Hồi ức đẫm máu (12)
Thẩm Dung không ngây thơ đến mức nghĩ rằng một trò chơi lại có thể qua màn chỉ nhờ mỗi cô, một người thậm chí còn chẳng hiểu nhiều về trò chơi.
Tả Hàng, người có cấp bậc SS, còn nói rằng vượt qua trò chơi này tốt nhất là nên hợp tác với đồng đội, huống chi cô mới mơ màng qua được một ải.
Vì vậy, ngoài kẻ đã hại chết cô chắc chắn phải chết.
Những người khác cô vẫn muốn họ sống để có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua trò chơi này.
Cô nhẹ nhàng bóp tay bà Tiền.
Ừm, cảm giác chạm vào được.
Nếu bà Tiền có ý định ra tay, cô sẽ đánh trả.
Bà Tiền cười tươi, âu yếm nắm tay Thẩm Dung, hỏi thân mật: “Ngon không cháu?”
Thẩm Dung gật đầu, nhận lấy túi nhựa đỏ từ tay bà: “Cảm ơn bà, bà tốt quá, làm cháu nhớ đến bà hàng xóm của cháu… Bà ấy cũng tốt với cháu lắm, tiếc là bà ấy mất rồi.”
Cô giả vờ buồn bã để bắt chuyện thân mật với bà Tiền.
Thực ra cô làm gì có bà hàng xóm nào.
Bà Tiền thở dài một tiếng, nắm tay Thẩm Dung mà cảm thán: “Nhìn cháu, bà cũng thấy như nhìn thấy cháu gái ruột của mình vậy. Chỉ tiếc là con trai, con dâu, cháu gái của bà chẳng ai hiểu chuyện cả…”
Bà lắc đầu, vỗ vỗ vào tay Thẩm Dung: “Về nhớ uống thuốc đi, sẽ khỏe nhanh thôi. Khi nào có thời gian, bà sẽ dẫn cháu đi gặp thầy Mai. Thầy Mai không phải ai cũng gặp được đâu, bà thấy cháu có linh khí nên mới muốn giới thiệu cho cháu.”
Thẩm Dung gật đầu liên tục, tiễn bà Tiền về.
Quay lại trong nhà, bốn người sợ bà Tiền vào, cố nhịn nôn mà cuống cuồng dọn dẹp.
Thấy Thẩm Dung bước vào, cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm.
Quảng Thịnh Gia nôn đến mức trong dạ dày chỉ còn lại nước chua, khó chịu vuốt ngực hỏi: "Cô làm sao nhận ra đó không phải là mì bò?"
Thẩm Dung mỉm cười, bình thản đáp: "Bởi vì tôi là cấp S."
Đùa thôi!
Chính cô còn chẳng biết vì sao mình nhận ra.
Cô tự đoán có thể do mình đã ăn quá no, không còn cảm giác thèm ăn, hoặc cũng có thể vì bây giờ cô đã là người chết.
Những câu trả lời không chắc chắn như vậy, Thẩm Dung không định nói ra, sợ lại khiến người ta nghi ngờ hơn.
Cấp S là cái lý do vạn năng rất đáng tin.
Dù trong bốn người kia có kẻ khác là cấp S đã hại chết cô, cũng không thể phủ nhận phần thưởng cấp S của cô có thật sự thần kỳ hay không.
Ánh mắt của bốn người hoặc ngập tràn sự ngưỡng mộ, hoặc nảy sinh chút ý dựa dẫm vào kẻ mạnh.
Đồng Hoán vừa từ nhà vệ sinh súc miệng xong, đi ra đổ chậu "mì bò" vào bồn cầu rồi dội đi.
Văn Lộ và Nhiếp Thi Sanh nôn đến mức gần như kiệt sức, nằm bệt trên ghế sofa, hỏi: "Lúc nãy bà già đó lại đến làm gì?"
Thẩm Dung lấy gói giấy trong túi ni lông ra, kể lại chuyện mình nói chuyện với bà Tiền khi nãy: "Bà ta đưa thuốc cho tôi."
Nghe đến thuốc, Nhiếp Thi Sanh lại muốn nôn: “Thuốc gì vậy, có phải lại là thứ...”
Thẩm Dung mở gói giấy, bên trong là một ít bột màu xám trắng, cô để lên bàn cho mọi người xem.
Quan sát một lúc, chẳng ai nhận ra đó là gì.
Thẩm Dung cất gói giấy lại: "Với những thông tin chúng ta có đến giờ, Mai Nhậm Hành chắc chắn là nhân vật then chốt để vượt qua trò chơi lần này. Bà Tiền nói rằng không phải ai cũng có thể gặp được ông ta, vì vậy chúng ta cần giữ quan hệ tốt với bà ta."
“Tôi đã nói với bà Tiền là lát nữa sẽ mang chậu tráng men xuống trả. Chậu tráng men này, ai đi rửa đây?”
Thẩm Dung vừa cứu họ khỏi “mì bò”, họ đương nhiên không để cô đi rửa.
Cả bốn người nhìn nhau, cuối cùng người lớn tuổi nhất, Quảng Thịnh Gia, lên tiếng: "Để tôi đi."
Đồng Hoán và ba người còn lại bèn dựa vào sofa thở dốc.
Thẩm Dung tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ giữa các NPC và cốt truyện hiện tại.
Suy nghĩ một hồi, cô chợt nghĩ đến một việc, cô quyết định sẽ xác minh khi đến nhà bà Tiền.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng thở và tiếng nước chảy khi Quảng Thịnh Gia rửa chậu tráng men.
Cộc cộc cộc—
Có tiếng gõ cửa gấp gáp.
Ba người trên sofa lập tức ngồi thẳng dậy, làm như không có chuyện gì xảy ra, sợ người gõ cửa là bà Tiền sẽ phát hiện điều bất thường.
Thẩm Dung liếc nhìn qua mắt mèo, người đứng ngoài là "cô Vương".
Vừa hay, chuyện cô định điều tra tại nhà bà Tiền lại liên quan đến “cô Vương”, giờ có thể hỏi thêm vài điều.
Cô mở cửa.
Phong Chính không để cô kịp lên tiếng, lập tức nắm lấy tay cô.
Thẩm Dung cảm giác thấy đụng phải vết khâu trên tay, lập tức rút tay ra xa: “Cô Vương, có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Phong Chính không thay đổi, nhưng đôi mắt đầy bạo lực của hắn cụp xuống.
Cô thật sự đã bị thương!
Lúc trước hắn còn tưởng là cô đến kỳ.
Nhưng khi giặt quần áo, hắn không nỡ giặt sạch mùi hương thuộc về cô, chần chừ một chút thì phát hiện trên quần áo có vết máu!
Hơn nữa không chỉ có một chỗ!
Đăng bởi | stpl0124 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |