Hồi ức đẫm máu (11)
Vừa dứt lời, có tiếng gõ cửa.
Đồng Hoán đi xem, cười hớn hở: “Bà Tiền mang mì bò lên rồi.”
Cửa mở.
Bà Tiền tay bưng một chiếc chậu tráng men lớn đậy nắp, nhiệt tình nói: “Nếu chưa đủ no thì cứ xuống nhà bà lấy thêm, nhà bà còn nhiều lắm!”
Đồng Hoán nhận lấy chậu tráng men.
Thẩm Dung cùng mọi người cảm ơn bà Tiền.
Đồng Hoán mang bát ra bàn, cùng mọi người ăn.
Thẩm Dung gọi bà Tiền lại: “Bà ơi, bà có biết chuyện của căn 402 trên lầu không?”
Bà Tiền ngẩn người, nói: “402 à… Nhà thầy Mai phải không? Biết một chút. Vợ thầy Mai không phải người tốt, ngày nào cũng đánh con gái, nhưng thầy Mai thì rất tốt.”
“Chồng bà và bà thường bị đau lưng đau chân, đều nhờ thầy Mai cho thuốc uống, uống cái là khỏi, chẳng cần phải đến bệnh viện!”
Thẩm Dung chớp mắt, giả vờ than thở: “Dạo này cháu cũng hay đau chân lắm. Nhưng vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, cháu không dám đi bệnh viện. Bà ơi, bà còn thuốc của thầy Mai không? Cho cháu xin một ít dùng thử được không?”
“Được, được, tất nhiên là được!”
Bà Tiền lập tức cười tươi rói, nắm tay Thẩm Dung như nhìn thấy cháu gái ruột, đưa cho cô một tấm card nhỏ, thần bí nói: “Ngoài kia ai cũng bảo thầy Mai là kẻ lừa đảo, chỉ có người từng nhận ơn thầy như các bà mới biết thầy tốt thế nào. Để bà lấy cho cháu một gói thuốc, uống vào tối nay là khỏi đau ngay.”
Thẩm Dung vội cảm ơn bà, liếc nhìn tấm card.
Tấm card trông như loại thẻ quảng cáo kém chất lượng nhét dưới khe cửa khách sạn, chỉ khác là trên đó in hình một bức tượng Quan Âm nghìn tay mờ nhòe. Mặt sau có dòng giới thiệu về Mai Nhậm Hành:
Mai Nhậm Hành, đệ tử đời thứ 43 của phái Ngọc Đà Môn, được Tổ sư nương nương Ngọc Đà Quan Âm răn dạy, đặc biệt xuống núi để phổ độ chúng sinh.
Thẩm Dung thầm nghĩ: Ờ… đây chẳng phải là thứ kiểu tà giáo sao?
Bà Tiền vỗ vỗ tay Thẩm Dung: “Thầy Mai chỉ độ những người có duyên, đừng nói với ai nhé. Đợi chút nữa bà mang thuốc qua cho cháu. Cháu xem tay cháu lạnh thế này… uống thuốc của thầy vào là khỏi ngay thôi.”
Thẩm Dung tươi cười cảm ơn không ngớt, tiễn bà Tiền ra về rồi quay sang nói với nhóm Văn Lộ: “Bà Tiền này tin vào… tà giáo...”
Cô chưa kịp nói hết câu thì khựng lại mấy giây, rồi quát lên khi thấy cả bốn người đang ăn: “Khoan đã, các người đang ăn gì đấy?”
Đồng Hoán vừa gắp thịt từ cái chậu tráng men vào bát mình: “Mì bò, ngon lắm, ngon hơn những chỗ tôi từng ăn nhiều.”
Nhiếp Thi San nói: “Trong chậu còn nhiều lắm, cô cũng ăn đi, bọn tôi không chê cô ăn nhiều đâu.”
Thẩm Dung bước lại gần, cúi xuống nhìn.
Mùi hôi thối xộc lên khiến cô xác định mình không hề ảo giác.
Cô suýt nôn, lập tức đẩy cái chậu tráng men ra: “Dừng ăn ngay, các người nhìn kỹ xem đó là gì.”
“Mì chứ gì nữa?”
“Tôi ăn hết cả một bát rồi, ngon lắm mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Thẩm Dung, cả bốn người đều đặt đũa xuống, nhìn chăm chăm vào cái chậu tráng men.
Nhiếp Thi San gắp một đũa mì: “Không phải mì thì là gì? Cô thấy gì thì cứ nói thẳng ra.”
Thẩm Dung nhíu mày: “Giun.”
Lời vừa dứt, bát mì bò sợi lớn ngập nước sốt trong mắt bốn người lập tức biến thành những con giun đất màu nâu xanh, mình mảnh dài uốn éo trên đôi đũa như vừa được vớt từ bể máu lên.
“A! Ọe... Ọe…”
Nhiếp Thi San hét lên một tiếng, sợ hãi đến mức vứt cả đũa đi, má phồng lên như sắp nôn.
Đồng Hoán kìm nén cảm giác buồn nôn, run rẩy gắp một miếng “thịt bò” lên: “Còn cái này thì sao?”
Thẩm Dung che miệng mũi: “Cóc ghẻ.”
Miếng “thịt bò” trong mắt bốn người quả nhiên biến thành một miếng thịt cóc ghẻ còn dính máu, cơ bắp vẫn co giật.
Cả bốn người cùng nhìn vào cái chậu tráng men.
Trong chậu, nước mì đỏ ngậy đặc sệt thơm phưng phức nguyên bản đã hóa thành màu máu, bốc lên mùi tanh nồng nặc, hôi thối khó chịu.
Bên trong là vô số con giun đất đang ngọ nguậy, thịt cóc ghẻ bị xẻ thành từng mảnh, cũng chưa lột da, kéo theo nội tạng nhầy nhụa, lớp da sần sùi tiết ra chất lỏng trắng đục, bị con giun đẩy qua đẩy lại.
“Ọe!!!”
“Ọe... ưm”
Cả bốn người ôm bụng gập người lại, nôn thốc nôn tháo.
Thẩm Dung không kịp quay đi, vừa nhìn thấy đống mì và thịt bò bị nhai nát hòa lẫn với dịch dạ dày rơi xuống đất, mùi chua nồng nặc lan tỏa khắp phòng, cô cũng suýt nữa nôn theo, vội chạy ra ngoài hít thở không khí.
“Ơ, sao cháu lại ra đây? Ăn mì chưa?”
Bà Tiền vừa khéo cầm một cái túi nhựa đỏ bước lên lầu.
Thẩm Dung nhanh chóng nắm lấy cánh tay bà Tiền, khẽ khép cửa lại, cố ý nâng giọng nhắc nhở những người trong phòng: “Cháu ăn rồi! Bà Tiền, bà đến nhanh thế ạ, mấy người trong phòng vẫn chưa ăn xong đâu. Đợi họ ăn xong, bọn cháu sẽ đích thân mang chậu trả lại cho bà.”
Dù sao chuyện nào ra chuyện nấy, trong bốn người đó có kẻ đã hại chết cô, nhưng không có nghĩa cô muốn tất cả đều chết.
Đăng bởi | stpl0124 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |