Chử Nhàn không để ý đến anh ta mà tiếp tục sắp xếp: “Vẫn để tôi đi trước, Vương Viên Văn đi sau.”
Vương Viên Văn do dự một chút rồi nói: “Tôi nghĩ tôi không làm được đâu, dù nhìn tôi to con thế nhưng thực ra rất yếu ớt. Nhưng tôi vừa thấy cô gái này, cô Lục...?”
Lộ Đinh Liễu tự giới thiệu: “Lộ Đinh Liễu.”
“À, là cô đấy!” Vương Viên Văn tiếp tục: “Lúc nãy cô đánh rất giỏi, chi bằng thì cô đi phía sau nhé?”
Lộ Đinh Liễu mỉm cười, đáp: “Được.”
Điểm đến của họ là tầng 18 của tòa nhà Tử Đằng, Chử Nhàn dẫn mọi người đi thang bộ.
Vương Viên Văn đi qua thấy thang máy vẫn hoạt động bình thường, nghĩ đến việc phải leo tận 18 tầng, trong lòng cảm thấy không vui chút nào.
Anh ta đưa ra ý kiến của mình, Chử Nhàn lại không ngại phiền: “Vì sự an toàn.”
Vương Viên Văn lẩm bẩm trong miệng nhưng cũng không cố chấp mà ngoan ngoãn theo sau leo cầu thang.
Anh ta sợ mệt, cũng sợ chết, hình dáng kinh khủng của Cú ngày khiến anh ta chịu cú sốc lớn, bây giờ anh ta chỉ hối hận, hối hận tại sao lại thức suốt đêm uống rượu, hối hận tại sao lại lái xe ra ngoài... nếu không phải vì vụ tai nạn đó, cả đời này anh ta sẽ không bước vào “Trò chơi”.
Cầu thang rất sạch sẽ và vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dốc của năm người họ.
Một vài người đã đến tầng 18 một cách suôn sẻ, Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà Umbrella ở phòng 1806, cửa kính không khóa, bên cạnh có máy quét sinh trắc học gương mặt.
Chử Nhàn theo thói quen đi đầu, kéo cửa vào, trong ánh mắt hồi hộp của mọi người, tia hồng ngoại quét qua toàn thân anh ta, sau đó vang lên giọng nói của một người phụ nữ máy móc: “Nhân viên Chử Nhàn, điểm danh thành công.”
“Nhân viên Tạ Bảo Thanh, điểm danh thành công.”
“Nhân viên Tần Chấn Vân, điểm danh thành công.”
“Nhân viên Vương Viên Văn, điểm danh thành công.”
“Nhân viên Lộ Đinh Liễu, điểm danh thành công.”
Cả năm người đều vào Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà, trên quầy lễ tân có nước khoáng, Chử Nhàn kiểm tra một chút, nói rằng có thể dùng được. Vương Viên Văn không chờ được nữa, cầm lên uống ừng ực. Tạ Bảo Thanh và Tần Chấn Vân cũng thấm mệt, mỗi người cầm một chai.
Chử Nhàn đang nhìn quanh, những người khác thì tạm nghỉ ngơi. Lộ Đinh Liễu nghiêng đầu nhìn vào quầy lễ tân khi đi lấy nước, cô ngập ngừng một chút, từ từ lên tiếng: “Này, đội trưởng, ở đây có một người. Hay cũng có thể nói là... một xác chết.”
Vương Viên Văn cũng tìm thấy thứ không thể tin được ngạc nhiên nói: “Căn phòng này có nhiều đồ ăn quá!”
Không chỉ quầy lễ tân có một xác chết, mà hầu hết mỗi vị trí làm việc trong công ty Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà đều có một xác chết, từ văn phòng Tổng Giám đốc, văn phòng Phó Giám đốc cho đến phòng họp, tất cả đều có ít nhất một cái xác. Toàn bộ màn hình máy tính đều đang hiển thị một màu xanh nhợt nhạt, cảnh tượng và bầu không khí đều vô cùng kì lạ.
Chỉ có nơi không có xác chết là phòng nghỉ mà Vương Viên Văn phát hiện, bên trong có những hộp ăn cơm trưa, đồ uống, trái cây và đồ ăn vặt được xếp ngay ngắn.
Mọi người vất vả cả buổi sáng, ai cũng đói meo nên vô cùng mừng rỡ khi thấy đồ ăn.
Lộ Đinh Liễu cầm một quả táo xanh lên rồi cắn, chua đến mức cô phải nhăn mặt nhưng lại ăn rất vui vẻ. Chỉ có mỗi Chử Nhàn là sắc mặt không tốt, Lộ Đinh Liễu cắn táo hỏi một cách ấp úng: “Đội trưởng, sao vậy? Lại lo lắng chuyện gì nữa sao?”
Chử Nhàn nhìn những thứ trên bàn, vẻ mặt tối sầm: “Mọi người có thấy không? Đồ ăn ở đây đủ cho 10 người, cả nước cũng vậy.”
“Ồ?” Lộ Đinh Liễu phản ứng lại, lấy điện thoại ra xem: “Chấm đỏ khác cũng đã đến tòa nhà Tử Đằng, không biết là vào bên trong hay mới đến. Còn hai phút là đến mười hai giờ rưỡi rồi.”
Chử Nhàn nói: “Điều quan trọng không phải chỉ một điểm này, thử nghĩ xem, trong căn phòng chúng ta vừa tỉnh dậy, mọi người thấy đồ ăn không? Trên đường đi qua biết bao cửa hàng, siêu thị, có thấy đồ ăn không?”
Đang nói, một giọng nữ trẻ trung từ bên ngoài vọng vào, sôi nổi rộn rã: “Cố lên cố lên! Chạy lên nào! Tầng cuối cùng! Tầng 18! Chúng ta đến rồi! Thấy không, là Công ty TNHH Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà Umbrella, nhanh lên nhanh lên, phút cuối cùng!”
“A!” một chàng trai la lớn, vội vã lao vào.
“Nhân viên Tống Hà, điểm danh thành công.”
“Nhân viên Uông Tử Huyên, điểm danh thành công.”
“Nhân viên Khương La, điểm danh thành công.”
Chử Nhàn ra hiệu cho mấy người trong phòng nghỉ làm “suỵt”, bảo họ giữ im lặng, còn mình thì bước ra khỏi phòng nghỉ.
Lộ Đinh Liễu nói: “Tôi đi cùng anh.”
Chử Nhàn không phản đối, chỉ nói: “Đi sau lưng tôi, cẩn thận.”
Khi vừa gặp ba người bên ngoài, ánh mắt Chử Nhàn lập tức rơi vào cô gái có dáng người nhỏ nhắn, đối phương mặc váy ngắn, tay cầm kiếm samurai: “Khương La?”
“À, là thầy Chử, đã lâu không gặp.”
“Cũng vậy thôi.”
Chử Nhàn liếc nhìn hai người mới khác rồi nói: “Hai người còn lại đâu?”
Khương La tiếc nuối nói: “Họ không muốn leo cầu thang, nhất định phải đi thang máy lên.”
Chử Nhàn nhìn thời gian, 12 giờ 29 phút 31 giây.
Đăng bởi | teamphuba.emdin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |