Kiếp Trước Ngươi Cứu Vớt Cả Ngân Hà Sao
Trương Du lấy đâu ra sự tự tin để có thể nói như vậy?
Ngành công nghiệp giải trí này, không nghi ngờ gì nữa chính là sân chơi của tư bản.
Không có một chương trình tìm kiếm tài năng nào có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của tư bản.
Chỉ dựa vào tài năng mà muốn chiến thắng tư bản?
Khó!
Trương Du có tài năng như vậy sao?
Hiển nhiên là không có.
Bất quá bây giờ hắn đã bật hack.
Hắn tuy không có tài năng, thế nhưng trong đầu hắn lại có vô số tác phẩm kinh điển của thế giới khác.
Vì vậy ắn đương nhiên là có tự tin.
Huống hồ, sau lưng Dương Nhược Tuyết cũng không phải không có công ty.
Chỉ cần thể hiện ra đủ giá trị, tài nguyên của công ty tự nhiên sẽ nghiêng về cô ấy.
"Đinh! "
"Trợ giúp bạn gái trong cuộc thi, sự nghiệp xuất hiện biến động.
1.Nếu bạn gái bị loại, tặng 2% cổ phần tập đoàn Mật Quán để an ủi.
2.Nếu bạn gái vào vòng tiếp theo, phần thưởng là tinh thông nhạc khí.
Ngay khi Trương Du có ý định sáng tác một bài hát cho Dương Nhược Tuyết thì trong đầu bỗng vang lên âm thanh của hệ thống.
Hệ thống được phát động!
Bị loại?
2% cổ phần tập đoàn Mật Quán.
Trong lòng run lên.
Tập đoàn Mật Quán chính là một trong những tập đoàn thương mại điện tử lớn nhất thế giới này. Giá trị thị trường của nó vượt quá 100 tỷ USD.
2%, đó chính là 2 tỷ USD, hơn 10 tỷ tệ a!
Đây đâu phải là an ủi, đây là hấp dẫn trần trụi.
Con mẹ nó, hệ thống đang dụ dỗ ta a.
Không đúng!
Hỗ trợ bạn gái trong cuộc thi, nếu là cố ý kéo chân, có tính là trợ giúp không?
Có vẻ như gây cản trở cũng là trợ giúp a?
"Anh sao vậy?"
Dương Nhược Tuyết thấy thần sắc Trương Du khác thường, lập tức ân cần hỏi.
"Không có chuyện, vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện linh cảm. Chờ quay về anh viết ra cho em nhìn xem."
"Vâng!"
Dương Nhược Tuyết vừa cười vừa nói.
"Trận đấu tiến vào top 8 cuộc thi bài hát mới, nếu như em thất bại thì sao." Trương Du hỏi dò.
Hắn lúc này đang cực kỳ xoắn xuýt a!
Đây chính là cổ phần giá trị hơn chục tỷ a!
"Vừa rồi không phải anh bảo em nhất định là quán quân sao?"
Trong mắt Dương Nhược Tuyết hiện lên một tia lo lắng, bất quá cũng chỉ thoáng qua rồi lại nở nụ cười với Trương Du
Bộ dạng tràn đầy tự tin, tựa hồ sợ Trương Du lo lắng.
"Quán quân không phải ai khác mà chính là em!"
Dương Nhược Tuyết lại bồi thêm một câu, xem như động viên cho chính mình.
Nếu như bị loại.
Vừa rồi cô còn đắc tội với người đại diện của mình.
Trương Du rất rõ ràng, nếu như Dương Nhược Tuyết thực sự bị loại, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ rất đau lòng.
Có lẽ, cô ấy sẽ im hơi lặng tiếng rất nhiều năm.
Có lẽ…
"Đúng, anh đã nói rồi, thượng đế cũng không thể cản trở được việc em dành chúc vô địch cuộc thi này."
Trương Du cười cười, nói ra.
Cô gái như vậy, hắn thật không nhẫn tâm phụ lòng.
Trên 10 tỷ thì như thế nào?
Hắn sợ cầm lấy mà lòng cũng không được yên.
Về phần phần thưởng vào vòng trong, Trương Du cũng không để ý nhiều, giống như viên thuốc trí nhớ kia vậy.
Tinh thông nhạc khí?
Hắn học âm nhạc, tất nhiên sẽ biết không ít nhạc cụ.
Đương nhiên cũng không tính là tinh thông.
Cái gì gọi là tinh thông?
Ít nhất phải đạt tới cấp độ chuyên nghiệp, mới có tư cách gọi là tinh thông.
Tinh thông nhạc khí thì như thế nào, so với cổ phần giá trị hơn 10 tỷ, thì cũng chỉ là cái rắm mà thôi.
Dựa vào tinh thông nhạc khí mà muốn kiếm được 10 tỷ, chỉ sợ cả đời đều không làm được.
Haiza, cái này mà gọi là phần thưởng chúc mừng sao, phải gọi là an ủi mới đúng!
"Chúng ta đi ăn nhé?"
Dương Nhược Tuyết bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Được!"
Trương Du thấy đã tới giờ cơm thì gật nhẹ đầu.
Thời gian trôi qua thực vui vẻ.
Cả hai tìm một tiệm cơm binh thường ở gần đây.
"Ông chủ, có thể cho cháu mượn hai tờ giấy và một cây bút được không?"
Sau khi gọi món, Trương Du lập tức hỏi mượn giấy bút từ ông chủ tiệm cơm.
Dương Nhược Tuyết quăng tới ánh mắt nghi hoặc.
Trương Du cười cười, cũng không giải thích. Chờ ông chủ mang giấy bút tới, hắn liền cặm cụi viết lên tờ giấy.
"Em xem thử đi!"
Sau một hồi viết liên tục, Trương Du đã viết xong ca khúc lên giấy rồi đưa cho Dương Nhược Tuyết.
"Bài hát sao?"
Dương Nhược Tuyết vừa cầm xem thử thì có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền bị lời bài hát hấp dẫn.
"Là anh sáng tác sao? Vừa mới nghĩ ra sao?"
Một lúc sau, Dương Nhược Tuyết kinh ngạc hỏi.
"Ừ, viết cho em, cũng là viết cho anh, thích không?"
Trương Du đáp.
"Thích!"
Dương Nhược Tuyết vừa cười vừa nói, hai mắt tràn đầy tình yêu. Cô đã đọc qua lời bài hát, ưa thích không muốn buông tay, cẩn thận nhìn lại mấy lần.
"Em muốn hát bài này trong buổi biểu diễn tiếp theo."
Qua một lúc, Dương Nhược Tuyết ngẩng nói với Trương Du.
Trước đó, cô bị lời bài hát thu hút. Mà sau khi xem qua nhạc khúc, đối với bài hát này càng thêm ưa thích.
"Vậy thì cứ hát thôi!"
Trương Du gật đầu nói.
Nếu như hát bài này mà vẫn không thể lọt vào vòng trong mà nói, như vậy chính là ý trời.
Đến lúc đó, hắn cầm cổ phần giá trị hơn 10 tỷ kia sẽ yên tâm thoải mái hơn.
Dù sao, bài hát này cũng là một trong những bản hit rất nổi tiếng ở kiếp trước.
Bất quá, Trương Du rất rõ ràng, với độ nổi tiếng hiện nay của Dương Nhược Tuyết, tăng thêm bài hát này, chỉ sợ muốn không lọt vào vòng trong cũng khó.
"Buổi chiều em quay về công ty tìm lão sư biên soạn bài hát này nhé?"
Dương Nhược Tuyết có chút không chờ được nữa. Tuy nhiên sau đó lại nghĩ tới gì đó, có chút áy náy nói:
"Như vậy, buổi chiều em không đi cùng anh được nữa rồi."
"Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì
Hữu khởi tại triều triều mộ mộ"
(Tình đôi bên nếu thật sự dài lâu,
Thì còn cần gì ở bên nhau mỗi sớm mỗi chiều.)
Trương Du cười cười, đọc hai câu thơ.
"Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì
Hữu khởi tại triều triều mộ mộ"
Dương Nhược Tuyết lập lại một lần rồi khen:
"Câu thơ này thật hay."
Bài thơ này a?
Ừ?
Thế giới này hình như cũng không có vị Tần Quán kia, cũng không có bài【Thước Cầu Tiên】 của ông ấy!
Chờ quay về tìm hiểu một chút.
Bây giờ hắn đã trí nhớ gặp qua là không quên, có thể so với máy quét hình, sao hắn có thể lãng phí nó được chứ.
"Buổi chiều em cũng thuận tiện đăng ký bản quyền này giúp anh luôn, anh muốn dùng tên thật hay là…? "
Dương Nhược Tuyết tiếp tục hỏi.
Bài hát này vừa được Trương Du xong, tự nhiên là vẫn chưa đăng ký bản quyền.
Rất nhiều người đều lấy nghệ danh khi tiến vào ngành giải trí0
Vì vậy việc tác giả dùng bút danh cũng không hiếm thấy.
"Dùng bút danh đi!"
Trương Du nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
"Lấy tên là Trương Thập Tam!"
"Trương Thập Tam?"
Dương Nhược Tuyết nghi hoặc nhìn sang.
"Chữ Du (榆) có mười ba nét."
Trương Du cười đáp.
"Ồ! "
Dương Nhược Tuyết gật nhẹ đầu, không tiếp tục truy vấn.
Thế nhưng cô cảm giác, cái tên ‘Thập Tam’ còn có hàm nghĩa khác.
Sau khi ăn xong, hai người có chút quyến luyến không muốn rời, thế nhưng sau đó vẫn phải tách nhau ra.
Trương Du trở về trường học, Dương Nhược Tuyết thì tới công ty.
"Về rồi sao? Đi thôi, người bạn thân này sẽ mang mày đi say một cuộc."
Viên Tường thấy Trương Du đã quay về thì lập tức nói.
Ánh mắt này….
"Mày hy vọng tao bị đá như vậy sao?"
Trương Du bĩu môi, có chút cạn lời nói.
"Vẫn chưa chia tay?"
Viên Tường có chút bối rồi hỏi.
Điều này không khoa học a!
"Không!"
Trương Du lắc đầu đáp.
"Không đúng a, vậy người đại diện của Dương Nhược Tuyết tìm mày làm gì chứ. Chẳng lẽ dạy mày đề phòng cẩu tử như thế nào? Hay là dạy mày làm sao giữ được bình tĩnh sau khi bị vạch trần"
Viên Tường nghi ngờ hỏi.
"Nhược Tuyết không muốn chia tay, cho nên người đại diện của cô ấy muốn ra tay từ phía tao, thậm chí còn đưa ra cái giá hơn 1 triệu."
Nói xong, Trương Du lắc đầu, không còn muốn nói tiếp.
Tổn thất của hắn đâu chỉ có 1 triệu a!
Hôm nay, chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã lỡ duyên với một tòa nhà thương mại.
Có lẽ, không lâu sau còn có thể mất đi cổ phần giá trị hơn 10 tỷ nữa.
Nói không có cảm giác đau lòng thì tuyệt đối không có khả năng.
"Sau đó thì sao? Mày đồng ý không?" Viên Tường hỏi.
"Tao là người như vậy sao?"
Trương Du trợn mắt nhìn Viên rồi nói.
"Đây mới đúng là huynh đệ của tao."
Viên Tường vỗ vai Trương Du nói:
"Nhưng sao bây giờ mày mới về? Tao còn lo mày bị đả kích rồi đi tìm cái chết đây."
"Nhược Tuyết biết được người đại diện của cô ấy tới tìm tao, cho nên vội vã chạy tới, đem người đó đuổi việc. Sau đó chúng ta ra bờ sông đi dạo, thuận tiện cùng nhau ăn cơm luôn."
Trương Du thở dài đáp.
"Cô ấy đuổi việc người đại diện của mình? Cô ấy mới ra mắt, vậy mà đuổi việc người đại diện của mình sao?"
Viên Tường có chút khiếp sợ.
"Lão đại, kiếp trước mày cứu cả ngân hà hay sao, vậy mà gặp được cô gái tốt như vậy?"
Đăng bởi | se7en2407 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |