Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nô dịch Độc Phong, ngộ nhập vào bí cảnh

Tiểu thuyết gốc · 2799 chữ

Nhưng không phải cậu muốn tránh rắc rối thì rắc rối sẽ buông tha cho cậu. Cô gái nhỏ không nói gì thì từ phía sau trong đoàn tùy tùng 1 nam nhân đã cất lời rất chói tai.

-Hừ,đúng là loại không biết điều. Tiểu Sa để ý đến thú nhỏ của ngươi là phúc đức của cả ngươi và nó tu đến mấy kiếp. Lại còn ko biết nặng nhẹ mà dám phớt lờ,có tin ta trực tiếp giết ngươi rồi đem vật nhỏ này đi không.

Kẻ nói là 1 thanh niên tuổi 20,22 cũng có đôi mắt xanh và mái tóc vàng óng ả. Phía sau hắn ta là đoàn tùy tùng 6 người với 2 trung niên và 4 người trẻ tuổi. Bộ dạng của họ đều khá giống nhau với nước da trắng và đôi mắt nhiều màu nổi bật. Cậu nhớ lại trong những ghi chép có nhắc đến họ là người của Băng Thiên quốc,một đế quốc cực kì hùng mạnh giáp ranh với Hoa Bắc đại triều.

Cô gái nhỏ thấy kẻ nói chuyện thay mình thì ko những ko vui mà còn gắt gỏng.

-Tây Môn Chính ai cần ngươi xía mũi vào chuyện của ta. Đừng nghĩ rằng hai nhà đi chung đoàn là ngươi cho rằng chúng ta thân thiết đến đâu nhé,Tiểu Sa là ngươi có thể gọi loạn sao. Nói cho ngươi biết ta rất chán ghét ngươi đặc biệt chán ghét ngươi, hừ. Mau đứng lui ra 1 chút đi.

Tên Tiểu Bạch kiểm bị mắng đến mặt đỏ như máu,lúng túng dịch ra xa.

-Tiểu dã nhân,ngươi không chú tâm đến đề nghị của ta sao, ta nói là bất cứ thứ gì ngươi thích, bao gồm cả công pháp đạo binh đạo khí,cái gì cũng có thể.

-Xin lỗi,đây là đồng bạn của ta,không phải là vật gì đó mà trao đổi. Mong nhường bước a.

Trong bộ dáng 18,20 đen đúa và phong trần sau bao ngày đi đường, ko ngạc nhiên lắm khi cô coi cậu như 1 dã nhân. Nhưng trc thái độ dứt khoát của Nhật Nam cô đành nghiến răng mà tránh ra.

-Tiểu thư có muốn ta đem con thú đó về cho cô không.

Một trung niên cung kính bước lên và nói với cô.

-Chán ghét,Viễn thúc người cho ta là cường đạo sao chứ, không bán thì không bán ta ko tin Âu Bạch Sa ta ko tự thu phục đc ma thú đẹp hơn thế cả nghìn lần.

Nhìn ánh mắt lưu luyến khi Tiểu thú kia đi xa của công chúa nhà mình, Âu Quang Viễn chỉ còn biết cười trừ mà thôi. Tuy xưng hô tiểu thư để che dấu thân phận nhưng kì thực đây chính là tiểu công chúa đc sủng ái nhất Băng Thiên Quốc. Dù có thân phận ngút trời nhưng cô bé rất lương thiện sẽ không ngang ngược cướp đồ của thanh niên kia,chỉ là đc nuông chiều đã quen nên trong lời nói có hơi điêu ngoa chút thôi.

Bạch Sa trở lại khách sạn đang ở, chỉ là đôi khi lại nuối tiếc ngoái lại nhìn. Trong đoàn người chỉ có Tây Môn Chính là mặt mũi xám xịt căm tức nhìn theo bóng Nhật Nam.

-Thiếu chủ người nên bình tĩnh lại,nếu không sẽ càng khó tiếp cận Sa công chúa đó.

Người nói với thanh niên đó là trung niên còn lại trong đoàn ông ta theo hộ vệ cho Tây Môn Chính nhưng thực sự thấy chán ghét với kẻ này. Hắn ta suy nghĩ nông nổi, làm việc hống hách luôn dựa vào uy thế gia tộc không xem ai ra gì. Cha hắn,gia chủ Tây Môn gia giao cho hắn việc theo đuổi, kết thân với Bạch Sa công chúa. Nhưng hắn càng làm thì càng hỏng khiến Bạch Sa ngày càng ghét hắn ra mặt.

-Chỉ vì tên oắt con ngang ngược không đưa cho Bạch Sa con thú nhỏ khiến nàng không vui mà giận lây sang ta. Tội này nhất định phải trị,Mã Đại Vũ ngươi mau đi tìm hiểu về kẻ đó xem hắn sống ở đâu ta sẽ tự tay làm thịt thằng nhóc đó và mang con thú kia về cho Bạch Sa nàng.

-Thiếu chủ xin cân nhắc lại,đây là vực Đông Á không phải là Băng Thiên quốc của ta. Nếu sơ sảy chọc nhầm người không nên chọc thì rắc rối không dễ thu thập đâu a.

-Một dã chủng bẩn thỉu thì có thân phận gì đáng để ta phải kiêng dè kia chứ. Mau theo lời ta đi làm nhanh lên.

Mã Đại Vũ lắc đầu rời đi,với cái kiểu làm việc như vậy ngày nào đó cậu ta sẽ khiến cho cả 2 người mất mạng cả thôi. Nhưng chủ nhân ra lệnh nên ông ta vẫn phải ra vẻ đi làm cho có,nhưng đâu biết rằng người ông muốn tìm là một trong những người khó truy tung nhất giới này.

Lúc này Nhật Nam đã thay đổi diện mạo khác và che dấu Tiểu Bạch trong ngực áo rồi lượn vòng vòng trong khu buôn bán tự do trên quảng trường.

May mắn cho cậu là những vật phẩm như thư tịch,phổ quyển ở đây rất nhiều nhưng đa phần đều bán với giá rất rẻ. Chúng là những ghi chép từ xa xưa hoặc là các truyền thừa không còn hữu dụng trong thời đại này nữa. Cứ là những sách vở đó cậu đều mua lại hết.

Đến chiều tối thay vì tìm phòng nghỉ, cậu lại rời thành di chuyển chếch ra khỏi trung tâm. Đấy là 1 khu rừng rậm rạp thuộc vòng ngoài chiến trường,nó không thu hút những người đến đây tìm vận may nhưng lại là nơi Đại Nghĩa lão tổ và các bằng hữu lưu lại truyền thừa năm xưa. Từ trên cao nhìn xuống khu rừng là một khoảng rộng lớn âm u đầy kì bí. Nhật Nam cho Tiểu Bạch đáp xuống rồi biến hóa thành chú mèo nhỏ chui trong ngực áo,còn cậu lại ngụy trang rồi từng bước xâm nhập vào sâu hơn.

Địa hình qua hàng vạn năm nay đã không còn nguyên trạng như cũ,Nhật Nam cố gắng đi theo phương hướng đại khái và cảm ứng dấu hiệu trận pháp. Cậu ko vội mà vừa đi vừa chăm chỉ rèn luyện,càng thực chiến nhiều thì lực chiến của cậu càng tăng cao. Các chiêu thức thì ngày càng trở lên linh hoạt chỉn chu,cơ thể đc chui rèn thì càng chắc chắn và dẻo dai thêm nữa là linh hồn mỗi ngày 1 thêm rộng mở mẫn tiệp.

Đang trong lúc cậu chú tâm rèn luyện và nghĩ nơi này chỉ có 1mình mình lui tới thì chợt phát hiện ra vết tích giao chiến rất mới. Lần theo một vài dấu vết còn sót lại cậu tìm đc vết máu của kẻ không may nào đấy. Sở dĩ gọi hắn là kẻ không may vì máu kẻ này đã chuyển màu đen,một dấu hiệu rõ ràng của việc bị trúng độc rất nặng. Nhật Nam sờ vào vết máu rồi đưa lên mũi thoáng ngửi rồi cười nhẹ,có lẽ cậu lại gặp đc người quen.

Nhật Nam giờ đây lại càng tiềm phục thật kĩ,đơn giản vì cậu biết rằng cậu đang đối đầu với kẻ có thiên phú ẩn nấp rất cao và thường đi theo đoàn đội. Linh hồn trải rộng cảm ứng trong phạm vi gần 400 trượng, rồi cậu di chuyển thật chậm rãi săn lùng những kẻ đang rình rập xung quanh.

Dần dần trong khu vực có thể cảm ứng của cậu sát khí càng lúc càng đậm đặc,những cái bóng áo đen đang tiềm phục 4 phương xuất hiện càng lúc càng nhiều. Tam công tử Độc Phong cũng trong số ấy,hắn di chuyển đặc biệt thận trọng và ẩn mình trong những hốc tối khiến cậu phải tốn chút ít công phu mới tìm thấy. Cậu dần áp sát để chờ cơ hội chế phục kẻ này.

Tổng cộng có đến 9 tên sát thủ cùng 1 sắc trang phục đã xuất hiện, số lượng nhiều hơn và tu vi của chúng cũng cao hơn lần trc cậu đụng độ.

Có đến 4 Linh Hà cảnh còn lại đều là Linh Tuyền hậu kì và đỉnh phong. Có vẻ mục tiêu lần này của chúng rất quan trọng, còn mục tiêu của cậu là túm đc kẻ nào thì làm thịt kẻ đấy.

Mọi thứ bình lặng đến xẩm tối ngày hôm sau mới có chút rục rịch, cả 9 tên sát thủ đều bắt đầu di chuyển nhanh hơn về 1 phía. Con mồi của chúng đã xuất hiện, lại tiếp tục là người quen của cậu. Không ngờ mục tiêu của chúng lại là đoàn đội 8 người của Băng Thiên quốc.

Với chiếc áo khoác trùm đầu trắng tinh hết sức nổi bật,Bạch Sa vẫn thảnh thơi đuổi bướm ngắt hoa thoải mái như đang dạo chơi trong vườn thượng uyển vậy. Âu Quang Viễn luôn dán mắt dõi theo tiểu công chúa nhà mình không rời 1 giây. Còn Tây Môn Chính thì cứ muốn sáp lại gần thì lại bị nàng hắt hủi đuổi ra xa. Cô công chúa không chút mảy may với những nguy hiểm cận kề, với cô thế giới này chỉ toàn mới mẻ thú vị chứ không chút nào là hắc ám hiểm nguy cả.

Có biến,trong tầm cảm ứng của mình Nhật Nam phát hiện thêm 6 kẻ nữa đang nhanh chóng áp sát,3 trong số đó có tu vi rất cao mà cậu không thể ước đoán. Âu Quang Viễn hình như cũng đã nhận ra điều gì đó,ông ta bất chợt rút kiếm và bay lên không trung nhìn quanh cảnh giác.

-Tiểu thư,mau quay lại, chúng ta có khách không mời.

Âu Bạch Sa thu lại vẻ hí hửng mà làm theo lời Viễn thúc. Cô trở về giữa đội hình để đc những hộ vệ còn lại vây quanh.

-Các bằng hữu Hoàng Tuyền Động xin ra mặt,xưa nay Băng Thiên quốc ta và quý động nước sông không phạm nước giếng. Cớ sao chặn đường du ngoạn của tiểu thư ta.

Sau lời nói của Âu Quang Viễn, một người áo đen cũng lơ lửng tới gần hắn không chút che dấu ý đồ nói thẳng.

-Nhận tiền của người giúp người tiêu tai thôi. Các ngươi có thể rời đi, chúng ta cũng chỉ cần Bạch Sa công chúa.

-Các ngươi gọi nàng là công chúa vậy thì đã biết thân phận của nàng mà vẫn dám gây bất lợi sao. Không sợ lửa giận của đại Đế ta buông xuống à.

-Hoàng Tuyền Động ta kiếm ăn bằng máu người khác,không đủ bản lĩnh tự khắc bị gạt bỏ. Hôm nay nếu người chết không phải nàng thì sẽ là chúng ta,lửa giận của Băng Thiên đại đế có buông xuống thì sẽ có người đón lấy. Giết.

-Ngông cuồng. Để Quang Viễn ta xem các hạ có bản lĩnh đến đâu. Bảo vệ công chúa.

“Thì ra cô nhóc điêu ngoa kia lại có lai lịch lớn đến thế,vậy thì nếu có thể ta cũng nên giúp đỡ 1 tay”. Nhật Nam nghĩ thầm trong lòng trong khi chiến đấu bắt đầu nổ ra. Mã Đại Vũ cũng nhanh chóng phi lên trợ sức khi phía Hoàng Tuyền Động xuất hiện thêm 2 gã áo đen có tu vi khai đan cảnh tiếp ứng. Chiến trường trên không đang cố gắng rời xa mấy người trẻ tuổi, còn phía dưới này mọi người cũng ý thức được nguy hiểm mà rút vũ khí thủ thế.

Bạch Sa cũng không chút chần chừ mà cầm trên tay 1 pháp khí hình dáng chiếc gương soi. Chiếc gương chiếu đến đâu là vùng đó trở lên sáng rõ,những người trong phạm vi chiếu sáng đều như mất phương hướng mà di chuyển lung tung. Vậy nên đoàn người cứ đi theo hướng công chúa chiếu gương,mỗi khi địch nhân xuất hiện thì 4 hộ vệ trẻ kia sẽ thay nhau phi lên giải quyết.

Mới đầu Băng Thiên quốc nhờ vào cô mà chiếm đc chút lợi thế,nhưng khi bọn sát thủ bình tĩnh lại chúng đã chủ động di chuyển và giữ cự ly kiến lợi thế ban đầu dần mất hết. Với nhân số gấp đôi chúng dần tăng thêm cường độ tấn công khiến 6 người ở bên trong phải mệt mỏi mà chống đỡ.

Độc Phong vẫn hết sức thận trọng mà di chuyển ở vòng ngoài. Trong khi cuộc chiến càng ngày càng gay cấn hỗn loạn. Mọi chọi người đều hết sức tập trung vào giữa tràng nên chẳng ai quan tâm Độc Phong bị di chuyển trật nhịp và lảo đảo. Mọi người đi xa thì gã bị kìm giữ lại trong 1 hốc tối. Liên tục liên tục những đợt Linh Hồn Phong Bạo đã đánh vào đầu khiến ý thức của hắn quay cuồng đảo loạn. Trong vòng vài phút nhưng hắn chịu giày vò sống đi chết lại mấy chục lần khiến tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Hắn nằm vắt lưỡi 1 bên chỉ còn thều thào yếu ớt.

-Độc Phong xin ra mắt chủ nhân,xin lỗi ta quá mệt nên không thể hành lễ với ngài lúc này đc.

Nếu chỉ đơn giản là giết chết hắn có lẽ Nhật Nam ra tay chỉ trong vài hơi thở,nhưng để thu phục chế ngự Linh Hồn hắn cậu đã tốn gần chục phút rồi còn mệt mỏi về Linh Hồn đôi chút nữa. Đến lúc này cậu đã hài lòng mà vất cho hắn mấy viên tụ hồn đan. Trong đầu hắn cũng đã có pháp quyết của Thiên Diện Bách Biến,cậu căn dặn.

-Điều dưỡng tốt linh hồn rồi bám theo ta,khi cần ta sẽ có lệnh. Thêm nữa, nói cho ta biết thứ này là gì.

Nhật Nam chìa vật nhỏ đã cướp lấy của Độc Phong ngay khi vừa tiếp xúc.

-Thưa chủ nhân đấy Thông Thính Thạch Bàn. Mỗi một đội viên trong tổ đội sẽ có 1 cái để dễ dàng liên lạc và cảm ứng vị trí. Nó đc truyền linh lực để khởi động và mất tác dụng nếu bỏ trong nhẫn trữ vật. Đây là vật phẩm còn không nhiều của Hoàng Tuyền Động, vì hành động lần này rất quan trọng nên mới cho phép sử dụng.

Vậy vật phẩm này khá giống điện thoại di động kiếp trc,có vật này bảo sao bọn họ có thể làm việc ăn ý như vậy. Cậu quan sát thật kĩ trận pháp của vật đấy rồi cất vào nhẫn trữ vật để mặc Chip phá giải dần.

Sau Thúy Diễm, Độc Phong là người hầu tiếp theo của Nhật Nam và hoàn toàn bị cậu khống chế trong tay. Việc với Độc Phong đã xong cậu liền vội vã lao về hướng chiến đấu. Tại đây, 7 Linh Hà cảnh vẫn điên cuồng lần lượt tấn công,4Linh Tuyền còn lại vẫn phụ trách nhiễu loạn vòng ngoài. 6người trong đoàn người Bạch Sa đã bắt đầu mỏi mệt nhất là cô,vì từ nãy giờ cô luôn phải duy trì sử dụng Bạch Quang kính để kìm chế bọn sát thủ,trong khi mới chỉ là Linh Tuyền hậu kỳ. Nhưng may sao những kẻ Linh Tuyền trong số sát thủ cứ dần mất đi không chút tăm tích,mà trong lúc hỗn loạn những kẻ khác cũng chưa để ý đc. Nhật Nam nhanh chóng thu lại hết Thông Thính Thạch Bàn rồi giải quyết những kẻ gây nhiễu loạn giúp Băng Thiên quốc.

Bất chợt trong phạm vi cảm ứng của mình,cậu thấy đc dấu vết trận pháp, cũng chính là vách núi mà đoàn người của Bạch Sa đang lùi sát tới. Khi vừa tiến sát vách núi đó đột nhiên tất cả họ đều biến mất. Khi bọn sát thủ thấy kì lạ tiến gần vào để kiểm chứng thì cũng biến mất theo. Nhật Nam không chậm trễ mà cũng lao theo tức thì,nhưng vừa xâm nhập trận pháp cậu đã dịch chuyển đến một không gian lạ hoắc. Thì ra trận pháp vừa rồi vừa là huyễn trận che mắt đồng thời cũng là truyền tống trận cho phép những người hợp cách xâm nhập.

MỌI NGƯỜI ĐỌCTRUYỆN NẾU THÍCH HÃY ẤN "TA THÍCH" NGAY PHÍA DƯỚI. NẾU CÓ GÌ CHƯA HÀI LÒNG XIN NHIỆT TÌNH GÓP Ý. XIN CẢM ƠN

Bạn đang đọc Anh Hùng Tiếp Bước Tại Dị Thế sáng tác bởi anchoicangay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anchoicangay
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.