Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cội nguồn Đồng Nhân Nay Chưa Rõ. Về Làng Cổ Pháp Truy Xuất Thân.

Tiểu thuyết gốc · 2537 chữ

Chương 9:

Cội Nguồn Đồng Nhân Nay Chưa Rõ.

Về Làng Cổ Pháp Truy Xuất Thân.

Khi đất nước phương nam của người Việt sạch bóng quân xâm lược Nam Hán, Dương Đình Nghệ tự xưng là Tiết Độ Sứ Tỉnh Hải Quân cai trị Giao Châu của người Việt. Từ đây đất Giao Châu của người Việt Thường đã giành được quyền tự chủ do chính người Việt lãnh đạo. Dương Đình Nghệ phong thưởng rất hậu cho các tướng lĩnh của mình. Các tướng quân của quân khởi nghĩa quay trở về vùng đất mà trước đây mình đã cai quản.

Thành Hạc Thọ đất Ái Châu được giao cho tướng Ngô Quyền cùng năm ngàn quân bản bộ cai quản, Tiết Độ Sứ Dương Đình Nghệ phong thưởng đất Định Châu cho tướng quân Lý Đồng Nhân vì đã có công rất lớn trong công cuộc đánh đuổi quân Nam Hán.

Lý Đồng Nhân liền xin với Tiết Độ Sứ không nhận bổng lộc như lời thầy Tửu Cuồng Nho đã căn dặn, rồi nói lên nguyện vọng của minh là chỉ muốn một lòng theo đại huynh về thành Hạc Thọ đất Ái Châu. Tiết Độ Sứ Dương Đình Nghệ đã đồng ý và thưởng hai xe vàng bạc cho Lý Đồng Nhân.

Tại thành Hạc Thọ Ngô Quyền ban bố miễn thuế cho dân chúng ba năm và tuyển chọn binh sĩ để tăng cường sức mạnh quân ngũ. Đồng Nhân đã ở lại thành Hạc Thọ để giúp đỡ Ngô Quyền huấn luyện tân binh.

Một năm sau, Lý Đồng Nhân xin đại huynh Ngô Quyền trở về Ngọc Nữ Sơn Trang để tìm thú vui của một người dân dã. Ngô Quyền đồng ý và đến khi chia tay liền nói với Lý Đồng Nhân:

- Bây giờ đất nước tạm yên bình thì sư đệ có thể bình tâm an hưởng thú vui dân dã, nhưng đến khi có chiến sự giao tranh thì huynh mong sư đệ hãy đến giúp huynh có được không?

Lý Đồng Nhân khẳng khái trả lời vị sư huynh đáng kính của mình:

- Nếu sau này chiến sự có xảy ra thì không cần sư huynh phải tìm, đệ sẽ tự mình tìm đến sư huynh.

Ngô Quyền ân cần lên tiếng:

- Sư đệ hãy về Ngọc Nữ Sơn Trang trước, ta xấp xếp việc quân ở nơi đây xong sẽ đến Ngọc Nữ Sơn Trang vấn an thầy sau.

Sau khi Lý Đồng Nhân trở về Ngọc Nữ Sơn Trang tìm thú vui bên những người thân thuộc để quên đi cảnh máu chảy đầu rơi của chiến trường khốc liệt, Lý Đồng Nhân cùng tiểu đệ đi săn thú bắt cá vui cùng thiên nhiên hoang dã nơi núi rừng Chí Linh.

Khoảng thời gian chừng hai tháng thì Ngô Quyền tìm đến Ngọc Nữ Sơn Trang, Tửu Cuồng Nho vui mừng bảo Ngọc Hoa Tử làm tiệc nhỏ để cùng đại đệ tử hàn huyên tâm sự.

Từ khi bước qua cánh cổng Ngọc Nữ Sơn Trang Ngô Quyền cảm nhận được sự bình yên đến kỳ lạ mà chưa bao giờ có được, những cây hoa đổ quyên đang trổ hoa đỏ thắm trồng dọc theo lối đi được lót bằng đá xanh, những bờ tường được trang trí có chủ định đến cả hồ nước và hòn dã sơn làm cho cảnh tượng trong Ngọc Nữ Sơn Trang thêm sức sống. Bây giờ khi thấy cảnh thanh bình yên ả này Ngô Quyền đã hiểu vì sao Lý Đồng Nhân không muốn ở trong chốn quan trường.

Lúc đang ngồi đối ẩm cùng đại gia đình của người thầy Tửu Cuồng Nho Ngô Quyền lên tiếng hỏi:

- Thưa thầy! Có phải những gốc cây ngọn cỏ của Ngọc Nữ Sơn Trang được xấp xếp có chủ đích có phải không thầy?

Tửu Cuồng Nho cười hiền từ nói với Ngô Quyền:

- Con có con mắt thật tinh tường. Bất cứ ai có ý định không tốt đột nhập sơn trang đều bị giam cầm trong mê hồn trận của thầy. Trong Ngọc Nữ Sơn Trang này đâu đâu cũng là trận đồ mê hồn mà thầy đã dày công bố trí. Chỉ có một lối đi ra và vào duy nhất là từ cổng chính của sơn trang còn lại là một mê cung mà thầy đã dựng lên. Con không có việc quan trọng thì hãy ở lại đây để ta truyền thụ Thập Bát Trận Đồ cho con.

Ngô Quyền nghe xong liền đa tạ thầy đã thương tình chỉ dạy cho mình trận pháp. Sau thời gian ngắn Ngô Quyền đã học xong Thập Bát Trận Đồ mà Tửu Cuồng Nho tận tình chỉ dạy, vì việc quân bận rộn nên Ngô Quyền cáo từ thầy và sư mẫu cùng hai sư đệ để trở về thành Hạc Thọ.

Sau khi ăn tết cổ truyền cùng gia đình của người thầy Tửu Cuồng Nho ở Ngọc Nữ Sơn Trang, Lý Đồng Nhân xin phép thầy cùng sư mẫu đi thành Đại La tìm tung tích thân thế của mình. Tửu Cuồng Nho nghe vậy lên tiếng căn dặn Lý Đồng Nhân:

- Chuyện truy tìm tung tích lý lịch của bản thân là chuyện con nên làm. Thầy chỉ khuyên con chuyện gì buôn bỏ được thì hãy cho qua, sau này hãy thường xuyên về thăm Ngọc Nữ Sơn Trang. Nơi này luôn có gia đình của con ngày đêm trông đợi con trở về.

Lý Đồng Nhân lạy tạ thầy và sư mẫu rồi rời khỏi Ngọc Nữ Sơn Trang tìm đường về làng Cổ Pháp. Cảnh thanh bình yên ả mà Lý Đồng Nhân thấy trên khắp con đường đã đi qua, kể từ ngày Dương Tiết Độ Sứ giành được quyền tự chủ cho người Việt cảnh thái bình hiện hữu trên khắp làng quê của người Việt.

Những cánh đồng lúa chín tỏa hương thơm ngọt ngào báo hiệu một mùa no đủ cho mọi tần lớp nông dân, những ngôi nhà mới xen lẫn vào vườn cây ăn quả cùng tiếng trẻ con nô đùa làm Lý Đồng Nhân thấy lòng mình hạnh phúc đến kỳ diệu.

Chợt nghĩ đến gia cảnh của mình thì trái tim Lý Đồng Nhân xao động làm lòng đau như cắt: "Cha mẹ của mình là ai sao sinh mình ra trên đời này lại đem bỏ ở gốc cây cổ thụ nơi làng Cổ Pháp." Nghĩ đến đây nước mắt đã rơi trên khuôn mặt đầy phong trần của Lý Đồng Nhân.

Sau khi đến được đầu làng Cổ Pháp, Lý Đồng Nhân vào quán nước nhỏ ở đầu làng hỏi thăm một cụ già:

- Thưa cụ! Nơi gần đây có gia đình nào mang họ Lý không?

Cụ già nét mặt như nhăn nheo lại để hồi tưởng về quá khứ rồi lên tiếng nói với Lý Đồng Nhân:

- Cách đây đã lâu lắm rồi! Tại làng Cổ Pháp này chỉ có một gia trang họ Lý duy nhất ở trên đồi nơi cuối làng. Trong một đêm mưa gió tả tơi thì Lý gia trang gặp họa lớn. Ta đã có mặt tại thời điểm đó và cùng các trai tráng trong làng này cố gắng dập tắt đám cháy ở Lý gia trang. Sau khi đám cháy được kiểm soát thì dân làng đã đếm được tổng số người chết lên đến ba mươi hai người trong Lý gia trang. Bây giờ chỉ còn một lão họ Trương đang ở trong Lý gia trang coi phần hương hỏa cho Lý trang chủ. Cậu cứ theo con đường mòn này đến cuối làng là thấy được Lý gia trang.

Lý Đồng Nhân đa tạ cụ già rồi đi theo con đường đến Lý gia trang. Cánh cổng lớn của Lý gia trang đã siêu vẹo theo tháng năm chứng tỏ từ lâu gia trang không có người chăm lo. Khi bước vào trong thì Lý Đồng Nhân thấy cảnh tượng hoan tàn vì cỏ dại mọc khắp nơi, những cây cột của căn nhà chính còn in dấu tích của trận hỏa hoạn năm xưa. Lý Đồng Nhân vừa đến sảnh đón khách của Lý gia trang thì một giọng già nua lên tiếng:

- Xin cho hỏi công tử vào Lý gia trang để tìm ai?

Lý Đồng Nhân chẳn biết tìm ai trong cái gia trang đổ nát này liền nói khác mục đích mà mình đến đây:

- Ta chỉ là người qua đường, thấy trời đã xế chiều nên tìm một chỗ để qua đêm và đã làm phiền đến lão thúc.

Lão già nhìn vào Lý Đồng Nhân thoán giật mình rồi lão xem như chẳn có việc gì quan trọng khi thấy cậu thanh niên lở đường tìm chỗ tá túc qua đêm, lão lên tiếng nói với Lý Đồng Nhân:

- Nơi hoang vắng và rộng lớn này chỉ có một mình lão trú ngụ. Vậy công tử cứ tự nhiên để lão đi nấu ấm nước mời công tử.

Lão nói xong đi xuống dưới nhà thổi lửa nấu nước. Còn một mình ngồi trên chiếc ghế nơi sảnh đường tiếp khách của Lý gia trang, Lý Đồng Nhân cảm nhận được sự quen thuộc tại nơi này mà chẳn hiểu từ đâu. Lão già tay cầm ấm nước tay kia cầm cái bát bằng sứ đi lên mời Lý Đồng Nhân, thấy lão già chân thành Lý Đồng Nhân móc ra nén bạc trắng đưa cho ông lão rồi nói:

- Lão hãy cầm nén bạc này đi mua một ít đồ ăn rồi tiện thể mua cái áo mới mặc vào cho đỡ lạnh.

Ông lão đưa tay run run cầm nén bạc mà không tin trên đời này có người hào phóng tặng nguyên nén bạc lớn đến mười lạng bạc trắng này. Lão đa tạ rồi lê bước đi ra cổng để mua những thứ mình cần.

Chỉ còn lại một mình trong gia trang hoang tàn làm Lý Đồng Nhân cảm thấy cô đơn cùng cực, cậu đi đến từ đường nơi thờ tự Lý trang chủ và những người họ Lý đã quá cố làm tâm tư chìm vào trong suy tư: "Mình phải chăng được sinh ra tại nơi này hay là một nơi nào khác. Cả làng Cổ Pháp chỉ có duy nhất một Lý gia trang, tại sao khi Lão ăn mày tìm thấy mình ở ngoài làng Cổ Pháp trên người chỉ có duy nhất một chữ Lý. Nếu thật sự mình là người của Lý gia trang thì năm xưa tại sao chỉ có duy nhất mình sống sót." Tiếng bước chân của lão già làm ngăn dòng suy nghĩ của Lý Đồng Nhân, khi đến gần cậu lão lên tiếng:

- Mời công tử ra ngoài dùng cơm.

Lý Đồng Nhân đi theo lão ra ngoài sảnh đường đã thấy lão dọn sẵn một bữa ăn tươm tất, trên bàn có con gà được luộc chín nằm trong chiếc đĩa sứ sạch sẽ, một bình rượu cũng bằng sứ, hai cái chén và hai chung để uống rượu thuộc đồ quý hiếm, thấy thế sau khi ngồi vào bàn Lý Đồng Nhân lên tiếng hỏi lão già:

- Chỉ có lão ở một mình trong gia trang rộng lớn này, với hoàn cảnh khó khăn sao không đem những đồ dùng quý hiếm này bán đi để kiếm tiền sinh sống?

Lão già mời cậu uống một chung rượu rồi lên tiếng trả lời:

- Lão là họ Trương làm tổng quản cho Lý gia trang này đã được lâu lắm rồi. Từ khi Lý gia trang gặp họa diệt trang, trong đêm đó chỉ có duy nhất một mình lão may mắn sống sót nên quyết định ở lại đây hương khói cho Lý trang chủ, lão ở đây để đền ơn đáp nghĩa cho những ân tình của Lý gia trang. Còn những đồ dùng xót lại trong vụ hỏa hoạn năm xưa lão đã giữ gìn và xem như báu vật, dù lão có đói khát chứ không bao giờ đem những đồ dùng này đem bán.

Lý Đồng Nhân ngồi nghe lão nói rồi thầm nghĩ: "Lý gia trang chỉ còn duy nhất một mình lão sống sót, nên muốn tìm hiểu thân thế của mình thì phải tìm hiểu câu chuyện Lý gia trang qua lão Trương tổng quản này." Nghĩ đến đây Lý Đồng Nhân lên tiếng hỏi lão Trương tổng quản:

- Lão có thể kể cho ta nghe vì sao Lý gia trang gặp họa diệt trang có được không?

Lão Trương trong lúc ăn cơm uống rượu với Lý Đồng Nhân đã nhìn cậu rất kỹ, nay nghe Lý Đồng Nhân hỏi lão lên tiếng:

- Thật là không phải! Nói chuyện với công tử hồi chiều tới giờ mà chưa biết quý danh của công tử.

Lý Đồng Nhân nghe lão nói liền lên tiếng cáo lỗi:

- Ta đã thất lễ với Trương tổng quản rồi! Ta họ Lý tên Đồng Nhân người làng Thanh Hoa trên núi Chí Linh.

Trương tổng quản nghe cậu nói là họ Lý nên rất vui mừng nhưng nơi cậu sinh sống lại làm lão không vui. Trương tổng quản lên tiếng kể về vụ hỏa hoạn năm xưa tại Lý gia trang:

- Lão được Lý trang chủ sai đi Sài Sơn để trao một bức thư cho Sài Sơn Ngũ Hùng, lão đi đến đó mất ba ngày đường và cùng trở về với Ngũ Hùng mất ba ngày. Khi lão cùng Sài Sơn Ngũ Hùng đến được đây thì Lý gia trang đã bị lửa thiêu rụi hoàn toàn. Lão cùng Ngũ Hùng thu dọn thi hài trong gia trang rồi chôn cất tất cả trên đỉnh đồi sau Lý gia trang. Tổng cộng có đến ba mươi hai cái xác trong đó có cả vợ con của lão.

Nói đến đây nước mắt lão lưng tròng vội đưa tay lên chùi mặt rồi lên giọng nói tiếp:

- Xin lỗi Lý Công tử. Lão lại nhớ đến vợ con nên không cầm lòng được. Nhưng trong đêm định mệnh đó lão và Ngũ Hùng không tìm thấy xác của Lý công tử vừa lên một tuổi. Cho dù mấy hôm liền sau đó, lão đã xới tung lên ở khắp nơi trong Lý gia trang cũng không tìm được thi hài sấu số của đứa trẻ là giọt máu của Lý trang chủ. Lão cầu trời khẩn phật cho Lý công tử còn sống và hy vọng một ngày nào đó tìm về chốn này nên lão đã quyết định ở lại đây để trông coi Lý gia trang.

Nghe Trương lão kể về Lý trang chủ có một đứa con một tuổi trong thời gian sẩy ra đêm định mệnh đó làm Lý Đồng Nhân liền tưởng ngay đến thân thế của mình.

(Các bạn đọc hết chương xin hãy để lại lời bình luận dưới bài viết hoặc một like để động viên tinh thần cho tác giả) Cảm ơn các đọc giả đã theo dõi An Nam Song Long Truyện.

Bạn đang đọc An Nam Song Long Truyện sáng tác bởi Vannhanho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vannhanho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.