Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức đẫm máu (10)

Phiên bản Dịch · 942 chữ

Thẩm Dung hỏi: “Tại sao lại là trước đây? Gia đình họ dọn đi rồi sao?”

Tiếng thái rau của "cô Vương" trở nên chậm rãi: “Không… Đó là con gái tôi, con bé đã mất tích một năm rồi.”

Cô bé xuất hiện trong đoạn hình ảnh vừa nãy chắc chắn là con gái của cô Vương, và rất có thể con bé đã...

Thẩm Dung cúi xuống, nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé, đầy vết bầm tím, làn da xanh xao lạnh lẽo như người chết, từ dưới ghế sofa vươn ra chạm vào mắt cá chân cô.

Cô nhấc chân lên, đôi tay đó nhanh chóng rụt lại.

Thẩm Dung trấn tĩnh, ngồi xổm xuống, nhìn xuống dưới ghế sofa.

Dưới đó là một chiếc đầu của bé gái, đôi mắt đã bị khoét một bên, đang nhìn chằm chằm vào cô trong không gian chật hẹp và tối tăm.

Thẩm Dung lùi lại hai bước, hít một hơi thật sâu, lấy sức nhấc ghế sofa lên.

Dưới ghế hoàn toàn sạch sẽ, không có gì cả.

Cô bé đang trốn: "…"

Chết tiệt, làm gì có ai mà phản ứng đầu tiên khi thấy quỷ dưới ghế lại là lật ghế lên để bắt quỷ chứ!

Phong Chính bưng món ăn từ bếp bước ra, nhìn cô đầy nghi hoặc: “Cô đang làm gì vậy?”

“Ồ… tôi làm rơi đồ xuống dưới ghế.” Thẩm Dung đặt ghế sofa trở lại vị trí rồi nhìn xuống dưới lần nữa.

Không còn thấy cô bé nữa.

Phong Chính gọi: “Đến ăn cơm thôi.”

"Ồ, được."

Thẩm Dung trả lời rồi ngồi xuống bên bàn ăn: "Tôi có một người bạn làm ở sở cảnh sát, cô có thể kể thêm về con gái của cô không? Tôi muốn hỏi giúp xem có thể giúp được gì cho cô không."

Trong mắt Phong Chính vốn u ám giờ lóe lên tia hy vọng: “Thật sao?”

Dù biết đây chỉ là một trò chơi, Thẩm Dung cũng không nỡ khiến một người mẹ nuôi hy vọng rồi lại thất vọng, nên cô nuốt lại lời nói chắc chắn mà chỉ nói: “Có thể thôi, tôi không dám đảm bảo.”

Dù không nỡ, nhưng trò chơi vẫn phải tiếp tục. Đối với một người mẹ, dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu, họ cũng sẽ nắm lấy như một sợi rơm cứu mạng.

Trong khi bóc tôm cho Thẩm Dung, Phong Chính bắt đầu kể về chuyện của Tiểu Lan, con gái của cô Vương.

...

"Tiểu Lan bị mất tích vào năm ngoái, khi đó con bé mới năm tuổi."

"Hôm đó cũng là mùa hè, cô Vương thay cho Tiểu Lan một chiếc váy mới và định đưa con bé đến chợ. Tiểu Lan muốn tự đi giày, hơi chậm một chút, nên cô Vương bảo con bé ra ngoài trước và chờ dưới lầu, còn cô ấy vào nhà xe lấy xe đạp. Nhưng khi quay lại từ nhà xe, cô ấy phát hiện Tiểu Lan đã biến mất."

"Ban đầu cô ấy nghĩ nhà xe không xa, trong khu toàn là người quen, dưới lầu còn có các ông bà già tập thể dục, chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng không ngờ, Tiểu Lan biến mất mà không ai nghe thấy gì. Hỏi những người tập thể dục sáng hôm đó, ai cũng nói không thấy Tiểu Lan xuống."

Thẩm Dung thuật lại một mạch toàn bộ sự việc nghe từ "cô Vương" về chuyện Tiểu Lan mất tích cho Văn Lộ, Nhiếp Thi San, Đồng Hoán và Quảng Thịnh Gia.

Cô dừng lại, uống một ngụm nước rồi tiếp tục kể.

"Sau khi Tiểu Lan mất tích, cô Vương lập tức nhớ đến việc trước đó Tiểu Lan đã kể có một ông chú có vết sẹo trên tay ở tầng bốn đã nói chuyện với cô bé, bèn chạy lên đó tìm ông ta. Người đàn ông có vết sẹo đó tên là Mai Nhậm Hành, chính là cha dượng của cô bé bị đánh mà chúng ta nghe được hôm nay."

"Mai Nhậm Hành là một tay lừa đảo rày đây mai đó, suốt ngày khoe rằng mình học từ các môn phái, có thể mở thiên nhãn, bắt ma trừ quỷ, xem phong thủy, và có thuốc chữa bách bệnh."

"Mai Nhậm Hành không thừa nhận đã nói chuyện với Tiểu Lan, cũng không thừa nhận đã gặp con bé vào sáng hôm đó. Sau đó, cô Vương gọi cho chồng.

“Khi chồng cô ấy về, hai người mới cùng đi báo cảnh sát. Lúc đó đã qua hai ngày, cảnh sát đã đến điều tra nhiều lần và nghi ngờ Mai Nhậm Hành có liên quan, nhưng vì không có đủ chứng cứ, họ không thể làm gì được ông ta."

"Cô Vương tự trách mình vì không trông kỹ Tiểu Lan, những năm qua cô ấy sống trong đau khổ, cũng không muốn ra khỏi nhà. Chồng cô ấy vì mưu sinh và cũng để trốn tránh nỗi đau, đã ra ngoài làm việc không trở về, chỉ gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho cô ấy."

Thẩm Dung vừa nói vừa xoa bụng no căng của mình.

Dù sao, "cô Vương" thực sự rất nhiệt tình với cô.

"Cô ấy" làm một bàn đầy món cô thích ăn. Sườn heo kho chỉ dùng sườn non, mềm mà không dính răng, còn bóc sẵn cho cô một đĩa đầy tôm.

Nhiếp Thi San nói: “Cô ăn no nê bên đó rồi, chúng tôi vẫn chưa ăn được bát mì bò nào.”

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị (Dịch) của Phù Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi stpl0124
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.