sỹ qua sông. Cha thần là một trong những người cuối cùng qua sông cùng với bệ hạ.
- Lúc đó cơ thể ta vô cùng mệt mỏi, chính là những huynh đệ đó nhất định ở lại đi cùng với ta. Cha ngươi bây giờ thế nào?
- Bẩm bệ hạ, ông ấy bị thương tại trận công hạ Bắc Bình Phủ. Sau đó không bao lâu thì đã mất. Trước khi mất ông ấy luôn dặn dò thần nhất định sau này phải tiếp tục cùng công việc mà ông ấy làm con dang dở. Nay thần coi như đã hoàn thành được ước nguyện cuối cùng của cha.
- Hàn Linh đúng không. Trẫm nhớ tên của ngươi rồi.
Lương An nhớ tên của Hàn Linh không phải vì những gì mà Hàn Linh kể. Vừa rồi Lương An đã toả 1 chút nội khí của mình ra xung quanh để thử những tân binh này. Tất cả đều bất giác lùi lại một bước, chỉ có Hàn Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Chưa biết tiềm năng của Hàn Linh thế nào, chỉ một việc nhỏ này thôi đã đủ để lại ấn tượng với Lương AN.
Sau đó Lương An cũng kể với Diệp Tinh Hà về việc này rồi muốn Diệp Tinh Hà để ý đến Hàn Linh một chút. Biết đâu đây lại là một hạt giống tốt với nước Lương. Diệp Tinh Hà trước đó cũng đã để ý đến Hàn Linh bởi vì Hàn Linh là người Lạc duy nhất trong số 8 người thông qua tất cả các bài tập luyện tân binh. Việc Hàn Linh tự nguyện đến Thiên Minh Cung đã làm cho Diệp Tinh Hà hài lòng rồi. Bây giờ Lương An còn nói như vậy càng khiến cho Diệp Tinh Hà tập trung hơn vào chàng trai trẻ này.
Hàn Linh năm nay mới có 18 tuổi. Vì là con của binh sỹ Hắc Long Quân cho nên 16 tuổi Hàn Linh đã tham gia quân ngũ. Sau 1 năm huấn luyện tân binh rồi 1 năm ở Lạc Thành Doanh, Hàn Linh đã thành công được chọn vào Cấm Vệ Quân. Tốc độ tăng tiến này có thể nói là rất nhanh. Đọc những thông tin này xong cả Diệp Tinh Hà và Lương An đều củng cố hơn lòng tin của mình.
Sau khi quan sát trong suốt 1 tháng. Diệp Tinh Hà cuối cùng đã đi đến một kết luận bất ngờ.
- Em cũng đã thử dùng nội khí với tên nhóc kia. Gần như không có sự phản ứng nào cả. Anh biết đó có nghĩa là gì không?
- Là gì?
- Tên nhóc này khả năng cao là có thể chất giống với anh.
- Ý em là?
- Đúng là cái anh đang nghĩ đến đấy.
- Vậy ngày mai chúng ta thử luôn.
- Không phải vội. Anh thử thêm một lần nữa cho chắc đã.
Ngay sau đó Hàn Linh được gọi đến sân trong của Thiên Minh Cung. Nơi này vốn là chỗ tập luyện cho thái tử và công chúa. Từ khi hai người đó đều mở được Lĩnh Vực thì nơi này đã không có ai đi vào nữa. Cung nữ hàng ngày vẫn đến quét dọn, chỉ là bụi ở đây cũng rất ít nên gần như không phải dọn dẹp.
Lương An đứng trong một góc còn Diệp Tinh Hà thì đứng ở bên ngoài đối diện với Hàn Linh.
- Hàn Linh, ngươi buộc phải đứng nguyên một chỗ không được cử động.
- Thần tuân chỉ.
Việc luyện tập riêng thế này ở Thiên Minh Cung là rất bình thường cho nên kể cả những binh sỹ khác cũng không có ý kiến gì về việc một người bị gọi vào trong sân trong chứ không phải tất cả. Cái này chỉ là nương nương đôi khi lại nghĩ ra một cái gì mới, muốn tìm người thử nghiệm mà thôi.
Hắc Khí của Lương An sau đó tràn ra ngoài nhiều hơn và bắt đầu xuất hiện rõ ràng trên sân trong của Thiên Minh Cung. Hàn Linh bắt đầu cảm thấy nguy hiểm tuy nhiên không dám trái mệnh mà vẫn đứng nguyên tại chỗ. Khi Hắc Khí sắp xâm nhập vào cơ thể Hàn Linh thì nó bị một luồng nội khí màu đỏ chặn lại. Vì thế mà Hắc Khí chỉ có thể ảnh hưởng nhẹ đến Hàn Linh chứ không tạo ra những tia sét đen tấn công.
Cơ thể Hàn Linh sau đó bắt đầu cảm thấy căng cứng và trở nên đau đớn. Bây giờ Hàn Linh đã hiểu vì sao bệ hạ lại tạo nên nỗi sợ hãi đối với quân địch như thế. Chỉ là một chút nội khí lại còn bị cản lại bên ngoài đã gây nên sự đau đớn cùng cực thế này, Nếu là chiến đấu thực sự thì chỉ 1 cái chớp mắt thôi cơ thể đã bị nghiền nát rồi.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian |