Thăm dò
[Đối phương chuyển khoản cho bạn 11.5 tệ.]
[Xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi anh.]
[Em về hơi muộn, bị bạn cùng phòng kéo đi học thêm, rồi lại đi làm, mãi đến giờ mới về ký túc xá lấy được điện thoại.]
[Anh có đợi lâu không? Thật sự xin lỗi.]
Đọc tin nhắn của Dư Xảo Xảo, nỗi ấm ức chờ đợi cả ngày của Trần Ngôn tan biến.
Anh không nhận chuyển khoản, mà như có điều suy nghĩ, trả lời:
[Em nói giờ em mới lấy được điện thoại?]
Dư Xảo Xảo trả lời ngay: [Vâng. Xin lỗi anh.]
Mắt Trần Ngôn sáng lên, anh đã tìm thấy “điểm yếu”.
Anh suy nghĩ một chút, quyết định dùng “điểm yếu” này để thăm dò tính cách của Dư Xảo Xảo và định nghĩa “đầu tư” của hệ thống.
Vì vậy, anh trả lời: [Không sao. Vậy chắc em chưa ăn tối đúng không? Ra ngoài ăn tối đi. Quyết định vậy nhé, gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi.]
Nói xong, Trần Ngôn tắt chuông điện thoại, cất vào túi, rồi ra khỏi phòng…
…
Đầu dây bên kia.
Dư Xảo Xảo đang húp mì gói, hai má phồng lên như bánh bao.
Nhìn thấy tin nhắn của Trần Ngôn, cô khựng lại, đôi mắt to tròn ngập tràn nghi hoặc.
Chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, cô nuốt vội miếng mì, cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ chữ trả lời:
[Hả?]
[Em ăn rồi.]
[Thật mà.]
[Không lừa anh đâu!]
Một lát sau, không thấy Trần Ngôn hồi âm, Dư Xảo Xảo gãi đầu bối rối, lại nhắn thêm:
[Thật ra giờ em đang ăn… em không ra ngoài đâu. Cảm ơn anh.]
[Đang ăn thật đấy!]
[Ảnh: JPG]
[Em không đi đâu hết.]
[Trần Ngôn, anh còn đó không?]
Dư Xảo Xảo gửi một tràng tin nhắn mà vẫn không thấy Trần Ngôn trả lời, đầu óc cô mụ mị.
Vì sống ở cô nhi viện từ nhỏ, cô không có nhiều bạn bè.
Hơn nữa, trước khi lên đại học, cô ăn mặc giản dị, tính tình lại khép kín, nên cũng chẳng có ai theo đuổi.
Chưa từng gặp phải kiểu con trai như Trần Ngôn, chẳng thèm nghe cô giải thích, cũng mặc kệ cô từ chối, cứ tự ý sắp xếp mọi chuyện.
Điều này khiến cô gái non nớt, thiếu kinh nghiệm sống như cô nhất thời không biết phải làm sao.
Giờ phải làm gì đây?
Cứ mặc kệ anh ta?
Hình như không ổn lắm.
Dù sao anh ta cũng vừa giúp mình lúc trưa.
Nhưng mà ra ngoài tìm anh ta?
Một mình con gái, giờ này mà đi gặp người lạ, nguy hiểm quá!
Dư Xảo Xảo cắn môi, do dự một hồi.
Rồi cô đặt bát mì xuống, cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng, gọi cho Trần Ngôn.
“Tút… tút…”
Một lát sau, không ai bắt máy.
Gọi lại…
“Tút… tút…”
Vẫn không ai nghe máy.
Dư Xảo Xảo cau mày.
Hay là Trần Ngôn đã đến cửa hàng rồi? Rồi… giống như mình sáng nay, vội vàng ra ngoài mà quên mang điện thoại?
Sẽ không trùng hợp vậy chứ?
Giờ phải làm sao?
Bản tính lương thiện, Dư Xảo Xảo càng thêm phân vân…
Đúng lúc đó, cửa phòng ký túc xá mở ra, một cô bạn cùng phòng bưng chậu nước đi ra.
Thấy Dư Xảo Xảo cầm điện thoại, cô tò mò hỏi: “Sao thế Xảo Xảo?”
Dư Xảo Xảo bừng tỉnh, nhìn cô bạn, rồi ngập ngừng kể lại chuyện của Trần Ngôn.
Nghe xong, cô bạn vỗ vai Dư Xảo Xảo, nói tỉnh bơ: “Chuyện nhỏ! Gặp người thôi mà! Tớ đi với cậu!”
Dư Xảo Xảo lo lắng: “Hai đứa mình… cũng không an toàn lắm đâu?”
Cô bạn: “Lo gì! Tớ có đai đen Taekwondo đấy! Mấy thằng con trai, tớ cho một đấm là đi!”
Dư Xảo Xảo nhìn cô bạn, cảm giác trong ánh mắt cô bạn lóe lên tia hào hứng và… hóng hớt.
Nhưng thấy cô bạn nhiệt tình như vậy, cô cũng không nỡ từ chối.
Thế là, dưới sự xúi giục của cô bạn, cuối cùng Dư Xảo Xảo quyết định đi gặp Trần Ngôn.
Trước khi đi, Dư Xảo Xảo nhìn bát mì dang dở trên bàn, lòng có chút tiếc nuối.
Chắc để đến khi về, mì cũng đủ ăn hai bữa rồi.
Tiếc thật, đó là mì bò hầm cô thích nhất…
…
Cửa hàng tiện lợi dưới nhà Trần Ngôn cách Đại học Cầm Đảo không xa, chỉ cần đi bộ qua một con đường là tới.
Năm phút sau, hai cô gái ra khỏi cổng trường, băng qua đường, đến cửa hàng tiện lợi.
Dư Xảo Xảo nhìn quanh nhưng không thấy Trần Ngôn.
Cô lại gọi cho anh, nhưng vẫn không ai bắt máy.
Dư Xảo Xảo bắt đầu nghĩ lung tung…
Sao vẫn không liên lạc được?
Hay là điện thoại hết pin?
Hay là lúc xuống cầu thang bị ngã, rồi…
Sao tự nhiên lại mất tích?
Cô bạn đi cùng lúc đầu còn hào hứng, giờ thì bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài: “Xảo Xảo, bạn cậu bảo ở đâu? Sao tớ chẳng thấy?”
Dư Xảo Xảo vừa định giải thích thì nghe thấy giọng Trần Ngôn phía sau: “Xảo Xảo, ở đây!”
Dư Xảo Xảo và cô bạn quay lại, thấy Trần Ngôn đang ngồi ở một quán thịt nướng gần đó, vẫy tay với họ.
Thấy Trần Ngôn, Dư Xảo Xảo thở phào: May quá, không bị ngã cầu thang.
Cô vội vàng kéo bạn cùng phòng đi tới, nói nhỏ: “Trần Ngôn, sao anh không trả lời Wechat của em?”
“Em muốn nói với anh là em ăn tối rồi.”
Cô bạn liếc nhìn Dư Xảo Xảo, không nói gì.
Trần Ngôn mỉm cười nhìn Dư Xảo Xảo, trong lòng đã phần nào nắm bắt được tính cách của cô.
Tuy nhiên, anh cần phải thăm dò thêm về quy tắc của trò chơi, đặc biệt là định nghĩa của “chi tiêu”.
Nên anh thản nhiên nói: “Anh trả lời Wechat, thì chẳng phải là em sẽ không đến sao?”
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 33 |