Hoàn thành công lược
Là một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, rất đẹp trai, đối phương cũng mặc đồng phục của trường cấp ba Kamikawa — cho dù không mặc đồng phục, Tamamo Yoshimi cũng nhận ra anh ta.
Một hotboy nổi tiếng của trường Kamikawa, học sinh ưu tú, một tên nhà quê nghèo khó.
Tamamo Yoshimi tuy ghét những kẻ nghèo, nhưng nhan sắc của đối phương lại khiến cô rất thích, vì vậy nở một nụ cười quyến rũ.
"Trùng hợp thật đấy, Watanabe."
Watanabe Toru vui vẻ nói: "Tôi còn đang định giới thiệu bản thân, sợ rằng bạn học Tamamo không biết tôi."
Tamamo Yoshimi vi phạm nội quy của trường, làm bộ móng tay nhỏ nhắn trong suốt, đưa lên đôi môi gợi cảm mê người: "Sao có thể như vậy chứ? Watanabe cậu chính là đại soái ca của trường Kamikawa chúng ta, khiến rất nhiều nữ sinh bàn tán xôn xao."
"Thật sao? Tamamo ở giữa nam sinh chúng tôi cũng vậy."
"Ơ? Thật sao? Mọi người nói gì về tôi?"
Đa số mọi người đều hiếu kỳ người khác giới bàn tán gì về mình, đặc biệt là những người có ngoại hình ưa nhìn. Watanabe Toru nhìn Tamamo Yoshimi trước mắt, nghĩ thầm.
Ngoại trừ Seino Rin, cô ấy hẳn là sẽ không có thời gian và tâm trí để đi hỏi thăm cách nhìn của những tên đáng ghét đối với mình.
Lúc này người phía trước vừa nhận đồ uống xong rồi rời đi, Watanabe Toru hạ thấp giọng, dùng thanh âm dễ nghe hơn gấp bội nói:
"Chúng tôi đều đang bàn tán, có thể bao nuôi Tamamo, chỉ là không biết một tháng phải tốn bao nhiêu tiền."
Nói xong, Watanabe Toru thay đổi biểu cảm thành lo lắng cho đối phương.
"Tamamo, hiện giờ khắp nơi đều là những tin đồn không tốt về cậu như vậy."
Tamamo Yoshimi thu lại nụ cười, thấp giọng tức giận nói: "Từng người từng người một... Chậc!"
"Loại chuyện này vẫn nên làm sáng tỏ một chút thì tốt hơn, lỡ như bị nhà trường biết được, nói không chừng sẽ thông báo cho phụ huynh."
"Không cần cậu quản!"
Tamamo Yoshimi ngẩng đầu, dùng ngữ khí không vui hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nói xong câu đó, cô xoay người, đặt ly ở phía dưới vòi nước, ấn nút nước cam.
Mặc dù đối phương đã bày ra tư thái cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, nhưng Watanabe Toru chưa từ bỏ, ở trường rất khó để hắn có cơ hội tiếp xúc với cô.
"Loại tin đồn này rất không tốt với con gái, tôi thật sự không hy vọng nó có liên hệ với cậu, Tamamo."
Ánh đèn trong tiệm sáng ngời, trên quầy bar, thứ đồ uống màu đen, có lẽ là Coca Cola, phản chiếu khuôn mặt của Watanabe Toru lúc này.
Thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú, tình chân ý thiết.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình có thiên phú diễn xuất.
"Cậu quan tâm tôi như vậy làm gì? Tôi và cậu là lần đầu tiên nói chuyện mà?"
Tamamo Yoshimi đã rót đầy đồ uống vào ly, nhường vị trí cho Watanabe Toru, nhưng không rời đi.
Watanabe Toru tiến lên một bước, đặt ly của Kunii Osamu xuống dưới vòi nước có ga.
"Cái kia... Tôi xem trên sách nói, có một số người vẫn luôn là bạn bè rất tốt, nhưng một trong hai bên tỏ tình, hai người lại không thành người yêu; Còn có một số người, rõ ràng chưa từng nói chuyện, chỉ sau vài câu liền có thể thoải mái trở thành người yêu."
Tamamo Yoshimi nhíu mày: "Người có thành tích tốt nói chuyện đúng là khó hiểu, có chuyện gì cứ nói thẳng."
"Watanabe Toru nhìn thẳng vào mắt đối phương, "Ý của tôi là, tuy chúng ta chưa từng nói chuyện, nhưng tôi muốn trở thành người yêu với cậu, Tamamo!"
"Hả? Tỏ tình? Ở đây?" Ngón trỏ của bàn tay không cầm ly của Tamamo Yoshimi chỉ chỉ xuống chân.
Cô chưa bao giờ nghe nói đến việc có người tỏ tình ở nhà hàng gia đình.
Cho dù những người khác có trải nghiệm như vậy, nhưng cũng sẽ không giống Watanabe Toru - rõ ràng chưa từng nói chuyện, sau khi tan học ngẫu nhiên gặp được, kết quả lại tranh thủ thời gian lúc nhận đồ uống để tỏ tình.
Vậy mà cô ấy lại tin... Đây là ý nghĩ trong lòng Watanabe Toru.
Nhưng mà "bị tỏ tình" đối với người có mị lực 8 điểm mà nói, đại khái đã thành chuyện cơm bữa, có đầy đủ tự tin để tin tưởng rằng "những người khác không phải đang nói đùa".
Ví dụ như bản thân Watanabe Toru, trong cặp sách hiện giờ đang có một bức thư tình nhận được từ tủ giày vào buổi sáng.
"Xin lỗi." Watanabe Toru vội vàng nói: "Lúc đầu tôi không muốn nói đến mức này, chỉ muốn nhắc nhở cậu, Tamamo, gần đây tôi luôn nghe thấy những tin đồn không hay về cậu."
Lúc này ly của Kunii Osamu đã tràn ra ngoài, hắn luống cuống tay chân thay ly của mình vào.
Tamamo Yoshimi cảm thấy rất hứng thú xem xong một màn này, ngón tay quấn quanh tóc, cô liếc mắt nhìn trái phải, sau khi xác nhận không có ai đi tới bên này, nói:
"Tôi nói cho cậu biết, chuyện này không phải là tin đồn... Cậu vẫn còn thích tôi sao?"
"Bao nhiêu tiền?"
"Cái gì?"
Watanabe Toru bưng ly nước của mình lên, nghiêm túc nhìn chăm chú đôi mắt đeo kính áp tròng của Tamamo Yoshimi.
"Cho dù phải trả tiền, tôi cũng muốn trở thành người yêu với cậu, Tamamo."
Trong nháy mắt, mắt Tamamo Yoshimi hơi mở to, cô nghi ngờ quan sát Watanabe Toru từ trên xuống dưới.
"Cậu nghiêm túc?"
"Trên người tôi đang có 15 vạn yên. Tôi biết số tiền đó rất ít, nhưng cho dù chỉ có một tháng, tôi cũng nguyện ý!"
"Mười lăm vạn yên... Một tháng... Được thôi."
"Hả?!"
"Nhỏ giọng một chút!"
Ở dãy ghế gần quầy bar, có người quay đầu nhìn sang bên này.
Watanabe Toru nhỏ giọng nói: "Thật sự có thể sao?"
"Thật, thật mà." Tamamo Yoshimi xòe tay ra: "Mau đưa tiền cho tôi đi, bạn của tôi còn đang chờ."
"Tôi không mang theo trên người... Như vậy đi, chúng ta kết bạn LINE, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội đưa cho cậu."
"Được, không thành vấn đề."
Tamamo Yoshimi lấy điện thoại di động ra, nhìn Watanabe Toru đang vội vàng đặt ly nước trong tay lên quầy bar, rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |