Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngang tàng

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Vừa nói, cô vừa cẩn thận mở nắp bút, định trình bày thiết kế kinh điển của cây bút.

Nhưng chưa kịp làm gì, Trần Ngôn đã cắt ngang: “Cây này bao nhiêu?”

Cô nhân viên khựng lại, rồi đáp: “Dạ thưa anh, cây bút này có giá 9.999 tệ ạ.”

“Nhưng anh đừng nghĩ nó đắt, nó đắt xắt ra miếng, ngòi bút được làm bằng vàng 14k…”

“Được rồi, tôi biết rồi,” Trần Ngôn lại ngắt lời, “Lấy cho tôi 6 cây.”

“Hả?” Cô nhân viên trẻ ngây người.

Trần Ngôn nhìn cô, lặp lại: “Lấy cho tôi 6 cây.”

Cô nhân viên nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.

Hôm qua, khi mới vào làm, cô có hỏi han các tiền bối, học hỏi kinh nghiệm, nên cũng biết Montblanc vì ít chi nhánh ở Trung Quốc, thương hiệu chưa được nhiều người biết đến, nên doanh số khá ế ẩm.

Cửa hàng này được mở ra chủ yếu để thăm dò thị trường, đồng thời giới thiệu thương hiệu Montblanc đến với khách hàng, chứ không đặt nặng mục tiêu bán hàng.

Theo lời các tiền bối, một cửa hàng như thế này, một tháng bán được 20 cây bút đã là tốt lắm rồi. Mà chủ yếu là những cây bút giá rẻ, tầm hai ba ngàn tệ.

Vậy mà… bây giờ, cô sắp bán được 6 cây một lúc?

Lại còn là dòng cao cấp nhất!

Cái này… như nằm mơ vậy!

Cô nhân viên trẻ bán tín bán nghi: “Anh chắc chắn muốn lấy 6 cây chứ ạ? Anh có muốn tìm hiểu thêm không?”

Trần Ngôn lắc đầu: “Không cần. Tôi chỉ cần biết giá thôi.”

Ý Trần Ngôn là chỉ cần xác nhận tổng giá trị khoảng 60 ngàn tệ là được.

Nhưng cô nhân viên trẻ lại hiểu lầm.

Cô nhìn Trần Ngôn, tim đập thình thịch, nghĩ bụng chắc mình gặp phải phú nhị đại rồi…

Vậy là… đơn hàng này của mình sắp thành công?

Nghĩ vậy, ánh mắt cô nhìn Trần Ngôn cũng trở nên nóng bỏng.

Trần Ngôn thấy cô nhân viên trẻ nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt kỳ lạ, hơi mất kiên nhẫn, gõ nhẹ lên quầy.

Cô nhân viên giật mình, mặt đỏ bừng, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh. Mời anh vào phòng VIP, em sẽ làm hóa đơn cho anh.”

Nói xong, cô vội vàng ra khỏi quầy, dẫn Trần Ngôn vào phòng VIP.

Trong phòng VIP đã có sẵn hóa đơn và máy POS.

Sau khi Trần Ngôn ngồi xuống, cô nhân viên nhanh chóng điền thông tin vào hóa đơn, rồi đưa cho Trần Ngôn: “Mời anh ký ạ.”

Trần Ngôn cầm hóa đơn, liếc qua rồi ký tên.

Cô nhân viên nhận lại, xé một liên đưa cho Trần Ngôn, rồi cầm máy POS, hỏi: “Anh thanh toán bằng hình thức nào ạ?”

“Tiền mặt.”

Nói rồi, Trần Ngôn đặt chiếc túi đeo chéo lên bàn, mở ra, lấy 6 cọc tiền toàn tờ 100 tệ, xếp ngay ngắn trên bàn.

Cô nhân viên trẻ nhìn mà choáng váng.

Phú nhị đại đều chơi kiểu này sao?

Mang mấy chục ngàn tiền mặt đi mua bút?

Trần Ngôn đẩy tiền về phía cô: “Em đếm đi.”

Cô nhân viên trẻ nuốt nước miếng ừng ực.

Cái này…

Năm phút sau, Trần Ngôn đeo túi, trong túi đựng 6 cây bút, bước ra khỏi phòng VIP.

Để lại trong cửa hàng một cô nhân viên trẻ đứng ngây người trước 6 cọc tiền 100 tệ, máy đếm tiền, và… 6 chiếc hộp đựng bút được gói ghém tinh xảo…

Trần Ngôn ra khỏi phòng VIP, hai nhân viên lớn tuổi vẫn đang mải mê tán gẫu.

Thấy Trần Ngôn tay không đi ra, ánh mắt hai người lóe lên tia khinh thường.

Họ liếc nhau, trao đổi cái nhìn “tiêu cực” về Trần Ngôn bằng khẩu hình miệng. Rồi lại tiếp tục câu chuyện.

Sau một hồi, một nhân viên chợt hỏi: “Tiểu Sơ đâu rồi?”

Tiểu Sơ chính là cô nhân viên trẻ.

...

Sau khi Trần Ngôn rời đi, hai nhân viên bán hàng lớn tuổi mới chậm rãi tiến về phòng VIP.

Họ gõ cửa.

“Tiểu Sơ, không sao đâu. Doanh số cửa hàng mình kém mà. Không bán được cũng đừng buồn.”

Nói rồi, họ đẩy cửa bước vào.

Và rồi…

Cả hai chết lặng.

Trên bàn trong phòng VIP, 6 chiếc hộp bút được xếp ngay ngắn, cạnh đó là 6 cọc tiền mặt.

Hai nhân viên bán hàng kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”

Cô nhân viên trẻ bị tiếng mở cửa làm giật mình, ngẩng đầu lên, lắp bắp: “Chị… người giàu đều mua đồ kiểu này sao?”

“Mua bút cao cấp nhất mà không cần hộp. Cứ thế cầm đi luôn?”

“Lại còn trả tiền mặt, mua một lúc 6 cây?”

“Cái này…”

“Sao khác với những gì các chị dạy em thế…?”

Hai nhân viên lớn tuổi nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương…

Ra khỏi Montblanc, Trần Ngôn không rời Vạn Tượng Thành ngay, mà quay sang Lạc Duy Châu Bảo.

Lần này mua sắm thoải mái hơn, anh chọn ngay một chiếc lắc tay vàng K giá 2 ngàn tệ.

Nhưng khác với Montblanc, lần này anh không vứt hộp, mà còn yêu cầu nhân viên gói thật kỹ, càng đẹp càng tốt.

Thậm chí, để trông sang trọng hơn, Trần Ngôn còn bỏ thêm 50 tệ mua một chiếc hộp cao cấp, khiến nhân viên bán hàng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Có lẽ họ nghĩ Trần Ngôn là kiểu người không có tiền mà thích làm màu.

Rút tiền mặt từ game, thanh toán.

Trần Ngôn xách túi quà về nhà.

Vậy là 100 ngàn trong tay anh, cộng thêm 2 ngàn vừa rút ra, đã tiêu sạch.

Thành bại tại đây!

Chỉ cần ngày mai Dư Xảo Xảo “cắn câu”, Trần Ngôn sẽ gỡ gạc lại tất cả!

Thậm chí, nếu hệ thống hào phóng, Trần Ngôn có thể đột phá mốc triệu phú, từ đó bước lên đỉnh cao nhân sinh!

[Độ hảo cảm của Dư Xảo Xảo: 20]

[Giá trị tài sản của người chơi: 0]

[Tài sản người chơi: 300+]

Bạn đang đọc Bạn Gái Ảo Của Ta (Dịch) của Tác giả: Thường Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.