Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mong Được An Ủi Sau Cuộc Tình Tan Vỡ

Phiên bản Dịch · 1847 chữ

Cái quái gì vậy.

Trương Du quyét mắt nhìn bốn phía, sắc mặt đầy vẻ bối rối

Nơi này vừa lạ lẫm, lại vừa quen thuộc.

"Lão đại, mày ổn chứ?"

Một âm thanh vang lên, Trương Dutheo hướng đó nhìn qua.

"Viên Tường?"

Trương Du gọi tên đối phương theo bản năng.

Ngay khi tiếng kêu này vừa dứt, một cỗ tin tức khổng lộ tràn vào trong đầu hắn.

Hắn đã xuyên việt.

Xuyên qua tới một thế giới khác, trở thành một gã sinh viên năm ba của Học Viện Âm Nhạc Trung Hải.

Tên vẫn giống như cũ thế nhưng tướng mạo, chiều cao….lại hoàn toàn bất đồng.

Chết tiệt!

Trương Du có xúc động muốn chửi thề.

Mười năm bị vùi dập trong xã hội, thật vất vả mới viết được một cuốn tiểu thuyết có tiềm năng. Không nghĩ tới, chỉ là thức đêm đánh chữ, chuẩn bị cập chập chương mới, kết quả lại ngủ quên lúc nào không biết, vừa tỉnh dậy đã xuyên qua một thế giới khác.

Chuẩn bị nhận được niềm vui thành công, cứ như vậy mà bị bỏ lỡ.

Chấp niệm mười năm a!

Bất quá, xuyên qua cái thế giới này, tựa hồ cũng không tệ.

Cao ráo, đẹp trai, thân thể lại càng khỏe mạnh, ngoài ra còn có một cô bạn gái cấp độ hoa hậu giảng đường.

Quá sướng!

"Lão đại, Dương Nhược Tuyếtsẽ không thực sự chia tay với anh đó chứ?"

Viên Tường nhìn thần sắc của Trương Du rồi nói tiếp:

"Cũng đúng, loại sự tình này ở trường còn thiếu sao. Bất quá, không phải chỉ là nữ nhân thôi sao, cũ không mất thì sao mới có thể tới. Cái gọi là thế giới rộng lớn không nơi nào là không có cỏ thơm, hà tất chỉ nhớ tới một cành hoa."

Trương Du nghe xong, khóe miệng không khỏi giật giật.

Hắn cảm giác được mình sắp gặp phải một sự kiện cẩu huyết nào đó.

Một số tiểu thuyết văn ngu (giải trí tiêu khiển) nào đó thường sẽ mở đầu bằng sự kiện câu huyết.

Chẳng lẽ mình đã trở thành nhân vật nam chính của tiểu thuyết văn ngu rồi sao?

Bạn gái trở nên nổi tiếng, cô ấy sợ mối quan hệ này bị bại lộ, gây ảnh hưởng tới tiền đồ, vì vậy mà bỏ rơi hắn. Sau đó hắn một lần hành động bộc phát, trở nên nổi tiếng trong giới giải trí, điên cuồng vả mặt bạn gái cũ.

Bạn gái, ừm.., hẳn là lúc đó bạn gái cũ lại hối hận muốn quay lại.Sau đó lại bị hắn cự tuyện một cách vô tình, quăng ra một câu: ‘Lúc đó cô đã vô tình với tôi, bây giờ cô không còn cửa nữa’.

Sự oán giận tích tụ lâu ngày liền được phóng thích.

Ừm, còn có một phiên bản chính là: Bạn gái trở nên nổi tiếng, cảm thấy hắn không xứng đáng với mình nữa, sau đó liền bỏ rơi hắn.

Sau đó hắn lại hành động gì đó.

Tuy là cẩu huyết, thế nhưng chuyện như vậy ở trường học cũng gặp không ít.

Trong trường, đã không ít cặp đôi đều phải chia tay vì một trong hai người bỗng nhiên nổi tiếng.

Chẳng qua, một bên còn lại cũng không giống như trong tiểu thuyết, sau khi trở nên nổi tiếng, điên cuồng vả mặt lại đối phương.

Bạn gái Dương Nhược Tuyết của Trương Du, trước đó không lâu đã tham gia một cuộc thi tìm kiếm tài năng và nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

"Cậu thực sự muốn chúng tôi chia tay sao?"

Trương Du chờ Viên Tường nói nhảm an ủi mình một lúc, sau đó nhịn không được mà hỏi lại.

Viên Tường ngây ra một lúc, có chút lúng túng hỏi.

"Còn chưa chia tay sao?"

"Chưa!"

Trương Du nói tiếp:

"Tao còn chưa chia tay mà mày đã nói một tràng an ủi như vậy rồi. Một ngày nào đó nếu tao thực sự chia tay, mày lấy cái gì an ủi hả?"

"Mời mày say một trận cũng có thể được mà. Đến lúc đó tao lại để tên Phùng Lượng kia tính tiền."

Viên Tường đáp.

Phùng Lượng là một người bạn cùng phòng khác củaTrương Du.

Bất quá, tên kia là người địa phương Trung Hải, hơn nữa còn là một tên phú nhị đại.

"Mày không thể mong tao tốt hơn chút được sao. Tên Lý Kiệt kia đâu rồi?" Trương Du tức giận nói.

"Còn có thể làm gì nữa, không phải ở khách sạn thì cũng là ở nhà nghỉ."

Viên Tường nói tiếp:

"Đi giữa vạn cành hoa, một mảnh lá không dính thân. Lại nói, tên kia còn không đẹp trai bằng mày đâu. Chờ mày thất tình, mày có thể học hỏi nó, nói chuyện về mấy chuyện tình một đêm kia, lúc đó sẽ tốt thôi."

Lý Kiệt cũng là bạn cùng phòng của Trương Du.

Ký túc xá bọn hắn tổng cộng có bốn người.Bất quá, Phùng Lượng là người địa phương, gia đình giàu có, có một ngôi nhà ở gần trường, vì vậy rất ít khi ở lại trong ký túc xá.

Về phần Lý Kiệt thì cũng không khác gì ấy.

Điều kiện gia đình cũng rất tốt, so ra thì có lẽ còn kém Phùng Lượng, thế nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn lại cao hơn cả mức lương hàng năm của nhiều người.

Mà tên này lại ưa thích đi tới hộp đêm. Vì vậy, trong ký túc xá phần lớn cũng chỉ có hai người Trương Du và Viên Tường ở.

"Nếu như ngươi mày thật sự bị Dương Nhược Tuyết đá, đoán chừng sẽ có vô số mỹ nữ khác chen chân tới. Nghĩ tới, tựa hồ thật đúng là không cần tao an ủi"

Viên Tường nói.

"Nhìn mày ghen tị như vậy mà còn mong tao chia tay sao?"

Trương Du bĩu môi nói.

"Mặt khác, tên Lý Kiệt kia liên tục thay bạn gái, không phải là nó đẹp trai như thế nào, mà là do nó có tiền. Nếu tên Phùng Lượng kia cũng hoa tâm như nó, bạn gái còn có nhiều hơn nữa... "

"Hình như có đạo lý. Trước tiên phải đính chính, tao cũng không phải là hâm mộ hay ghen tị gì mày, tao chỉ là sợ mày thất tình nghĩ không thông mà thôi!"

Viên Tường nói.

"Cút đi!"

Trương Du tức giận chửi một câu. Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

"Alo, Xin chào!"

"Trương Du phải không? Tôi là Trình Hồng, người đại diện của Dương Nhược Tuyết, cậu hãy tới quán cà phê phụ cận trường học kia chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói!"

Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia nói ra một tràng, giọng điệu giống như là đang ra lệnh. Điều này khiến cho Trương Du cực kỳ khó chịu.

Điều gì phải đến cuối cùng cũng đã đến.

Trương Du kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng dù sao ý chí chủ đạo cũng bất đồng, tình cảm của hắn đối với người bạn gái kia cũng chịu ảnh hưởng phần nào.

Chia tay, tựa hồ cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.Thế nhưng nếu nói không thất vọng thì đó là giả dối.

Kiếp trước là cẩu độc thân, hôm nay vất vả lắm mới có một cô bạn gái xinh đẹp, kết quả….

"Sao vậy?" Viên Tườngthấy thần sắc củaTrương Dukhông đúng thì quan tâm hỏi.

"Người đại diện của Nhược Tuyết tìm tao." Trương Du thản nhiên đáp.

"Haiza!"

Viên Tường vừa nói vừa vỗ vai Trương Du, hắn không nói gì thêm, thế nhưng ý tứ đã rõ ràng.

"Đinh! Kiểm tra đo lường phù hợp với ký chủ, hệ thống bắt đầu khóa lại."

"Khóa lại thành công."

"Bạn gái nổi tiếng, tình yêu gặp phải khó khăn trắc trở.

1.Nếu bị bỏ rơi, ký chủ sẽ được tặng một tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố Trung Hải làm quà an ủi.

2.Nếu không bị bỏ rơi, tặng cho ký chủ một viên thuốc ký ức xem như lời chúc mừng."

Ngay khi Trương Du đang có tâm trạng phức tạp, trong đầu bỗng vang lên âm thanh máy móc.

Hệ thống?

Vậy mà có hệ thống?

Đây là hệ thống gì?

Bị đá mà còn có quà an ủi.

Hử?

Tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố Trung Hải?

Một tòa!

Con mẹ nó….!

Không biết vì sao, Trương Dulại hy vọng mình thật sự là bị đá.

Thành phố Trung Hải thế nhưng là một thành phố lớn trong nước.

Trương Du không rõ ràng các tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố có giá trị bao nhiêu, nhưng tuyệt đối là rất nhiều, thậm chí là còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Không cần phải nói, tiền thuê cửa hàng trong đó mỗi tháng, chỉ sợ đủ cho hắn ăn chơi đàn điếm mỗi ngày.

Nếu có một tòa thương mại như vậy thì còn phấn đấu làm việc làm quái gì nữa, trực tiếp nằm thẳng làm cá ướp muối là được rồi.

Cái an ủi này, ta thích.

Về phần viên thuốc ký ức khi không bị bỏ rơi kia, Trương Du thực sự chướng mắt.

Cái viên thuốc ký ức kia có tác dụng quái gì chứ?

Hoặc là gia tăng trí nhớ, hoặc là để hắn nhớ lại những gì đã trải qua trước đây.

Nhớ lại thì như thế nào?

Đơn giản là làm một kẻ đạo văn.

Cái mà người truyền bá văn hóa, để cho văn hóa kinh điển ở thế giới cũ tỏa sáng ở thế giới này!

Chó má!

Kia đơn giản chỉ là thiếp vàng lên mặt, thuận tiện tìm cớ an ủi cho sự vô sỉ của bản thân mà thôi.

Sao chép tiểu thuyết cũng được, sao chép ca khúc, điện ảnh gì gì đó cũng thế, nói trắng ra cũng chỉ là vì danh lợi.

Mà theo quan điểm của Trương Du, những cái danh lợi kia, so với một tòa thương mại ở trung tâm thành phố mà nói, cũng không là cái gì.

Nằm không mà hưởng chẳng phải phải sáng khoái hơn sao!

"Mày thật sự muốn tới đó sao?" Viên Tường hỏi.

Trương Du đã không thể chờ được nữa, hắn nhanh chóng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

"Tất nhiên rồi!"

Trương Du đáp.

Nếu không có sự tình hệ thống, bằng vào ngữ khí kia của Trình Hồng cộng với tính tình nóng nảy của Trương Du, hắn thật đúng là sẽ không thèm để ý tới.

Nhưng lúc này lại bất đồng a!

Một tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố đang vẫy tay chào hắn đâu.

Bạn đang đọc Bạn Gái Thành Danh Nhưng Không Chia Tay, Tôi Phải Làm Sao (Dịch) của Duyên Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.