Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tùy Tiện Điền

Phiên bản Dịch · 1862 chữ

Thời gian còn sớm, bên trong quán cafe vẫn chưa có một ai.

Trương Du tìm một ở gần cửa sổ, tùy ý ngồi xuống.Sau đó bắt đầu suy nghĩ về hệ thống.

"Hệ thống! Hệ thống!"

Trong đầu kêu lên hồi lâu, thế nhưng lại không có động tĩnh gì, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải bỏ cuộc.

Cái hệ thống này, một chút thông minh cũng không có a.

Thời gian dần trôi qua, ly cafe đã dần thấy đáy, vậy mà chưa thấy người tới. Trương Du cảm thấy buồn chán, hắn cầm điện thoại lên, bắt đầu lướt web.

Mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ về thế giới này, thế nhưng vẫn chưa đủ để hắn hiểu rõ về sự bất đồng giữa hai thế giới.

Bắt đầu từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế, Nghiêu Thuấn Vũ tương truyền. Nhà Hạ và Nhà Thương chia thành Đông Chu và Tây Chu. Nhà Tần và nhà Hán thống nhất thời xuân thu và thời chiến quốc.

Hướng đi về lịch sử cũng không có gì khác. Chẳng quả là có nhiều điểm khác biệt về các nhân vật lịch sử. Những điều này trong nhất thời cũng không thể hiểu rõ, chỉ có thể từ từ lý giải từng chút một.

Một chút quan niệm về thời gian đều không có.

Thời điểm Trương Du bực bội đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn liền thấy một người phụ nữ trung niên đi tới.

Chị ta quét mắt nhìn bốn phía, sau đó dừng lại trên người Trương Du rồi đi về phía hắn.

"Cậu chính là Trương Du?"

Chị ta nhìn Trương Du, ánh mắt mang theo kiêu ngạo lẫn khinh thường, ngữ khí cũng vô cùng vênh váo và hung hăng.

Điều này làm cho nội tâm Trương Du cực kỳ không thoải mái.Hắn không thèm để ý, xem như không nghe thấy gì, cầm ly cafe lên chuẩn bị uống một ngụm, lại phát hiện trong ly đã không còn gì.

Buông ly cafe xuống, Trương Du nhìn về phía Trình Hồng, nhưng lại không lên tiếng.

"Hừ! "

Trình Hồng liếc nhìn Trương Du, hừ lạnh một tiếng, lập tức ngồi ở phía đối diện.

Chị ta lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho Trương Du.

"Tùy tiện điền một con số!"

Trình Hông vênh váo nói:

"Điều kiện là rời khỏi Nhược Tuyết, hơn nữa còn phải cất dấu chuyện cậu từng có một đoạn tình cảm với cô ấy vào trong bụng. Không được phép tiết lộ cho bất kỳ ai, nhất là phía truyền thông."

Trương Du nhìn tờ chi phiếu rồi hỏi lại:

"Chi phiếu sao, thứ này tôi vẫn là lần đầu thấy. Tôi là người ít đọc sách, chị không nên lừa gạt tôi đấy. Nếu tôi điền vào đây thật sự sẽ lấy được tiền sao?"

"Bảo cậu điền thì cứ điền đi. Cậu cũng đáng để tôi lừa gạt sao."

Trình Hồng gắt gỏng nói.

"Bút!"

Trương Du cười nhạt nói.

"Ba!"

Ánh mắt Trình Hồng nhìn Trương Du càng thêm xem thường..

"Nhược Tuyết bảo chị đến sao?"

Trương Du cầm lấy bút, thản nhiên hỏi.

"Hừ! Cậu hẳn phải biết rõ. Nhược Tuyết có tiền đồ vô lượng, nếu như cậu yêu cô ấy thì nên buông tay mới đúng"

Trình Hồngnói

Lời này có chút mơ hồ.

Trương Du không nói chuyện nữa, viết vài nét liền điền xong, sau đó nở nụ cười nhìn qua.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ quán cafe đã đi tới, lại bị Trình Hồng đuổi đi.

"Cậu!!!"

Trình Hồng cầm tấm chi phiếu nhìn qua, lập tức trở nên tức giận. Trên hàng ghi số tiền, tất cả đều là số 9, từ đầu tới cuối.

Mà hạn mức số tiền lớn nhất của tấm chi phiếu này, chính là hàng ức (trăm triệu)

Như vậy, số tiền mà Trương Du điền xuống chính là 999,999,999.

"Nhân tâm bất xú xà thôn tượng!"

Trình Hồnghít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn về phía Trương Du:

"Khẩu vị của cậu lớn như vậy, cẩn thận ‘Trúc lam đả thủy nhất trường không’ (dùng giỏ tre múc nước, phí công vô ích). Cậu cho rằng số cậu có thể lợi dụng Nhược Tuyết để giở công phu sư tử ngoạm sao?"

"Không phải chị bảo tôi tùy tiện điền sao? Ta đương nhiên phải điền số lớn nhất rồi.Nguyên lai chỉ là giả vờ ra vẻ….sao không nói sớm đi"

Trương Du tựa hồ có chút kinh ngạc nói.

"Cậu!!"

Trình Hồng sao có thể không nghe giọng điệu mỉa mai phát ra từ Trương Du. Chị ta đã từng điều tra nhà đối phương, gia cảnh cũng không tốt. E rằng cả đời cậu ta cũng chưa từng nhìn thấy nhiều hơn sáu con số.

Ai có thể tưởng tượng được khẩu vị cậu ta lớn như vậy chứ?

Không!

Đây không phải là khẩu vị lớn, đối phương căn bản không có ý định hỏi giá.

Cậu ta ngu ngốc tới nỗi điền bao nhiêu thì có thể cầm bấy nhiêu sao. Đây là đem quả bóng đá trở về.

"Tình cảm không phải là thứ có thể sử dụng tiền tài để cân nhắc. Nhược Tuyết nếu thật sự muốn chia tay với tôi, vậy hãy để cô ấy tới nói trực tiếp. Trương Du tôi cũng không phải là một kẻ chỉ biết quấn chặt lấy người khác!"

Trương Du lắc đầu nói một hơi, sau đó muốn đứng dậy rời đi.

"Chờ một chút!"

Trình Hồng gọi lại:

"Tiền không thể cân nhắc cảm tình, đó chỉ là vì số tiền không đủ. Cậu chỉ cần đưa ra một cái giá thực tế một chút. Về phần Nhược Tuyết, cậu cảm thấy cô ấy bây giờ có thời gian để dành cho mình sao? Cậu vốn là không xứng với cô ấy, bây giờ lại càng không."

"Không phải là chị gạt cô ấy tới tìm tôi đó chứ?"

Trương Du nhìn Trình Hồngrồi hỏi.

Lãng phí thời gian.

Trương Du đã không có hứng thu nói chuyện với Trình Hồng nữa. Chia tay hay không, chỉ sợ chỉ còn phải chờ người trong cuộc quyết định.

Hệ thống cũng không có nửa điểm động tĩnh, như vậy có nghĩa là Trình Hồng không phải nghe theo lời Dương Nhược Tuyết tới đây trấn an mình.

Trình Hồng đang muốn nói tiếp thì điện thoại của Trương Du bất ngờ vang lên.

Người gọi: Dương Nhược Tuyết!

"Có phải người đại diện của em tìm anh hay không?"

Bên phía đầu dây bên kia truyền tới âm thanh lo lắng của Dương Nhược Tuyết.

"Đúng vậy!"

Trương Du đáp.

"Hai người đang ở đâu vậy?"

Dương Nhược Tuyết hỏi tiếp.

"Quán cafe ở gần trường học."

Trương Du liếc qua Trình Hồng rồi đáp.

"Chờ em, em lập tức tới ngay."

Dương Nhược Tuyết dừng một chút rồi nói tiếp:

"Không phải em bảo chị ấy tới. Mặc kệ chị ta nói gì, anh cũng không được tin, em lập tức tới ngay, chơ em."

Trong âm thanh vội vàng có chút lo lắng.

"Được!"

Trương Du lên tiếng. Không biết vì sao, hắn cảm giác tòa nhà thương mại kia ngày càng cách xa mình.

"Nhược Tuyết muốn tới đây sao?"

Trình Hồng nhíu màyhỏi.

Trương Du nhận điện thoại, tuy không bật loa ngoài, nhưng dù sao hai người cũng cách không xa, ngữ khí của Dương Nhược Tuyết mang theo vài phần gấp gáp và lo lắng, âm thanh tự nhiên cũng lớn hơn không ít.

Mặc dù Trình Hông không nghe rõ đầy đủ, thế nhưng phối hợp vài câu nghe được cùng với phản ứng từ câu trả lời của Trương Du, có thể đoán được Dương Nhược Tuyết muốn tới đây cũng không có gì quá ngạc nhiên.

"300,000!"

Trình Hồng nhìn về phía Trương Du rồi nói:

"Chỉ cần cậu chia tay với Nhược Tuyết, tôi lập tức chuyển cho cậu. Nhược Tuyết vừa mới ra mắt, tiềm lực kinh người, nếu nhưng bại lộ chuyện tình cảm, đối với cô ấy ảnh hưởng quá lớn."

300,000?

Trương Du bĩu môi, chị nghĩ tôi là đồ ngốc sao.

Cho dù là chia tay, nhưng nếu là do tôi đề xuất, vậy cái tòa nhà thương mại kia nào còn có phần của tôi.

Vì 300,000 mà buông ta một tòa nhà thương mại, cái sổ sách này ai tính toán đây?

"500,000! Cậu đừng có mà không biết đủ, công ty tuyệt đối sẽ không cho phép Nhược Tuyết nói chuyện yêu đương. Bằng không, một phân tiền cậu cũng đừng hòng lấy được, chuyện của Nhược Tuyết cũng sẽ bị công ty dấu kín"

Trình Hồng nói thẳng.

Trương Du nhíu mày.

Công ty giải trí không cho phép nghệ sĩ dưới trướng nói chuyện yêu đương, đây không phải là Trình Hồng cố ý bịa đặt để lừa gạt hắn, mà là loại hạn chế rất phổ biến ở trong ngành giải trí này.

Nhất là một nghệ sĩ trẻ trung và xinh đẹp như Dương Nhược Tuyết.

Điều này rất quan trọng đối với hình ảnh.

Nếu không thể chia tay, Dương Nhược Tuyết sẽ bị công ty giấu kín.

Không đúng!

"Nhược Tuyết không có ý định chia tay với tôi sao?"

Trương Du nhìn Trình Hồng một lúc rồi nói tiếp:

"Chị thật đúng là dụng tâm lương khổ a. Thay vì tìm tôi, không bằng chị nên nghĩ xem nên khuyên Nhược Tuyết như thế nào "

Chia tay là không thể nào chia tay, đời này Trương Du ta không có khả năng đưa ra đề nghị này.

Trương Du ta chỉ có thể bị đá, mà không phải là đá người.

Trình Hồng nghe xong, có chút phát điên.

Đây là cái quái gì vậy?

Bất thị nhất gia nhân, bất kiến nhất gia môn?

(Đại khái là nồi nào úp vung nấy)

Hai người này sao lại đều như nước đổ đầu vịt vậy chứ!

Không được!

Trình Hồng một lần nữa khuyên giải, thậm chí không ngừng gia tăng trọng lượng đàm phán, thế nhưng Trương Du vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

Chờ tới thời điểm Dương Nhược Tuyết chạy tới, cái giá mà Trình Hồng đưa ra đã hơn 1 triệu.

"Hồng tỷ!"

Dương Nhược Tuyết dùng anh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trình Hồng rồi nói:

"Chị có ý gì? Chuyện tình cảm của tôi, tới lúc nào thì tới phiên người đại diện thay tôi quyết định rồi?"

Ngữ khí của Dương Nhược Tuyết bất thiện, ánh mắt cũng có chút lạnh lẽo. Hiện tại cô đang rất tức giận.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không chia tay với bạn trai. Hiện tại sẽ không, tương lai cũng sẽ không. Đừng nói chị chỉ là người đại diện của tôi, cho dù là ba mẹ tôi đi nữa, cũng không thể thay tôi quyết định chuyện này!"

"Đinh!"

Trong đầu Trương Du vang lên âm thanh máy móc.

Bạn đang đọc Bạn Gái Thành Danh Nhưng Không Chia Tay, Tôi Phải Làm Sao (Dịch) của Duyên Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.