Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1050 chữ

32 giây, 33 giây, 34 giây, 35 giây…

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía cánh cửa kính.

“A a a… A a a a…!”

“Cứu tôi với, đừng cắn tôi, đừng, a !”

Âm thanh kêu cứu thảm thiết của hai người kia từ xa vọng lại, ngay cả khi đang bị kẹt trong thang máy cũng có thể nghe thấy sự sợ hãi tột độ và cơn đau đớn!

Chử Nhàn nhíu mày.

Ngay sau đó, một giọng nữ máy móc không chút cảm xúc thông báo: “Ting, đã đến tầng 18.”

Âm thanh kêu gào bỗng nhiên trở nên rõ ràng, vang vọng trong không gian rộng lớn của tầng lầu, càng ngày càng gần hơn, còn có những bước chân hoảng loạn, vội vã vô cùng rõ ràng.

“A, a…!”

“Mẹ ơi, cứu với, hu hu hu, mẹ…”

Chử Nhàn chăm chú nhìn về phía cửa, giơ khẩu súng lên.

Lộ Đinh Liễu cũng theo phản xạ nắm chặt con dao. Cô dùng tay còn lại sờ lên cổ mình, tiếng kêu đó thảm thiết đến mức khiến cô nổi da gà.

Bên ngoài cánh cửa kính, ở cuối hành lang, đèn tự động nhấp nháy hai lần, một bóng người lao đến.

Lúc nhìn thoáng qua, đối phương như thể có hai cái đầu nhưng khi xem kỹ thì mới thấy cái đầu bên cạnh đang cắn chặt vào cổ anh ta là một con Cú ngày. Nửa thân người đàn ông đã bê bết máu, gương mặt mặt đầy sự đau đớn và tuyệt vọng, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Khương La vẫn còn sự quật cường tin tưởng. Anh ta đưa tay ra, yếu ớt kêu lên: “Cô Khương, cô Khương, cứu tôi với…”

Khương La không nhìn anh ta mà giơ điện thoại lên, lớn tiếng nói: “Đếm ngược thời gian! 10! 9! 8! 7!..”

Nghe thấy tiếng đếm ngược, người đàn ông ngây ngốc một lúc rồi lại lao về phía trước mạnh mẽ hơn.

Chử Nhàn lập tức hô to đối những người chơi mới đang đứng phía sau: “Lùi lại!”

“… 5! 4! 3! 2…”

“Tôi vào đây!” Người đàn ông hét lên, rồi vội vã nói: “Giúp tôi gỡ cái này ra, cứu tôi với, làm ơn……”

“Một!” Khương La hô lên: “Thời gian đã hết!”

Ngay khi quá trình quét hồng ngoại hoàn tất, tiếng còi báo động vang lên: “Xác minh danh tính nhân viên thất bại, điểm danh thất bại! Xác minh danh tính nhân viên thất bại, điểm danh thất bại!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm với ánh mắt không thể tin nổi: “Sao lại như vậy? Làm sao có thể? Cái này chắc chắn đã hỏng rồi!”

Anh ta liếc chiếc máy điểm danh rồi đập đầu vào nó một cách điên cuồng.

Mọi người mới nhận ra nửa cái đầu của anh ta đã bị cắn mất, phần não bộ kia chảy xệ ra bên ngoài, những xúc tu của Cú ngày đang chui vào bên trong hút lấy, thật sự khiến người ta không khỏi cảm thán rằng vẫn có thể chạy và kêu gào như thế quả thật là đáng kinh ngạc.

Chử Nhàn nhận thấy anh ta thực sự không còn cứu được nữa, bèn nổ súng để anh ta được giải thoát.

Người đàn ông ngã xuống, để lại một vết máu dài trên chiếc máy điểm danh và cửa kính.

Khương La nói: “Ôi trời, ghê quá!”

Chử Nhàn: “…”

Lộ Đinh Liễu hỏi: “Còn người kia thì sao?”

“Không chịu nổi đến khi ra khỏi thang máy, chắc chắn đã chết rồi.” Khương La nhìn Lộ Đinh Liễu và con dao trên tay cô, cất giọng hỏi: “Tôi rất thích những cô gái biết chơi đùa với con dao, cô tên gì thế? Bây giờ đội của tôi không đủ người, có muốn tham gia vào không?”

Lộ Đinh Liễu lịch sự bày tỏ: “Không cần đâu, đội hiện tại của tôi khá ổn.”

Ánh đèn ở cuối hành lang lại nhấp nháy, một âm thanh bước chân kéo dài vang lên. Người “đã chết” đó cúi đầu, dáng vẻ đẫm máu trông cực kì đáng sợ, đi khập khiễng phía trước.

Lần này Chử Nhàn không chờ anh ta đến trước cửa kính nữa mà ngay lập tức bắn chết Cú ngày bên cạnh đầu anh ta. Chỉ khi Cú ngày chết thì cơ thể không còn sự sống kia cũng sẽ tử vong.

Khương La ghen tị: “Quả nhiên là ải tân thủ, quái vật rất dễ bị tiêu diệt.”

Chử Nhàn thu súng lại, nói: “Cô cũng đang ở trong ải tân thủ, dễ dàng đối phó với quái vật nên không cần phải ghen tị với tôi đâu.”

Trong hai người mới mà Khương La mang đến, có cậu con trai tên là Tống Hà cẩn thận nói: “Đại ca, vừa xuất hiện thêm tin nhắn mới trên điện thoại, mọi người xem thử xem?”

Lộ Đinh Liễu lấy điện thoại ra xem, phát hiện bản đồ không còn, mà lại có dòng chữ xuất hiện trong màn hình màu đen.

[Xin chào các nhân viên đã điểm danh thành công, hãy làm việc chăm chỉ tại công ty, công ty là nhà của chúng ta, gầy dựng điều tốt đẹp là trách nhiệm của tất cả mọi người.]

[Còn 3 giờ 56 phút 17 giây nữa đến thời gian và nơi điểm danh tiếp theo.]

Khương La lên tiếng: “Vậy lần sau sẽ được cập nhật vào lúc 4 giờ 30 phút, lúc đó trời vẫn chưa tối, chúng ta vẫn còn thời gian.”

Chử Nhàn nói: “Nên như vậy, tổng thể mà nói thì cách chơi lần này không khó.”

Khương La tiếp tục: “Nhưng tôi vẫn thấy không ổn.”

Chử Nhàn nói: “Ừ, bản đồ quá lớn, đội thì quá nhiều.”

Tống Hà không kiềm được giơ tay lên: “Các anh chị ơi, có thể nào nói rõ hơn không?”

Khương La ngáp một cái: “Cậu giải thích đi, tôi đi tìm chỗ nào thú vị đây.”

Cô ấy đi về phía phòng làm việc đầy xác chết của công ty Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà.

Bạn đang đọc [Bản Dịch] Tôi Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn của Chung Già
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi teamphuba.emdin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.