Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Nhược Tuyết

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Lúc này tâm tình Trương Du phức nạp nói không nên lời.

Hắn không bị thất tình!

Nhưng hắn lại bỏ lỡ một tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố.

Cuộc sống cá ướp mối cứ như vậy mà tan vỡ.

Viên thuốc trí nhớ?.

Nhận lấy!

Trương Du không do dự.

Điều này cũng xem như là chút an ủi.

Đây mới là an ủi a!

Ngay thi nhận lấy viên thuốc trí nhờ, chỉ trong tích tắc, Trương Du đã cảm giác được bản thân không giống với trước đây.

Bây giờ, chẳng những hắn có được trí nhớ gặp qua là không quên. Mà hơn nữa là, bất kể kiếp này hay là kiếp trước, phàm là thứ hắn đã gặp qua, thậm chí là trong lúc vô tình liếc qua, hắn đều có thể nhớ rất rõ.

Những tiểu thuyết mà hắn đã đọc qua kia, hôm nay chỉ cần hắn muốn, ngay cả một dấu chấm câu hắn cũng có thể nhớ rõ.

Điều này cũng không khác gì được khắc sâu vào trong đầu của hắn.

Đây là bức ta làm kẻ đạo văn phải không?

Bất quá, đây cũng xem như sự lựa chọn tốt nhất để làm giàu a!

Về phần có vô liêm sỉ hay không, Trương Du cũng không thể quản nhiều như vậy.

Chỉ cần bản thân không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Chỉ cần da mặt mình đủ dày, vô sỉ chính là vinh quang.

Chỉ cần ….

"Nhược Tuyết, sao em vẫn còn chưa hiểu rõ, tương lai nếu chuyện tình cảm của em bị đưa ra ánh sáng, mọi nỗ lực trước đó của em sẽ trở nên vô ích. Em thấy đáng giá sao?"

Trình Hồng hít sâu một hơi rồi nói:

"Hiện nay ngành giải trí đều như vậy. Mặc dù những ca sĩ, diễn viên có thế lực kia cũng đều không thể thoát khỏi điều này."

Trình Hồng quay về phía Trương Du rồi nói tiếp:

"Cậu ta hiện nay chính là chướng ngại vật trên con đương sự nghiệp của em. Huống hồ, bây giờ câu ta đã không xứng với em rồi. Chỉ là một người khách qua đường mà tự hủy tương lai, đáng giá sao?"

"Xứng hay không xứng, cũng không phải là điều người ngoài có thể nói." Dương Nhược Tuyếtnắm chặt bàn tay Trương Du rồi nói tiếp:

"Huống hồ, sự nghiệp đối với một người cũng không phải là tất cả."

Được một bàn tay mềm mại nắm chặt mình, nội tâm Trương Du run lên, một luồng cảm giác khó tả chạy thẳng lên não.

Lúc này, hắn mới nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.

Xinh đẹp!

Đây là cảm giác đầu tiên mà Dương Nhược Tuyết cho Trương Du thấy.

Ấn tượng đang dần giảm đi của cô cũng ngày càng khắc sâu trở lại trong đầu hắn.

"Nhược Tuyết, tôi đây là đang muốn tốt cho cô. Cô có biết có bao nhiêu người nổi tiếng đã nhanh chóng chìm vào quên lãng sau chuyện tình cảm bị lộ ra không? Cô có biết bao nhiêu người phát ngôn của các nhãn hàng đều bị hạn chế chuyện tình cảm không? Cô có biết…. "

Trình Hồng liên tục nói .

"Tôi chỉ biết hiệp đồng mà tôi ký đều không có những hạn chế này. Bị lộ ra ánh sáng? Cho tới bây giờ tôi đều chưa nghĩ tới việc giấu diếm

rõ ta ký hiệp ước, những thứ này hạn chế đều không có. "

Chưa chờ Trinh Hồng nói xong Dương Nhược Tuyết đã cắt ngang.

"Không muốn giấu diếm?"

Trình Hồng có chút khiếp sợ nhìn về phía Dương Nhược Tuyết, sau đó lại kinh thường nở nụ cười:

"Thật sự là người không biết thì không sợ. Ngay cả Thiên Hậu cũng không dám làm như vậy, cô cho rằng cô là ai chứ?"

"Đạo bất đồng, bất phân vì mưu. " (Không cùng đường thì không cùng chung chí hướng)

Dương Nhược Tuyết nhìn về phía Trình Hồng nói:

"Hồng tỷ, lần này chị đã đi quá giới hạn, tôi sẽ đề xuất với công ty, thay đổi người đại diện khác."

"A Du, chúng ta đi thôi!"

Dương Nhược Tuyết nói xong liền nắm tay Trương Du, cả hai rời khỏi quán café.

"Đổi người đại diện? Cô thật cho rằng mình là Thiên Hậu sao. Cô bất quá chỉ là một nhân vật mới ra mắt mà thôi. Đồ không biết điều, mất đi sự ủng hộ của công ty, cô có thể dành được vị trí nào trong cái ngành này chứ ."

Ngữ khí tràn đầy trào phúng của Trình Hồng truyền tới từ phía sau.

Dương Nhược Tuyết không để ý tới, tiếp tục nắm tay Trương Du đi ra bên ngoài.

Trương Du cũng không phản kháng, tùy ý để Dương Nhược Tuyết dẫn mình tới bờ sông gần đó.

"Ai nha!"

Trương Du phục hồi tinh thần, nhịn không được kêu lên một tiếng.

"Có chuyện gì vậy?"

Dương Nhược Tuyết nhìn về phía Trương Du, nghi ngờ hỏi.

Cô đang nắm tay Trương Du, nhưng không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.

"Vừa rồi trong lúc chờ người đại diện của em tới, anh đã gọi một ly cafe mà chưa trả tiền. Chúng ta cứ như vậy bỏ đi thế này, có tính là ăn cơm chùa không. À phải nói là uống chùa mới đúng."

"Phốc!"

Dương Nhược Tuyết nghe xong, không nhịn được cười.

Vừa rồi nàng hơi ngạc nhiên, còn tưởng là có chuyện gì chứ!

Nguyên là là chưa trả tiền a!

Quán cafe kia có nhân viên phục phụ, cho nên cũng không cần phải trả tiền trước.

Nụ cười này của Dương Nhược Tuyết, Trương Du nhìn tới ngây người.

Đẹp quá!

Dưới sự phụ họa của phong cảnh bờ sông, nụ cười này hung hăng đánh thật mạnh vào trái tim Trương Du.

Mỹ nữ như vậy, kiếp trước Trương Du làm cẩu độc thân, chỗ nào có thể nắm được, lúc này hắn có cảm giác mình muốn rơi vào tay giặc.

Trương Du đột nhiên cảm thấy, tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố kia, không có cách nào so với cô gái đứng trước mặt mình được!

Cô ấy là vô giá.

Bĩnh tĩnh!

Trương Du ta há là người động tâm dễ dàng như vậy chứ.

"Không phải còn có người kia trong đó sao?"

Dương Nhược Tuyết vừa cười vừa nói.

"Em muốn đuổi cô ta mà còn mong cô ta trả tiền giúp mình sao. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, em làm như vậy không sợ bị công ty vùi dập sao" Trương Du hỏi.

Dương Nhược Tuyết cười cười, nhưng cũng không trả lời.

Một người mới mới ra mắt cãi nhau với đại diện mà trở mặt, tuyệt đối là được không được bù mất.

"Đáng giá sao?"

Trương Du nhìn Dương Nhược Tuyết hỏi lại.

"Đáng giá! "

Dương Nhược Tuyết ánh mắt kiên định đáp.

Trong lòng Trương Du khẽ rung động, một cô gái như vậy mà….

"Nếu không có anh ở bên cạnh, trở thành đại minh tinh thì có ý nghĩa gì chứ?"

Dương Nhược Tuyết nhìn Trương Du, nghiêm túc nói.

Đã xong!

Trương Du không biết một nam nhân khi nói ra lời này sẽ co bao nhiêu lực xung kích đối với nữ nhân.

Thế nhưng hôm nay hắn đã cảm nhận được lực xung kích của lời này khi có một cô gái noi với mình.

Hắn! Rơi vào tay giặc!

"Anh sẽ bồi tiếp em!"

Trương Du nói. Ngữ khí thập phần kiên định.

Một cô gái như vậy, chẳng lẽ không đáng để ắn quý trọng sao?

"Em thích ca hát, nhưng em càng thích có anh ở bên cạnh. Thế giới của em không thể không có anh!"

Dương Nhược Tuyết lại nói.

Là người của hai thế giới, thật sự là chưa từng có cô gái nào nói lời như vậy với hắn. Trương Du không khỏi ngây người trong giây lát.

Những lời này phát ra từ nữ nhân, so với nam nhân thì càng thêm động lòng người.

Phục hồi tinh thần lại, Trương Du kéo Dương Nhược Tuyết ôm vào trong lòng.

Khi tình yêu chạm đến chỗ sâu sắc nhất, con người ta sẽ không thể kìm lòng được..

"Khục khục! "

Một tiếng ho khan vang lên, cắt đứt hai người.

"Ăn cho lắm vào, ho chết ngươi! "

Một người phụ nữ trung niên kéo theo một người đàn ông trung niên khác đi qua.

"Giới trẻ ngày nay vãi thật."

Người đang ông kia xấu hổ cười vài tiếng, sau đó nhịn không được thầm đánh giá một câu.

Trương Du cùng Dương Nhược Tuyết nhìn nhau, sắc mặt hai người đỏ lên, sau đó đều nở nụ cười.

Hai người tìm một chiếc ghế cạnh bờ sông rồi ngồi xuống, dựa vào nhau như một cặp đôi yêu nhau bình thường.

" Cuộc Thi Bài Hát Mới, em tiến vào top mười rồi chứ?"

Trương Du lên tiếng hỏi.

Cuộc Thi Bài Hát Mới là tiết mục tìm kiếm tài năng âm nhạc có tỉ lệ người xem cao nhất hiện nay.

Đã có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng bước ra từ chương trình này.

Mà Cuộc Thi Bài Hát Mới lần này, độ chú ý của nó đã đạt tới tầm cao mới.

Dương Nhược Tuyết không chỉ có tiến vào top mười, mà còn là một trong những tuyển thủ có nhân khí cao nhất, cũng là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch.

"Vâng!"

Dương Nhược Tuyết gật nhẹ gật.

"Trận đấu tới có nắm chắc không. Những tuyển thủ top mười khác, hẳn đều đã ký hợp đồng với các công ty khác rồi phải không? Trận đấu tiếp theo, chỉ sợ không phải so tài về thực lực của tuyển thủ nữa, mà còn so thực lực của các công ty phía sau họ, xem mỗi công ty xuất lực nhiều hay ít."

Trương Du phân tích.

"Những tuyển thủ khác tuy thực lực rất mạnh, nhưng em không sợ. Đều là người mới, công ty đứng sau có thể xuất bao nhiêu lực chứ?"

Dương Nhược Tuyết nhìn về phía Trương Du, có chút kinh ngạc.

Cô tựa hồ không nghĩ tới Trương Du lại có kiến thức như vậy..

"Quán quân không ai khác mà chính là em!"

Dương Nhược Tuyết khẳng định nói.

"Lấy được chức vô địch, muốn đàm phán với công ty đổi người đại diện hẳn là đủ rồi chứ?"

Trương Du hỏi.

Dương Nhược Tuyết cúi đầu không nói.

Cô thực sự nghĩ như vậy.

Hôm nay đã đắc tội người đại diện của mình, nếu như không đổi, chẳng phải sau này cô sẽ bị đối phương chèn ép tới chết sao?

Dù sao cô cũng là người mới, chỉ mới gia nhập vòng này, còn chưa có tài nguyên cũng không có nhân mạch.

"Yên tâm, quán quân chính là của em. Anh đã nói thì ngay cả thượng đế cũng không ngăn cản được."

Bạn đang đọc Bạn Gái Thành Danh Nhưng Không Chia Tay, Tôi Phải Làm Sao (Dịch) của Duyên Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.