Lưu Ảnh Thạch
Cậu không tin nổi ai có thể dùng Huyễn thuật qua mắt cậu triệt để đến mức ấy. Cậu cũng không thể ngờ được mình có thể hãm sâu vào những hình ảnh đấy đến mức suýt mất tự chủ như thế. Kể cả trước thân hình lõa thể của Bạch Sa cậu cũng không mụ mị đến mức này.
Cậu câu thông cùng Chip thấy Chip cũng đang phiêu phù bất định,cảm giác đến chính Chip cũng không còn tỉnh táo nổi. Điều này thật vô lý,Chip không phải con người,cảm quan,thẩm mĩ không như con người,làm sao có thể rung động vì sắc đẹp phụ nữ được chứ. Bất giác cậu bừng tỉnh,đây không phải sự lôi cuốn cảm quan thông thường đây là Mị lực,một thứ Mị lực cực kì thuần khiết và cường đại. Cô gái này là ai? Sao lại ở đây? Cậu thắc mắc và quyết tâm giải hoặc cho bằng được.
Để có câu trả lời Nhật Nam quyết định ở lại đây quan sát thêm một thời gian nữa. Vài ngày để ý càng thêm khó hiểu với Tiểu Nhị,nàng ấy cứ qua mỗi đêm là gần như sáng hôm sau sẽ không còn chút ký ức nào cả. Duy chỉ có việc che dấu bản thân là Tiểu Nhị luôn có ý thức rất cao. Mỗi đêm nàng ấy trở lại dáng vẻ ban đầu nhưng luôn lấy dáng vẻ đàn ông kia gặp người vào mỗi sáng sớm.
Nhật Nam muốn gần gũi hơn với nàng ta nên lấy cớ giữ Tiểu Nhị lại làm thư đồng cho mình. Cậu sai bảo nàng mài mực,sắp xếp sách vở. Những lúc nhàn rỗi cậu thường dạy chữ cho Tiểu Nhị nhưng đến hôm sau nàng đều quên sạch. Biết trước điều đó nên cậu không bao giờ tỏ ra khó chịu mà luôn nhẹ nhàng chỉ bảo lại từ đầu.
Mỗi đêm như một thói quen Nhật Nam luôn bí mật xâm nhập trận pháp sau đó đến gần để quan sát nàng trong hình dáng xinh đẹp kia. Dù dục vọng bao lần khơi động nhưng cậu luôn thành công kiềm chế không rình mò những giây phút hớ hênh của nàng thêm lần nào nữa.
Vài ngày trôi qua nhưng Tiểu Nhị vẫn luôn là một mê đề không cách giải với cậu,mọi thứ chỉ dừng lại với kí ức ngắn ngủi của nàng trong 1 ngày. Sáng ra nàng lại ngu ngơ trước cậu, không chút thân thiết đáng kể nào.
Thế rồi một tia sáng lóe trong đầu. Cậu lục tìm từ Thiên Trận phổ của Tam Tuyệt Lão Nhân sau đấy cậu đối chiếu với Trận Pháp toàn cương và Xảo Công binh khí phổ lấy được từ chỗ Lỗ gia lão tổ. Cuối cùng cậu tìm được thứ hữu dụng trong trường hợp này. Thứ này áp dụng trận pháp và thuật luyện khí đơn giản mà lúc này cậu có thể thi triển.
Lưu Ảnh Thạch giống như camera kiếp trước, nó có thể lưu giữ rồi phát lại mọi hình ảnh. Nhật Nam muốn làm cho Tiểu Nhị 1 cái như vậy,mỗi việc làm, mỗi bài học hoặc gặp gỡ trong cuộc đời đều đáng giá. Nhưng với người này,kí ức về chúng đều mất đi sau mỗi đêm,nhìn dáng vẻ buồn bã khi đêm xuống và sự lạc lõng mỗi sớm mai Nhật Nam đôi khi thấy cảm thương cho nàng ta. Cũng không biết từ bao giờ Nhật Nam thường đặt mình vào vị trí của nàng rồi cảm thụ. Không rõ tình cảm dành cho người này là gì nhưng rõ ràng nó đã không còn là hiếu kì hay nghi ngờ đơn thuần nữa.
Nhật Nam trở về gia tộc gặp lão cha,cậu muốn ông giúp liên lạc với Tùy Hành Nghiệp đoàn và Vạn Bảo thương hội để họ nhanh chóng tìm giúp loại nguyên liệu khắc Lưu Ảnh trận. 2 ngày sau Vạn Bảo thương hội đã chứng minh sự hiệu quả của mình. Nguyên liệu khắc Lưu Ảnh trận tạo thành Lưu Ảnh Thạch là một loại đá trong suốt không quá hiếm. Trong thời đại này loại nguyên liệu này chỉ sử dụng trong vài ứng dụng tích lũy ánh sáng.
Nhật Nam trở lại tửu lầu sau hai ngày vắng bóng,khi bắt gặp người kia cậu có cảm giác như ánh mắt đấy nhìn mình có chút thân thiết. Nhưng khi cậu muốn bắt chuyện làm thân thì Tiểu Nhị lại tỏ ra mê man, ngờ vực. Nhật Nam cũng chỉ đành cười khổ mà vùi đầu vào luyện tập khắc trận, nếu đúng ý đồ, quan hệ của hai người sẽ cải thiện trong vài ngày tới.
Khi Nhật Nam khắc trận trong phòng thì Tiểu Nhị luôn trong dáng vẻ thư đồng đứng cạnh. Đôi khi trong lúc khắc trận cậu gặp một vài lỗi sai,kí ức hành vi của nàng lúc ấy vô thức khiến nàng muốn phản ứng. Nhưng khi muốn diễn tả thì lại cảm thấy khó khăn, không biểu đạt nổi. Những lúc ấy nàng thường buồn bã cụp mắt lại.
Nhật Nam nhìn thấy tất cả những điều này,cậu càng thấy đồng cảm thì càng quyết tâm hoàn thành nhanh Lưu Ảnh Thạch cho nàng.
Miệt mài sáng đêm đến 3 ngày sau Nhật Nam mới cho ra được thành quả. Một viên đá trong suốt được cậu buộc vào một sợi dây nhỏ, cậu gọi nàng đến hướng dẫn sử dụng và đeo nó lên cổ của nàng.
Nhìn ánh mắt biết ơn cậu có xúc động muốn hôn lên trán của nàng nhưng rất may đã kìm lại được. Những ngày tiếp theo nàng như trở thành một người khác,có thêm kí ức dù chỉ một ngày cũng làm cuộc sống nàng thêm ý nghĩa hơn. Cậu dạy cho cô những chữ hoặc số đếm đơn giản nhất kiên nhẫn lặp đi lặp lại trong nhiều ngày. Rồi nàng cũng đã có thể biết được về số đếm cơ bản nhất. Thêm nữa mỗi khi tu luyện cậu luôn để Tiểu Nhị bên cạnh,thỉnh thoảng còn giải thích việc mình làm,cả lộ tuyến hành công cũng không che dấu. Đặc biệt trong tu luyện linh hồn Tiểu Nhị luôn có phản ứng có vẻ rất quen thuộc thậm chí đến mức tinh thông,nhưng chẳng hiểu sao nàng không hế biến động chút tu vi nào.
Có lẽ trong mắt người khác đấy là việc dễ dàng và vô vị nhất nhưng với cậu đây là một thành tựu ý nghĩa vô cùng. Tiểu Nhị đã bắt đầu coi cậu như một người thân, cô gắn bó đến mức ỷ lại vào cậu.
Thấy thời cơ đã chín,một đêm nọ cậu cố tình xúc động trận pháp rồi ghé thăm nơi ở của Tiểu Nhị. Nàng có chút ngỡ ngàng nhưng vẫn niềm nở đón tiếp cậu. Căn phòng của tiểu nhị được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ,tuy nhỏ nhưng thông thoáng và thoải mái.
Nhật Nam lan tỏa linh hồn lực của mình ra tiếp xúc với nàng bằng thiện chí thân cận nhất có thể. Cảm nhận được thứ năng lượng quen thuộc lại còn tiếp xúc một cách nhẹ nhàng thân thiết khiến Tiểu Nhị hoàn toàn buông lỏng chấp nhận.
Nhật Nam tiến lại gần Tiểu Nhị và dùng tay chạm vào tay nàng câu thông. Lần đầu tiếp xúc Tiểu Nhị rụt rè thu tay lại,nhưng qua bao ngày gần gũi cùng những kí ức tốt đẹp với người trước mắt Tiểu Nhị lại để yên theo ý cậu.
Nhật Nam nhanh chóng dò xét đến linh hồn của Tiểu Nhị. Nếu linh hồn của cậu rộng rãi bao la và có rất nhiều khoảng không tách biệt thì Linh hồn của cô lại rất khác. Nó eo hẹp,ảm đạm và rất đỗi đơn điệu. Rõ ràng đây là một linh hồn bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, dù không biết cụ thể nhưng cậu có thể khẳng định Linh hồn Tiểu Nhị khiếm khuyết không hề nhỏ.
Con người bình thường có 3 hồn 7 phách. 3 hồn nắm giữ ý thức,bản tính và tư duy còn 7 phách lưu giữ kí ức và thói quen hay các phản xạ có điều kiện. Nhật Nam lục tìm tất cả các ghi chép giải thích về linh hồn đã biết thì đưa ra được một kết luận, Tiểu Nhị hiện tại 3 hồn chỉ còn 1,7 phách cũng không phụ Hồn nữa. Có lẽ nàng có thể tồn tại được vì trước đây đã từng sở hữu tu vi thông huyền.
Nhật Nam đã ở lại đây cả tháng trời không thể không rời đi,nhưng cậu không muốn bỏ cô lại,vì thương cảm với nàng hoặc cũng vì bản thân lưu luyến.
Đêm xuống Nhật Nam lại tới chỗ Tiểu Nhị cậu cần xác đinh một việc để xem có nên lưu nàng bên cạnh mình hay không. Vẫn là gương mặt đàn ông ban ngày đón tiếp cậu nhưng trong mắt cũng nhiều hơn sự thân thiết gần gũi. Nhật Nam để cho nàng thật thoải mái đã kể với nàng vài chuyện.
-Ngươi chắc không biết,nhưng cha ta đã từng bị thương đến suýt mất mạng đó. Cũng chỉ vì giới diện này nhiều kẻ ngoại lai muốn phá hoại. Cha ta ngày đó mang danh thiên tài nên đã bị ám toán suýt chết. Chính vì như vậy nên ta cũng không dám triển lộ hết bản lĩnh cho người khác thấy và cũng phải thường xuyên dịch dung khi ra ngoài. Nhưng ta may mắn có gia đình che chở nên khi ở bên họ có thể thoải mái là chính ta.
Nói đến đây Nhật Nam quay sang nhìn và thấy nàng khẽ cụp mắt. Cậu tiếp tục.
-Ta biết ngươi không còn gia đình nữa nên luôn thấy nguy hiểm và phải lảng tránh ánh mắt người đời. Nếu tin tưởng ta ngươi có thể coi ta là người thân và thoải mái dùng gương mặt thật khi bên ta.
Thấy bí mật của mình bị nhìn thấu Tiểu Nhị hơi chút đề phòng mà hơi lùi lại. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Nhật Nam nàng thấy ngập tràn là thông cảm, thân thiết,cùng với thân tình những ngày qua nàng quyết nghe theo con tim mách bảo trọn tin tưởng người này.
Diện mạo dần thay đổi,hình dáng hèn mọn được thay thế bằng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành,mĩ miều uyển chuyển. Nhìn gần thế này lại càng thấy nàng hoàn mỹ không chút khiếm khuyết nào. Ánh mắt Nhật Nam dần trở nên say mê,trong lòng cậu nỗi khao khát như đang cào xé. Biết rằng mình đã thất thố nhưng phải mất đến vài phút Nhật Nam mới di chuyển được ánh mắt và lấy lại được sự nghiêm trang đúng mực.
-Ta không còn nhớ gì về quá khứ,chỉ biết rằng luôn cảm thấy lạc lõng đơn côi. Những ngày này ở cạnh ngươi,mỗi sáng cảm nhận hình ảnh từ Lưu Ảnh Thạch là những kí ức duy nhất của ta. Ta cảm nhận thiện chí của ngươi nên sẽ làm như ngươi nói, mong rằng linh cảm của ta không sai.
Giong nói thánh thót tựa chuông ngân,vừa lấy lại bình tĩnh đôi chút Nhật Nam như lại muốn trầm luân.
-Ừ,sẽ không sai đâu, ngày mai ta sẽ quay về gia tộc,về lại với cha mẹ. Nếu ngươi muốn từ nay đấy cũng sẽ là gia đình ngươi.
-Được,ta theo ngươi.
Một lời đồng ý hôm nay khiến số phận hai người được bện chặt với nhau,keo sơn trường cửu.
MỌI NGƯỜI ĐỌCTRUYỆN NẾU THÍCH HÃY ẤN "TA THÍCH" NGAY PHÍA DƯỚI. NẾU CÓ GÌ CHƯA HÀI LÒNG XIN NHIỆT TÌNH GÓP Ý. XIN CẢM ƠN
Đăng bởi | anchoicangay |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 29 |