Rắc rối của Lỗ gia
Không biết Huyễn cảnh Mị Thiên thử thách là gì chỉ biết nàng ấy đi ra với gương mặt đỏ hồng và nhìn về Nhật Nam với ánh mắt ẩn hàm xuân sắc. Nhật Nam có để ý nhưng không hỏi sâu tránh nàng khó xử. Cả hai bình yên ở bên nhau thêm một ngày rồi Nhật Nam ra khỏi Thất Linh Phong chuẩn bị đến địa phận của Lỗ gia.
Lỗ Gia thành là vùng đất của Lỗ gia đang trú ngụ hiện tại, dù không nhỏ và cũng ra dáng đại tộc nhưng so với sự hoành tráng ngày xưa thì chưa bằng một góc. Thành thị khá sầm uất khi là nơi chế tạo áo giáp, binh khí và khí cụ lớn nhất vùng. Để tồn tại mà bao năm qua gia tộc này đã chịu ủy khuất mà đi rèn dao đúc kiếm thậm chí làm cả móng ngựa cho những phàm nhân. Linh hồn không khai khiếu,họ không thể khắc trận để tạo ra các Đạo Binh,Đạo Khí kinh thiên như ngày xưa nữa. Con cháu Xảo Công Kì Thủ giờ đây còn chẳng dám ưỡn ngực khi nhắc đến tổ tiên.
Nhật Nam dịch dung đi lại trong thành mới thấy rõ khốn cảnh Lỗ gia đang trải qua. Hiện tại thành này vẫn gọi là Lỗ Gia thành nhưng tiếng nói của Lỗ Gia không phải cao nhất. Trong thành còn có Mao Soái phủ và Thiên Lang liệp sát đoàn. Mao Soái phủ thuộc về Mao Trấn soái tướng biên thùy cũng là dòng chính Mao gia của Hoa Bắc đại triều. Còn Thiên Lang liệp sát đoàn là tổ chức của các thợ săn,mạo hiểm giả trong mấy ngàn dặm quanh đây.
Soái phủ nhờ vào quyền lực của triều đình ban cho cùng binh lực hùng hậu và số lượng cao thủ trú đóng nên nghiễm nhiên có tiếng nói cao nhất nơi này. Tiếp theo mới đến Lỗ gia,bao năm nay dù suy yếu và không còn vinh diệu của Luyện khí sư năm xưa. Nhưng vì niệm tình cũ nên các đại gia tộc vẫn nể mặt kết thông gia,chính vì vậy ảnh hưởng vẫn không nhỏ. Thiên Lang đoàn thì đều của những kẻ thô lỗ, liều mạng chúng hành động ngông cuồng không kiêng nể số lượng lại nhiều. Mọi người đều tránh đối đầu cùng chúng thế nên tiếng tăm và địa vị vì thế tăng cao.
Nhật Nam du ngoạn trong thành nghe ngóng mọi động tĩnh nhằm tìm ra đột phá khẩu. Hôm nay cậu đi đến một gia sản của Lỗ gia,đây là một tiệm bán vũ khí,áo giáp và một số khí cụ săn bắn cho thợ săn quanh vùng. Xảo Công Khí Phường,nghe cái tên của cửa tiệm này thôi cũng biết họ hoài niệm vinh quang ngày trước ra sao rồi.
Trong cửa hàng mọi thứ được bày biện ngăn nắp,những vũ khí đủ mọi hình dáng nhưng đều rất hài hòa tinh xảo. Nhìn những vật phẩm niêm yết cũng dễ dàng đoán biết được tay nghề những người thợ đằng sau không hề đơn giản. Một vòng dạo quanh cửa hàng Nhật Nam cũng phải tấm tắc dành lời khen cho sự sáng tạo và tỉ mỉ của truyền nhân Xảo Công Kì Thủ. Đang leo lên tầng hai để tiếp tục quan sát thì cậu nghe được tiếng cãi nhau rất lớn.
-Mau mau lên,ông đây không có thời gian mà lằng nhằng với các ngươi đâu.
Một đại hán tục tằng đang ngồi gác chân lên ghế giọng oang oang và mặt mũi đỏ bừng giận dữ. Do quát to quá mà vết đao ở bên má bị kéo giãn khiến hắn nhíu mày vì đau. Bên cạnh hắn có một đại đao hoen rỉ gãy làm ba đang nằm trong hộp gỗ. Trưởng quầy lúc này đã khúm núm đứng bên cạnh phân bua.
-Hắc Tam gia,ngài chắc có nhầm lẫn gì rồi,đây không thể là hàng do của tiệm chúng tôi cung cấp được. Ngài xem,chỗ này…chỗ này…đây nữa. Những chỗ này quả thật rất thô lậu không phải là tay nghề của thợ nhà chúng tôi. Không tin ngài có thể so sánh với các mẫu chưng bày trong của tiệm liền biết…
-Bốp…nhiều lời, ông đây nói mua nhà các ngươi chính là mua nhà các ngươi còn già mồm lải nhải thì trực tiếp lấy mạng chó nhà ngươi.
Tên đại hán không để trưởng quầy nói hết câu đã xuống tay thẳng vào mặt lão. Tát xong hắn còn đe dọa, thậm chí còn muốn rút đao ra chém. Đúng lúc này có mấy thanh niên tuổi chừng 20 bước nhanh từ cầu thang,một người trong đó vừa đi vừa lên tiếng cản lại.
-Dừng tay,có chuyện gì từ từ nói không được động thủ,động cước ở đây.
Khác với dáng vẻ cao to lực lưỡng người này lại có tác phong từ tốn,lời lẽ đúng mực. Tên đại hán kia thì lại cho rằng người này đang sợ mình thì tiếp tục lấn tới.
-Ngươi nói dừng tay thì ta phải dừng tay sao,cửa tiệm của các ngươi bán hàng kém chất lượng khiến đồng bạn ta bị chết,ta thì mang thương. Giờ ta tìm đến cửa các ngươi qua loa tắc trách không chịu nhận nợ. Lỗ gia các ngươi muốn ỷ thế hiếp người sao.
-Lai thúc người thử nói xem có chuyện gì thế này.
Vĩnh Thiết thiếu gia,sáng nay khi vừa mở của người này mang theo cây đao gẫy này xông vào cửa hàng chúng ta. Anh ta nói chúng ta lừa bịp bán hàng kém chất lượng khiến anh ta bị thương còn đồng đội thì chết. Giờ muốn chúng ta phải bồi thường.-Những gì anh ta nói có phải là thật không.
-Không thể là thật được,tôi đã kiểm tra thanh đao gãy mà người này mang đến, nó thô lậu có chất lượng rất kém không thể do người trong nhà làm được. Khi tôi hỏi có giấy tờ gì chứng minh không thì người này không đưa ra nổi.
Bị đánh một tát khá đau nên trưởng quầy tỏ ra rất tức tối, thấy có thiếu gia nhà mình dứng ra làm chủ thì tố khổ không ngừng.
-Vị huynh đài này người cũng đã nghe rồi đó,trưởng quầy của chúng tôi đã nói là không phải hàng chúng tôi bán ra,việc đao gãy dẫn đến các người thương vong không liên quan đến chúng tôi.
-Trời ơi là trời, hu hu,mọi người ra đây mà xem. Lỗ gia bán hàng không uy tín,hàng bán ra kém chất lượng khiến thợ săn chúng ta bị gặp nguy hiểm. Người anh em Đinh Tứ của tôi cũng vì mua phải cây đao dỏm này mà mất mạng đêm qua. Mọi người xin vì người huynh đệ đã mất của tôi mà lấy lại công đạo. Hu hu.
Tên Hắc Tam này rõ ràng đến để ăn vạ,hắn cố tình gào khóc cho mọi người chú ý nhằm làm xấu danh tiếng của cửa hàng. Vào buổi sáng nên lượng khách có chút đông thấy ồn ào thì mọi người đều xúm lại. Sợ tình hình sẽ mất kiểm soát Lỗ Vĩnh Thiết vội xua tay.
-Nếu ngươi nói đao này do Lỗ Gia chúng ta chế tác thì phải mang ra được giấy tờ chứng minh chứ. Các vị thấy có đúng không.
-Hừ,huynh đệ ta giờ đã nằm trong bụng thú,chết không đối chứng các ngươi muốn rũ sạch quan hệ sao. Các ngươi xem đi chữ khắc trên đao chẳng phải khắc chữ Lô đây sao.
Đúng là trên gần chuôi đao có một chữ Lỗ thật,nhưng nó xiêu xiêu vẹo vẹo như giun bò hoàn toàn không giống các ấn kí khác của Lỗ gia.
-Các vị thử nhìn mà xem chữ ở trên chuôi đao này chắc chắn không phải chúng tôi khắc. Đao này cũng không phải chúng tôi rèn. Lưỡi cùn còn chuôi thì lỏng lẻo. Có khi nào Lỗ gia làm ra sản phẩm tệ như thế này cơ chứ. Khương huynh ngươi xem ta nói có đúng không.
Nói rồi Vĩnh Thiết đưa cho người bên cạnh mình được gọi là Khương huynh. Họ Khương nọ cầm cây đao nên lật qua lật lại rồi đưa ra nhận xét.
-Đúng là đao này chế tác có chút cẩu thả, thế nhưng chữ khắc trên đây quả thực là chữ Lỗ. Vĩnh Thiết huynh thử xem lại xem có thể người nhà Lỗ gia có kẻ nào đó tay nghề kém mà vẫn cố rèn ra đao này thì sao. Bao năm qua đi có thể có một bộ phận tộc nhân trong gia tộc đã không giữ được chữ tín mà làm ra việc này. Chứ ta thấy không ai lại đem tính mạng,thân thể ra để diễn khổ nhục kế đến mức này đâu.
Nghe lời kẻ này nói mà Vĩnh Thiết như chết lặng,kẻ anh ta coi là bằng hữu vừa lợi dụng sự tin tưởng của anh ta mà đâm sau lưng một nhát chí mạng. Với đám đông xung quanh đang hóng chuyện thì những lời vừa xong của kẻ này đủ khiến cho gia tộc của anh dính phải tiếng xấu khó mà thanh minh. Mặt của Vĩnh Thiết lúc dỏ lúc xanh không dám tin mà hỏi lại.
-Khương Lỗi ngươi đang nói gì vây,ta đã làm gì mà ngươi dội nước bẩn lên người ta như thế.
-Vĩnh Thiết huynh đừng nóng,ta chỉ nói lời thật mà thôi,những người thợ săn này vốn dĩ đã không dễ dàng gì,họ không đáng bị lừa gạt như thế.
Tên Hắc Tam chỉ chờ có vậy liền lao ra gào thét.
-Đấy,các vị thấy rõ bộ mặt thật của Lỗ Gia này không,họ làm sai rồi nhất quyết không nhận nợ. May thay có Khương công tử đây nói lời công đạo nếu không họ sẽ phủi tay cho qua chuyện là xong.
Nhật Nam vừa rời đi khoảng 2 phút giờ mới quay lại. Vừa về đến nơi cậu đã cho Hắc Tam ngay một cái tát như trời giáng.
-Thì ra ngươi trốn ở thành này,tiền ngươi vay ta bao giờ mới trả.
-Tiền nào, ngươi là ai,ta vay ngươi lúc nào.
Tự nhiên ăn một cú trời giáng lại thêm có người bắt trả tiền. Hắc Tam không hiểu chuyện gì đang diễn ra thế này.
-Còn giả ngu với ta sao. 100 triệu kim tệ,chưa tính lãi. Đừng có vay rồi ăn tiêu sau đó không nhận nợ thế chứ.
-100triệu kim tệ? Cả đời ta còn chưa bao giờ cầm nổi 1phần nghìn của số đó nữa là. Ngươi lừa đảo.
Thấy bị chuyện khác làm rời đi sự chú ý,Khương Lỗi chen ngang.
-Tên kia,ngươi từ đâu sao tự nhiên đến đây đòi nợ là thế nào. Ngươi có biết tôn ti trật tự không hả.
-Đúng rồi Khương công tử xin làm chủ cho ta,ta không hề vay tiền hắn. Hắn vu khống,lừa đảo.
-Vị công tử này ngươi là chủ của nơi này sao,hay ngươi muốn bênh vực hắn ta. Xưa nay giết người đền mạng thiếu nợ thì trả tiền. Hắn vay tiền của ta có giấy trắng mực đen đừng hòng mà chối cãi.
Nói rồi Nhật Nam quăng đến một tờ giấy nợ vừa mới khô mực viết qua loa nguệch ngoạc vài chữ cùng một chữ Hắc Tam ở dưới cùng như chữ kí.
Trương Lỗi bị câu hỏi đầu tiên của người này làm cứng họng không dám nói thêm,nhưng khi Hắc Tam đưa đến tờ khế ước nhờ đọc hộ thì lại cười đắc trí.
Tên lừa đảo đáng chết,muốn lừa được người khác dù sao cũng phải tốn chút công phu mà làm cho giống chút chứ. Tờ giấy này nào phải giấy nợ gì,chữ kí này cũng nào phải của Hắc Tam hắn. Ta thấy đây chỉ là ngươi ghi bậy bạ lên đó rồi kí tên mà thôi.MỌI NGƯỜI ĐỌCTRUYỆN NẾU THÍCH HÃY ẤN "TA THÍCH" NGAY PHÍA DƯỚI. NẾU CÓ GÌ CHƯA HÀI LÒNG XIN NHIỆT TÌNH GÓP Ý. XIN CẢM ƠN
Đăng bởi | anchoicangay |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 23 |